Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 363: 363: Tiệc Sinh Nhật Phong Ba





Một trận mưa thư một trận lạnh, cơn mưa thu rơi suốt cả ngày, đêm xuống, nhiệt độ cũng chợt giảm chứ như đã tiến vào mùa đông.

Vậy nhưng dù nhiệt độ có thấp đến đâu thì cũng không thể ngăn cản phụ nữ ham mê cái đẹp.

Trong bữa tiệc sinh nhật của Nghiêm Thái Dung, tất cả các khách mời nữ đều mặc lễ phục mỏng manh, người này xuất hiện lại càng đẹp mắt hơn người kia.
Tất nhiên, dù tất cả mọi người phụ nữ ở bữa tiệc có ăn mặc đẹp đến thế nào thì bọn họ cũng không phải là nhân vật chính của hôm nay nên không thể cướp đi hào quang của Nghiêm Thái Dung được.

Chỉ riêng cái danh phu nhân chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế của bà ta cũng đã đủ để đè ép hơn phân nửa những người phụ nữ đang có mặt ở đây.
Hôm nay Nghiêm Thái Dung cũng hưng phấn hơn mọi ngày, bà ta vô cùng hưởng thụ chuyện có thể bắt Lê Mỹ Gia tổ chức tiệc sinh nhật cho mình trong chính ngày giỗ của mẹ Lê Mỹ Gia.

Đây chắc chắn là bữa tiệc sinh nhật vui sướng nhất của bà ta, tâm trạng hào hứng đến nỗi không thể bị trời mưa cả ngày ép xuống.
Nghiêm Thái Dung mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ đắt tiền được may thủ công, một tay cầm ly rượu vang, một tay kéo tay Hoàng Hùng Vĩ đi xung quanh bữa tiệc, cùng cười cười nói nói với những vị khách đến chúc mừng sinh nhật bà ta.
Các phu nhân và tiểu thư không thể không trò chuyện nịnh nọt bà ta, họ khen bà ta trẻ mãi không già, khen bà ta tốt số.

Chẳng những được chồng cưng chiều, con trai hiếu thuận mà ngay cả con gái kế cũng chịu nhọc công tốn lòng, tổ chức một bữa tiệc sinh nhật long trọng thế này cho bà ta.
Nghiêm Thái Dung nghe hết tất cả những lời khen này vào tai, vui sướng nhất vẫn là vì người khác hâm mộ bà ta có đứa con gái kế hiếu thảo như Lê Mỹ Gia.

Dù sao thì trong số các vị khách nữ có mặt tối nay, không ít người không phải là vợ cả, họ cũng có con gái kế hoặc con riêng nhưng rất khó để hình thành nên mối quan hệ mẹ con thân thiết, đừng nói là tổ chức sinh nhật cho các bà, có khi còn chẳng nhớ sinh nhật của các bà là ngày bao nhiêu.

“Nhưng mà bà Lê này, tại sao vẫn chưa thấy cô Lê đến vậy?” Trong lúc cả đám phu nhân đang vây quanh Nghiêm Thái Dung nói chuyện, có người cười hỏi.
Những người khác cũng thấy rất tò mò, bữa tiệc đã bắt đầu một hồi lâu, chuẩn bị cắt cả bánh kem rồi nhưng Lê Mỹ Gia vẫn chưa xuất hiện.

Chuyện này khiến người ta không thể không nghi ngờ rằng người tổ chức bữa tiệc sinh nhật này không phải là Lê Mỹ Gia.
“Mỹ Gia muốn tự tay chuẩn bị quà cho tôi nên sẽ đến trễ một lúc, có lẽ bây giờ đang trên đường tới đây đó.” Nghiêm Thái Dung liên tục cười nói.

Bà ta không hề lo lắng chuyện Lê Mỹ Gia sẽ không xuất hiện, Lê Mỹ Gia không chỉ sẽ xuất hiện mà còn sẽ tặng quà, chúc mừng sinh nhật bà ta trước mặt tất cả các vị khách quý.
Nghĩ đến việc trong lòng Lê Mỹ Gia rõ ràng là khó chịu muốn chết nhưng không thể không nở nụ cười, bày ra dáng vẻ hiếu thảo với bà ta, Nghiêm Thái Dung sung sướng đến nỗi cười không khép được mồm.
“Nhìn xem Lê phu nhân vui vẻ chưa kìa, ài, tôi hâm mộ bà quá.

Con gái nhà tôi chỉ cần hiếu thảo bằng một nửa cô Lê thôi là tôi đã mãn nguyện, không uổng công thương con bé lắm rồi.” Nhìn nụ cười trên mặt Nghiêm Thái Dung, một quý bà hâm mộ nói.
“Bà Tưởng, cô Tưởng còn nhỏ mà.

Hồi còn bé, Mỹ Gia cũng không lạnh không nóng với tôi, đều là do chưa trưởng thành cả thôi, cuối cùng con bé cũng biết là ai đối xử tốt với nó rồi đấy.

Chúng ta chỉ là mẹ kế, không phải cái gì cũng phải chịu đựng đâu.” Nghiêm Thái Dung kéo tay bà Tưởng, ra vẻ có kinh nghiệm an ủi nói.
Bà Tưởng cảm kích nói: “Cảm ơn bà Lê đã an ủi, hôm nay là sinh nhật bà, đừng nói đến những chuyện không vui này nữa.


Chúng tôi cũng đang rất mong chờ đây, không biết con gái của bà sẽ tặng quà gì cho bà nữa.”
“Đúng vậy, cô Lê có lòng quá.

Không chỉ tự mình tổ chức tiệc sinh nhật mà khâu chuẩn bị quà cũng chẳng làm qua loa, phải đích thân đi chuẩn bị mới được.

Đúng là còn hiếu thảo hơn cả con gái ruột.” Một vị khác tên bà Phú hâm mộ nói.
Nghiêm Thái Dung cười càng tươi hơn: “Ai da, có quà hay không thì cũng không quan trọng.

Quan trọng nhất vẫn là tấm lòng hiếu thuận, đó mới là thứ quý trọng hơn quà cáp.”
Cùng lúc đó, ở một góc bên ngoài.

Cũng như những người phụ nữ đang tụm năm tụm ba bên trong, nhóm các cô gái tụ tập ở đây chỉ khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi.

Khác với nhóm bà Phú, trong số các thiên kim ở đây, mặt của người này lại đen hơn người kia.

Có lẽ họ đều không muốn tham gia bữa tiệc này, chẳng qua lại bị cha mẹ ép phải đến.
“Ngọc Nhiêu, cậu có thấy Lê Mỹ Gia là một đứa ngu không? Sao cô ta có thể tổ chức tiệc sinh nhật cho mẹ kế vậy được, chẳng lẽ làm vậy cô ta không cảm thấy hổ thẹn với mẹ ruột sao.” Trong nhóm các thiên kim đang tụm năm tụm ba, một cô gái bất mãn nói.
Tưởng Ngọc Nhiêu không nói gì, một thiên kim đã đáp lời trước: “Nhưng mà cô ta có làm thì cứ làm đi, sao phải gióng trống khua chiêng như vậy chứ.


Làm cho cha tôi cũng dẫn theo tôi tới đây, bảo tôi phải học tập Lê Mỹ Gia, nhìn xem người ta hiếu thảo với cha mẹ thế nào.

Đúng là phiền muốn chết.”
“Tôi cũng bị cha tôi bắt tới, tôi không muốn tới, ông ấy liền lấy thẻ ngân hàng ra để uy hiếp tôi.” Một cô thiên kim khác cũng thấy phiền phức nói.
“Ngọc Nhiêu, cậu đang nghĩ gì vậy, sao không nói gì.” Ba người thấy Tưởng Ngọc Nhiêu không nói gì bèn hỏi cô ta.
“Không nghĩ gì cả, chỉ đang thấy chán mà thôi.” Tưởng Ngọc Nhiêu khoát tay nói: “Các cậu nghĩ rằng các cậu chỉ bị ép tới thôi sao, tôi còn thảm hơn, bởi vì không muốn tới mà suýt chút nữa còn bị cha tôi đánh.”
“A, không thể nào, cha cậu thương cậu như vậy, sao có thể đánh cậu được.” Một vị thiên kim không tin nói.
“Còn chẳng phải do Lê Mỹ Gia cả ư, bản thân cô ta muốn lấy lòng thì cứ làm kín đáo thôi, tại sao phải kéo chúng ta xuống nước theo chứ.

Bây giờ thì hay rồi, tất cả chúng ta đều bị kéo tới đây để học tập.

Tôi có một nguyên tắc của riêng mình, tuyệt đối sẽ không làm chuyện hổ thẹn với mẹ ruột.” Tưởng Ngọc Nhiêu tức giận nói.
“Tôi cũng vậy, cả đời này tôi chỉ có một mẹ là mẹ ruột của tôi, những người phụ nữ khác đừng hòng bảo tôi gọi một tiếng mẹ.” Một vị thiên kim khác cũng chung mối thù nói.

“Tôi nghĩ mãi không ra, tại sao Lê Mỹ Gia có thể rộng lượng như vậy.

Tôi nghe nói là bà Lê này đối xử không tốt với cô ta, cô ta vẫn luôn du học ở Mỹ, vừa mới trở về cách đây không lâu.

Dù vậy nhưng cũng không ở chung một chỗ, không biết lấy đâu ra cảm tình nữa.


Với lại nhé, tôi còn nghe nói hôm nay là ngày giỗ của mẹ ruột Lê Mỹ Gia đấy.”
“Trời, thật không vậy?”
“Không thể nào, tổ chức tiệc sinh nhật cho mẹ kế vào chính ngày giỗ của mẹ ruột mình, đầu óc cô ta bị ngựa đá rồi à.”
“…”
Vì tin tức nóng sốt này, cả bốn cô gái bỗng nhiên bàn luận một cách sôi nổi, dĩ nhiên nội dung của cuộc nói chuyện đều xoay quanh Lê Mỹ Gia.

Họ cho rằng cô quá bất hiếu, quá có lỗi với mẹ ruột đã mất của mình.
Trong khi mọi người đều đang vui vẻ trò chuyện thì cũng đã đến lúc cắt bánh, Lê Long Phi đi đến nhắc nhở Nghiêm Thái Dung rằng đã đến lúc lên sân khấu cắt bánh kem.

Nghiêm Thái Dung cười gật đầu, nói tạm biệt với các vị phu nhân rồi kéo tay con trai rời khỏi vòng tròn nhỏ ấy.
“Mẹ, Lê Mỹ Gia vẫn chưa đến, có phải chị ta không tới không?” Lê Long Phi thấp giọng nói.
Nghiêm Thái Dung hừ cười nói: “Cô ta không dám không đến đâu, chờ đi, trước kia mẹ cắt bánh kem, cô ta nhất định sẽ đến.”
Lời này vừa dứt, ở cửa bữa tiệc đã xuất hiện hai bóng người.

Hai người kia vừa xuất hiện đã lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, mọi người đồng loạt nhìn về phía bọn họ.
“Lê Mỹ Gia tới rồi.” Tưởng Ngọc Nhiêu không quen với Lê Mỹ Gia nhưng cô đã từng xuất hiện trên tạp chí nên chỉ cần liếc mắt một cái cũng đã nhận ra ngay.
“Sao cô ta lại mặc toàn thân màu đen cứ như đang tham dự tang lễ vậy.” Một cô thiên kim thấy kỳ lạ bèn hỏi.
Một cô thiên kim khác sáng mắt lên: “Tôi biết rồi, chắc là Lê Mỹ Gia không cam tâm tình nguyện tổ chức sinh nhật cho mẹ kế nên mới đến đây trễ, hơn nữa còn mặc quần áo toàn màu đen.”.

Cập nhậ.