Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 322: 322: Anh Em Tranh Chấp





Kim Kỵ Dung ừm một tiếng nói: "Thật ra Hồ Ngôn Thương là một kẻ nghiện ăn thịt chó, nhưng mà vợ của ông ta lại cực kì thích chó, vì vậy ông ta chưa bao giờ dám ăn thịt chó ở nhà, mỗi lần đều ăn vụng ở bên ngoài, trước khi về nhà nhất định sẽ xóa sạch tất cả chứng cứ.

Bây giờ không phải đã vào thu rồi sao? Lại đến mùa bồi bổ rồi.

Một đám người thích ăn thịt chó giống như Hồ Ngôn Thương liền muốn làm một bữa tiệc thịt chó, thế nhưng trong số các bà vợ của những người đó cũng không thiếu người phản đối giết chó.

Cho nên bọn họ đã suy nghĩ, làm một bữa tiệc thịt chó sau lưng vợ.

Nếu đã muốn làm tiệc thịt chó thì thịt lũ chó kia nhất định là phải dự trữ đầy đủ.

Nhưng nếu thật sự muốn để dành, cũng không dễ dàng như vậy.

Bởi vì bây giờ người thích chó trong thành phố càng ngày càng nhiều, người phản đối ăn thịt chó cũng càng ngày càng nhiều, thịt chó vốn cũng không dễ tìm.

Rơi vào đường cùng, bọn họ đành phải dùng đến ý đồ xấu.

Mấy ngày hôm trước chuyện cơ sở nhận nuôi đó của cô cũng là bọn họ âm thầm dùng tiền sai khiến, sau khi thất bại không dám đi nữa.

Bèn tính con đường khác, một mặt sai người trộm chó khắp nơi, một mặt suy tính đến thú cưng bên cạnh.

Vì thế mới có chuyện lũ chõ trúng độc tập thể trong bữa tiệc tối qua.

Nếu như không phải tối hôm qua mọi người vừa vặn ở đó, ra tay cứu lũ chó này thì ngày hôm nay lũ chó ấy đã xuất hiện ở trong cái sân kia rồi.

Lúc đầu chúng tôi dự định tới thăm dò hư thực trước, không ngờ lại gặp được một quái nhân lợi hại như vậy.

Ờm, đương nhiên còn cả cô nữa, cũng rất bất ngờ.”

Sau khi nghe xong những lời này của Kim Kỵ Dung, tròng mắt Trương Tiểu Lệ đã sắp trợn rơi ra ngoài: "Không ngờ tất cả những chuyện này đều là do Hồ Ngôn Thương làm ra! Vậy thì diễn xuất của ông ta đúng là quá cao, buôn bán làm gì chứ, đi diễn kịch là được rồi.

Đúng là gian trá.”
"Hồ Ngôn Thương chỉ là một trong các chủ mưu, ông ta phụ trách bỏ tiền, người thực sự bày mưu tính kế cho ông ta là Tôn Nhất Hoa." Kim Kỵ Dung lại nói.

"Tôn Nhất Hoa?" Trương Tiểu Lệ không biết đến cái tên này, lắc đầu tỏ ý không biết.

"Một tay phú nhị đại, cô không biết cũng bình thường.

anh ta muốn thông qua bữa tiệc này để ngầm kéo bè kết phái, hình thành một cái vòng nhỏ.

Mà anh ta sẽ làm người lãnh đạo của cái vòng này, về sau những người đó nhất định sẽ giúp anh ta một tay ở trên thương trường." Kim Kỵ Dung nói.

Trương Tiểu Lệ không có hứng thú đối với chuyện trên thương trường, cô lo lắng lũ chó đáng thương đợi bị làm thịt trong viện đó hơn.

"Họ định bữa tiệc thịt chó vào hôm nào thế?" Sau khi trầm mặc một hồi, Trương Tiểu Lệ hỏi.

"Tối ngày kia.”
Trương Tiểu Lệ kinh ngạc: "Vậy chúng ta chỉ có thời gian một ngày thôi, làm thế nào nghĩ cách cứu lũ chó này đây? Cảnh sát chắc chắn sẽ không quản chuyện này, nơi đó lại có một quái nhân lọi hại canh chừng.”
Kim Kỵ Dung nhún nhún vai, tỏ ý mình cũng không có cách nào.

Trương Tiểu Lệ đành phải đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên rất mệt mỏi, bây giờ không muốn lo lắng chuyện phiền toái này.

Trên thực tế lúc đầu anh cũng không muốn quản chuyện này, nhưng bây giờ Trương Tiểu Lệ biết rồi, nếu như mình không quản thì cô nhất định sẽ còn đi mạo hiểm nữa.


Suy cho cùng cũng không thể nhìn cô đi chịu chết, cho nên việc này vẫn phải quản.

Nhưng quản thế nào thì bây giờ Hoàng Tử Hiên thật sự không có lòng dạ nào mà nghĩ.

"Ngày hôm nay hai người đều bị tổn thương rồi, hay là ngày mai hẵng nói đi." Kim Kỵ Dung nhìn ra vẻ mệt mỏi của Hoàng Tử Hiên, nói rồi liếc mắt ra hiệu cho Trương Tiểu Lệ.

Trương Tiểu Lệ không phải kẻ ngốc, trên thực tế cô cũng rất mệt, bị quái nhân đập một chưởng khiến ngũ tạng lục phủ đều đau, vẫn đang chịu đựng.

Sau khi nhận được ánh mắt của Kim Kỵ Dung thì không nói gì thêm, trầm mặc một hồi lâu mới thấp giọng nói: "Xin lỗi, tôi lại liên lụy đến anh rồi.”
"Không phải tôi chê cô làm liên lụy." Hoàng Tử Hiên thở dài, không nỡ trách móc cô, giọng mềm mại đi: "Nếu như cô có chuyện gì bất trắc thì người đau lòng nhất không phải tôi, mà là cha cô.

Cô nhẫn tâm khiến ông ấy người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao? Về sau trước khi làm việc gì cũng phải suy nghĩ đến hậu quả, đừng ra ngoài mà bỏ quên đầu óc ở nhà.

Không phải lần nào thần may mắn cũng sẽ quan tâm đến cô, để cho anh hùng cái thế như tôi khoác kim giáp thánh y, chân đạp mây lành bảy sắc tới cứu cô đâu.”
Đoạn đầu thì Trương Tiểu Lệ còn khiêm tốn mà nghe, nghe đến cuối cùng, tức giận trợn trắng mắt nhìn Hoàng Tử Hiên: "Rốt cuộc là anh dạy dỗ tôi hay đang tự khen mình thế?”
"Thuận tiện làm cùng một thể." Hoàng Tử Hiên nghiêm trang nói.

Hai mắt Trương Tiểu Lệ trợn lên, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn trần xe, hiển nhiên không tính nghe Hoàng Tử Hiên tự biên tự diễn nữa.

Kim Kỵ Dung và Yến Thiên Hành liếc nhau một cái, sau đó đều có suy nghĩ muốn che mặt.

Hoàng Tử Hiên còn tưởng rằng Trương Tiểu Lệ đang nghĩ lại hành vi mạo hiểm của mình tối nay, có chút vui mừng gật đầu, thế là không nói gì nữa.

Cả đường đi không ai nói gì nữa, Kim Kỵ Dung về nơi ở bằng tốc độ nhanh nhất.

Hoàng Tử Hiên và Trương Tiểu Lệ lần lượt được Kim Kỵ Dung và Yến Thiên Hành đỡ vào nhà, lúc này sắc mặt Trương Tiểu Lệ đã tái nhợt đến đáng sợ, cả người đã sắp hôn mê rồi.


"Kỵ Dung, đỡ cô ấy đến phòng cậu đi, tôi chữa thương cho cô ấy trước." Hoàng Tử Hiên không đợi Kim Kỵ Dung ngồi xuống nghỉ ngơi đã nói.

"Bản thân cậu đa nửa chết nửa sống rồi, sao chữa thương cho cô ấy được? Cho cô ấy uống viên thuốc duy trì trước, chờ cậu khôi phục lại rồi chữa thương cũng không muộn mà." Tất nhiên là Kim Kỵ Dung lấy Hoàng Tử Hiên làm trọng, không muốn Hoàng Tử Hiên mạo hiểm.

Hoàng Tử Hiên lắc đầu: "Tôi còn chịu đựng được, cô ấy bị nội thương, bên trong ngũ tạng có máu tụ, nếu như không thể ép ra kịp thời, để ứ lại ở trong ngũ tạng thì sẽ hình thành mầm bệnh, thời gian càng dài càng khó ép ra.”
"Ép ra cho cô ấy thì cô ấy sẽ ổn, còn cậu thì sao? Cậu sẽ chỉ càng tổn thương hơn thôi.

Đến lúc đó cậu để lại mầm bệnh nội thương sẽ càng khó chữa khỏi.

Đừng có lần nào cũng coi mình thành chúa cứu thế, tôi ghét nhất là cậu như vậy." Kim Kỵ Dung nổi giận, bởi vì cực kì ghét Hoàng Tử Hiên không để ý đến an nguy của mình, vĩnh viễn đặt người khác ở trước mình.

"Tôi có chừng mực." Hoàng Tử Hiên chỉ nói bốn chữ nhưng giọng điệu cũng rất kiên quyết.

"Cậu có chừng mực cái rắm ấy!" Kim Kỵ Dung đá thùng rác một cú đổ kềnh, trong phòng phát ra một tiếng ầm: "Tôi cho cậu biết, ngày hôm nay chắc chắn tôi sẽ không đồng ý để cậu chữa thương cho cô ấy trước, bây giờ cậu lập tức trở về phòng mình chữa thương cho tôi.”
Động tĩnh này khá lớn, cuối cùng La Triết đang ngủ say cũng tỉnh giấc.

anh ta càu nhàu đứng dậy khỏi giường, tưởng là kẻ trộm bèn hoảng loạn mở cửa, lập tức bị bốn người trong phòng khách dọa sợ.

"Bị làm sao vậy?" Sửng sốt một hồi La Triết mới phản ứng lại.

Lúc này Trương Tiểu Lệ đã mơ mơ màng màng ngủ mê man, vì vậy không biết Hoàng Tử Hiên và Kim Kỵ Dung đã xảy ra tranh chấp bởi vì cô.

"Không liên quan đến anh, anh ngủ tiếp đi." Kim Kỵ Dung liếc nhìn La Triết.

La Triết rụt cổ một cái, sau đó nhìn Yến Thiên Hành.

Yến Thiên Hành buông tay, tỏ ý mình cũng không dám xen mồm, nhưng dùng ánh mắt ý bảo anh ta nhìn Trương Tiểu Lệ.

Lúc này La Triết mới chú ý đến tình trạng của Trương Tiểu Lệ, sắc mặt tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu, thoạt nhìn không tốt lắm.

Anh ta lại trông Hoàng Tử Hiên, cũng yếu ớt như vậy thì lập tức đã hiểu một chút, đêm nay ba người bọn họ đi ra ngoài nhất định là đã gặp phải chuyện gì.


"Cậu không giúp đỡ thì tự tôi cũng có thể ôm cô ấy vào được." Hoàng Tử Hiên không trông chờ vào anh ta nữa, đứng lên khỏi ghế sô pha, khom lưng dự định ôm Trương Tiểu Lệ.

Kim Kỵ Dung gạt tay anh ra, gầm gừ hét lên: "Cậu có thể nghe tôi một lần được không, người phụ nữ này quan trọng đến vậy sao?”
"Dù cho không phải cô ấy mà là người khác thì tôi cũng sẽ không thấy chết mà không cứu." Hoàng Tử Hiên tránh nặng tìm nhẹ trả lời.

"Cô ấy còn chưa tới mức chết." Kim Kỵ Dung nhắc nhở.

Hoàng Tử Hiên nhíu mày lại: "Kỵ Dung, cậu nên hiểu rất rõ.

Đối với người tu võ mà nói, chứa mầm bệnh sẽ cản trở việc tăng tu vi.

Tiểu Lệ vốn đã không có thiên phú gì, nếu như lại vì lần này bị thương để lại mầm bệnh thì con đường tu luyện về sau sẽ càng khó đi.”
"Vừa lúc để cho cô ta nhớ kĩ, hiện tại phụ nữ ở bên cạnh cậu, chỉ có cô ta là không có đầu óc nhất, làm việc kích động lỗ mãng, hại người hại mình." Kim Kỵ Dung nói một cách không nể tình.

Dù sao đối với anh ta mà nói, bảo vệ Hoàng Tử Hiên mới là quan trọng nhất, anh không quan tâm những người khác thế nào, mặc dù đối với Hoàng Tử Hiên mà nói người phụ nữ này khá đặc biệt.

"Về sau tốt nhất cậu đừng nói những lời này ở trước mặt tôi nữa, lại càng đừng nói ở trước mặt cô ấy.

Tuy là cô ấy lỗ mãng nhưng rất hiền lành.

Sự thiện lương của cô ấy rất thuần túy, tôi hy vọng cô ấy có thể tiếp tục như vậy." Hoàng Tử Hiên khuyên bảo với giọng điệu nghiêm túc.

"Bây giờ cậu muốn vì một ả đàn bà mà trở mặt với tôi sao?" Kim Kỵ Dung nghe giọng điệu nghiêm túc của anh thì càng thêm tức giận.

Hoàng Tử Hiên giơ tay lên xoa chân mày, mệt mỏi nói: "Tôi không có ý này.

Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nh, tôi luôn coi cậu như anh em ruột, tôi sẽ không vì bất cứ ai mà trở mặt với anh em.

Càng chưa từng coi cậu là thuộc hạ mà đối đãi, nếu không cậu cho là mình có thể ở chỗ này la lối om sòm với tôi ư?”.