Hồ Kinh Quốc hiển nhiên vội vàng chạy tới, đến cả cúc áo cũng cài sai, ông ta chạy đến trước mặt Tần Mạc như một cơn gió, khom lưng cúi đầu nói: “Anh Hoàng à, tôi đến trễ, khiến anh chịu oan ức rồi!”
“Đội trưởng, sao ông lại tới đây?” Nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện là Hồ Kinh Quốc, Diệp Cảnh Lam hơi kinh ngạc.
“Tôi không tới thì cô lên trời luôn rồi!” Hồ Kinh Quốc dạy bảo: “Diệp Cảnh Lam, có phải trong đầu cô chứa phân không? Mới hôm qua Cục trưởng còn dặn đi dặn lại, bảo chúng ta không được quấy rầy anh Hoàng. Sao đến phiên cô thì vào tai này ra tai kia vậy? Ai cho cô cái gan mời anh Hoàng tới? Tôi thấy cô không muốn làm việc nữa rồi!”
“Tôi…”
“Cô cái gì mà cô, đi ra ngoài cho tôi, chờ chút nữa tôi cho cô biết tay!” Hồ Kinh Quốc quăng cho Diệp Cảnh Lam một ánh mắt cảnh cáo.
Diệp Cảnh Lam nghiến răng, oán hận liếc xéo Tần Mạc một cái rồi dậm chân chạy ra ngoài, tựa như bị nỗi oan gì lớn lao lắm.
Tần Mạc vô tội sờ sờ mũi.
Hồ Kinh Quốc nhanh chóng nhận lỗi: “Anh Hoàng à, anh đừng giận nhé! Sau khi trở về tôi nhất định sẽ dạy bảo cô ấy thật tốt!”
“Không cần đâu, cảnh sát Diệp cũng là xử việc công theo phép công thôi!” Tần Mạc xua tay nói, anh cũng không muốn bởi vì mình mà hại Diệp Cảnh Lam càng thêm nửa bước khó đi ở Cục Cảnh sát.
Hồ Kinh Quốc gật đầu liên tục: “Vậy anh Hoàng, tôi tiễn anh ra ngoài nhé!”
“Tôi tự mình đi là được.” Tần Mạc đứng lên, đi thẳng ra ngoài.
“Vẫn nên để tôi tiễn anh đi!” Hồ Kinh Quốc nịnh bợ theo sau.
“Không cần ai theo cả!” Giọng nói Tần Mạc trầm hẳn xuống.
Bước chân Hồ Kinh Quốc khựng lại, ngay cả mấy cảnh sát bên cạnh ông ta cũng không dám bước về phía trước nửa bước.
Đợi Tần Mạc ra khỏi phòng thẩm vấn, Lý Thiện vội tò mò hỏi: “Đội trưởng Hồ, thân phận người này là gì thế?”
“Không phải điều cậu nên hỏi!” Hồ Kinh Quốc trừng mắt liếc nhìn anh ta, chốc sau lại nói: “May là cậu kịp thời báo tin cho tôi, coi như lấy công chuộc tội. Nhớ kỹ, nếu để tôi biết các cậu lại mời vị Phật Tổ này đến, vậy các cậu cũng dọn đồ xéo đi!”
Ba người Lý Thiện bị dọa, gật đầu liên tục: “Cảm ơn đội trưởng Hồ, chúng tôi sẽ nhớ kỹ!”
Hồ Kinh Quốc hừ một tiếng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. May mà việc này kết thúc ở chỗ ông ta, nếu bị Cục trưởng biết, thì mình lại phải ở đội cảnh sát giao thông thêm một tuần nữa.
Tần Mạc đi đến đại sảnh của Cục cảnh sát thì bỗng muốn đi WC nên không đi luôn ra ngoài mà tìm nhà vệ sinh trước. Sau khi giải tỏa hết nỗi buồn, Tần Mạc mới thoải mái đi ra.
“Tên khốn kiếp! Đồ lưu manh! Đánh chết anh! Đánh chết anh…”
Tần Mạc vừa mới bước ra ngoài, bên tai đã truyền đến thanh âm nức nở thoang thoảng, lẫn vào còn có tiếng mắng chửi.
Khốn kiếp? Lưu manh?
Đây không phải là từ mà Diệp Cảnh Lam thường dùng để mắng mình ư? Trong lòng Tần Mạc rục rịch, lần theo thanh âm đi qua.
Vòng qua phía sau một mảnh rừng trúc nhỏ, Tần Mạc nhìn thấy ngay bóng dáng Diệp Cảnh Lam. Lúc này, cô ta quay lưng về phía Tần Mạc, dùng cành trúc trong tay quất lên một tảng đá lớn, trong miệng còn nói thầm khốn kiếp khốn kiếp.
“Cô đang mắng tôi à?” Tần Mạc khoanh tay, cười tủm tỉm hỏi.
Diệp Cảnh Lam hoảng sợ, a lên một tiếng, xoay người lại.
Dưới ánh trăng, Tần Mạc có thể nhìn thấy vệt nước mắt trong suốt trên đôi má cô ta, trong lòng mềm nhũn, hỏi: “Khóc?”
“Mắc mớ gì tới anh!” Diệp Cảnh Lam vội vàng lau khô nước mắt, kiên cường không để lộ điểm yếu trước mặt Tần Mạc.
Tần Mạc nhếch miệng cười: “Nước mắt là đặc quyền trời ban cho phụ nữ, cô khóc chứng minh rằng cô vẫn là phụ nữ, hẳn phải nên cảm thấy vui vẻ mới đúng.”
“Ý anh là gì, nói bình thường tôi giống đàn ông sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Cảnh Lam nhăn lại.
“Đến cái này cũng bị cô nghe ra à, sao đầu óc lại dùng được rồi.” Tần Mạc cười ha ha.
Diệp Cảnh Lam bực không ít, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái: “Nếu tôi ngốc thì sao tôi có thể thi đậu trường cảnh sát, rồi sao có thể tốt nghiệp loại giỏi ở trường cảnh sát chứ? Chẳng lẽ tôi không biết tâng bốc nịnh bợ mới là cách sinh tồn chắc? Chẳng lẽ tôi không biết mở một mắt nhắm một mắt mới giữ được công việc à?”
“Cô đã biết nói những lời này vậy thì sao còn cố ý chọc tức sếp của cô?” Tần Mạc ngồi trên tảng đá, ra vẻ tình nguyện lắng nghe. Có lẽ là do áp lực đè nén đã lâu mà không có ai để kể ra, nghe Tần Mạc vừa hỏi như vậy, Diệp Cảnh Lam đã không nhịn được mà nói hết với anh: “Anh không hiểu, xã hội bây giờ đã không còn là xã hội lúc trước, cảnh sát bây giờ cũng không còn giống với cảnh sát trước kia. Tôi không phủ nhận vẫn còn rất nhiều cảnh sát tốt, nhưng cũng có rất rất nhiều sâu mọt. Đám sâu mọt đó đội mũ cảnh sát, mặc cảnh phục, tay cầm quyền cao, lại đắm mình trụy lạc, cấu kết với kẻ ác. Cam nguyện hộ tống bảo vệ kẻ ác, chỉ vì tiền. Bọn họ đã sớm quên mất ước nguyện ban đầu khi làm cảnh sát, thậm chí vì tiền, bọn họ không tiếc để tay vấy máu, gϊếŧ người vô tội. Trong bất kỳ một lĩnh vực nào, không bao giờ thiếu người a dua nịnh hót, nhưng cũng không bao giờ thiếu người chính trực. Từ ngày đầu tiên tôi nhập học ở trường cảnh sát đã từng phát thề, nếu tương lai tôi trở thành cảnh sát, cho dù không thể làm được nhiều việc có ích cho người bình dân áo vải, cũng tuyệt đối không để bản thân nhúng chàm, thông đồng làm bậy với đám sâu mọt.”
Lời này của Diệp Cảnh Lam khiến Tần Mạc rất xúc động, anh không ngờ rằng, cho dù Diệp Cảnh Lam luôn ở trong cảnh bị chèn ép, vẫn không quên tấm lòng ban sơ.
“Thế nếu cô vì vậy mà hoàn toàn đắc tội với cấp trên, cuối cùng bị cách chức thì sao?” Tần Mạc cười cười hỏi.
“Vấn đề này tôi nghĩ đến lâu rồi, nếu thực sự có ngày như vậy, tôi sẽ đi làm một nữ anh hùng, cướp giàu chia nghèo, trừ gian diệt ác! Đến lúc đó, tôi muốn trừng phạt ai thì sẽ trừng phạt kẻ đó, không bao giờ xem sắc mặt của ai, cũng không nghe lệnh ai nữa.” Khoảnh khắc Diệp Cảnh Lam thốt ra những lời này, thần thái sáng láng, tựa như toàn thân đều tỏa ra ánh sáng.
Tần Mạc không kiềm được khẽ cười, cướp giàu chia nghèo ư, anh đã từng trải qua rồi, cảm giác quả thật không tồi.
“Anh cười cái gì? Không cho phép anh chê cười ước mơ của tôi!” Diệp Cảnh Lam nghe thấy tiếng cười của Tần Mạc, thở phì phì nói.
“Không cười cô.” Tần Mạc lắc đầu nói: “Ước mơ của cô không phải là làm một cảnh sát tốt à? Sao lại sửa thành nữ anh hùng rồi?”
“Làm cảnh sát là ước mơ số một của tôi, làm nữ anh hùng là ước mơ số hai của tôi, không được sao? Đến phiếu nguyện vọng lúc thi đại học còn điền những ba cái cơ mà!” Diệp Cảnh Lam hừ một tiếng, nói.
Tần Mạc bị chọc cười, hỏi tiếp: “Vậy xin hỏi nữ anh hùng, ước mơ số ba của cô là gì?”
Ước mơ số ba của Diệp Cảnh Lam là tìm được một tấm chồng như ý, chẳng qua cô ta sẽ không nói điều này cho Tần Mạc nghe, bèn liếc mắt nhìn anh: “Vì sao tôi phải nói với anh? Anh cũng giống như bọn họ, đều là một đám sâu mọt lạm quyền!”
Tần Mạc nghẹn lời, sao bỗng dưng lại vòng về phía mình rồi, cạn lời nói: “Được, tôi là sâu mọt, tôi đi.”
“Đi nhanh đi, nhìn anh là thấy phiền!” Diệp Cảnh Lam xua tay nói.
Khóe miệng Tần Mạc vừa nhếch lên, nội tâm đã phải chịu một vạn điểm tổn thương, đau lòng nói: “Haiz, vốn đang muốn làm dụng đặc quyền, khiến cho Hồ Kinh Quốc không gây khó dễ cho vị nữ anh hùng nào đó. Hiện tại xem ra, nữ anh hùng người ta cũng không thèm.”
“Ai cần anh giúp, tôi không tin ông ta cách chức tôi được. Chỉ cần tôi còn ở trong biên chế của đội cảnh sát, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tôi đuổi hết đám sâu mọt đó ra ngoài, cho đội cảnh sát một mảnh trời trong xanh.” Diệp Cảnh Lam nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, kiên định nói.
“Ước mơ đủ đầy, hiện thực thì gầy nhé cô nương!” Tần Mạc đứng dậy phủi phủi mông, không nhịn được phải chọc ước mơ của Diệp Cảnh Lam một chút.
“Cút! Cút nhanh!” Diệp Cảnh Lam bị Tần Mạc chọc tức đau cả đầu.
Tần Mạc cười ha ha, vẫy vẫy tay với cô ta rồi đi khỏi.
“Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp!” Diệp Cảnh Lam ném cành trúc xuống đất, dùng chân hung hăng giẫm vài cái, coi nó như là Tần Mạc vậy.
Tần Mạc vui vẻ thoải mái rời khỏi Cục cảnh sát, chân trước vừa bước ra, sau lưng đã thấy Hạ Mạt. Cô ta hẳn đã đến được một lúc rồi, lúc này đang ngồi trên một chiếc xe, tay trái đặt trên thành cửa sổ xe, trong tay kẹo điếu thuốc, đã hút được hơn nửa.
“Lên xe!” Thấy Tần Mạc cuối cùng cũng ra ngoài, Hạ Mạt hất tay với anh.
“Làm gì? Muốn tìm nơi nào để làm tiếp việc lúc trước?” Tần Mạc nhếch miệng cười, nếu đúng là như vậy, thì anh rất vui lòng.
Nhớ lại lúc trước mình bị anh nhìn thấu hết mọi việc, Hạ Mạt lập tức muốn gϊếŧ người. Nhưng cô ta biết bản thân không đánh lại Tần Mạc, có đánh thì cũng không tránh khỏi bị anh thừa nước đục thả câu, bèn cố đè nén tính tình, nói: “Anh không cần tiền xe?”
“Dựa vào đâu mà không cần, cô không nói thì tôi cũng quên mất.” Tần Mạc xòe tay ra: “Đưa đậy!”
“Lên xe trước.” Hạ Mạt nói.
“Đưa tiền trước.” Tần Mạc nói.
“Lên xe.”
“Đưa tiền.”
Cả hai người đều nhất quyết không ai nhường ai. Hạ Mạt bận tâm đến chân của mấy tên đàn em trong bệnh viện, đành phải nhượng bộ trước, từ ngăn kéo trong xe lấy ra cọc tiền đã chuẩn bị sẵn, ném cho anh.
Tần Mạc đón lấy được thì mở túi kraft ra đếm đếm kiểm kiểm, xác định bên trong thật sự đựng năm vạn tiền mặt mới cất vào trong ngực.
“Bây giờ lên xe được rồi chứ?” Hạ Mạt nói.
“Ha ha, không cần đưa, tự tôi lái xe về là được.” Tần Mạc nói xong bèn vòng qua xe Hạ Mạt muốn đi.
“Đứng lại!” Sắc mặt Hạ Mạt sa sầm: “Tần Mạc, nếu anh không chuẩn bị tốt cho chân của mấy tên đàn em của tôi, thì anh cũng đừng hòng tiêu số tiền này trót lọt!”