Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 242




Cứ thế qua một đêm, Bạch Phi Nhi lo lắng đến mức cả đêm không ngủ, mãi đến sau khi trời sáng mới phát điện đối phương đã hạ sốt rồi, cô ấy mới mơ mơ hồ hồ mà thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy, chẳng biết từ khi nào đối phương đã tỉnh rồi.

Bạch Phi Nhi hỏi anh ta có phải thấy ổn rồi không, cũng chẳng biết là do cổ họng của đối phương không khỏe hay do nguyên nhân khác, chẳng hề nói năng mà lại viết lên trên tấm bảng chuyên dành cho người mù viết xuống mấy dòng chữ, để Bạch Phi Nhi tự mình tới đọc.

“Cám ơn cô đã cứu tôi, cô có thể đưa ra một yêu cầu, coi như là tôi báo đáp ơn cứu mạng của cô.”

Khi Bạch Phi Nhi đọc tới những lời này, thì liền đùa cợt mà hỏi anh ta đẹp trai không, đối phương khiêm tốn trả lời cũng tạm được, dù sao cũng không xấu lắm.

“Vậy anh làm bạn trai của tôi đi.” Bạch Phi Nhi lại đùa giỡn mà nói.

Khi đó hiển nhiên đối phương đã ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ tới Bạch Phi Nhi lại đưa ra yêu cầu như vậy nhưng cuối cùng lại đồng ý một cách đầy bất ngờ.

Nghe thấy đối phương vậy mà lại đồng ý yêu cầu đùa giỡn của mình, Bạch Phi Nhi vội vàng giải thích nói bản thân chỉ đùa thôi, không cần anh báo đáp gì.

Ai mà ngờ đối phương lại rất nghiêm túc, thật sự ở lại trong nhà của Bạch Phi Nhi không đi nữa, còn nói bản thân biết chút y thuật có thể giúp Bạch Phi Nhi chữa khỏi mắt.

Bạch Phi Nhi vừa nghe thấy anh ta nói giúp mình chữa khỏi bệnh về mắt, đương nhiên là vui mừng không thôi. Tiện thể xin trường nghỉ học, ở nhà để đối phương có thể giúp mình chữa mắt.

Trong ba tháng sau đó, Bạch Phi Nhi chỉ biết đối phương tên là Vô Danh, còn lại chẳng biết gì khác. Vô Danh đối xử với cô ấy rất tốt, ngày nào cũng giúp cô ấy nấu cơm, giúp cô ấy giặt quần áo, còn đưa cô ấy tới những nơi mà trước đây một mình cô ấy không thể đi tới.

Bạch Phi Nhi cảm thấy bản thân rất hạnh phúc, từ trước tới nay chưa từng hạnh phúc như vậy. Cô ấy dần dần phải lòng Vô Danh, khát khao có thể cứ thế tiếp tục hạnh phúc với anh như vậy. Thế nên cô ấy chủ động dâng hiến bản thân mình cho Vô Danh, vào một buổi tối mà cô ấy cảm thấy rất lãng mạn, biến bản thân trở thành một người phụ nữ.

Kể từ tối hôm đó, Vô Danh càng thêm che chở cho cô ấy. Hai người tựa như một cặp vợ chồng tân hôn, ban ngày thì tôn trọng lẫn nhau, tới tối thì dây dưa trên giường. Bạch Phi Nhi cảm thấy bản thân mình như lọt chân vào một hũ đường, mỗi ngày đều ngọt tới tận tim.

Trong những ngày ngọt ngào hạnh phúc ấy, mỗi ngày Vô Danh đều giúp Bạch Phi Nhi chữa trị mắt, mỗi ngày Bạch Phi Nhi đều đắp một loại thảo dược rất đặc biệt, ngày nào cũng phải châm cứu một lần. Cách trị liệu này duy trì trong ba tháng vẫn chưa có tí hiệu quả nào.

Lúc đó Bạch Phi Nhi không hề buồn bã vì không trị khỏi mắt, bởi vì ông trời đã gửi Vô Danh tới cho cô ấy, cô ấy đã rất thỏa mãn rồi. Nếu mắt trị mãi không khỏi nhưng lại có thể cùng sống hạnh phúc với Vô Danh như vậy, vậy cô ấy nguyện ý dùng mắt để đổi lấy.

Thế nhưng dường như ông trời không nghe thấy tâm nguyện của Bạch Phi Nhi, vào ngày thứ một trăm cô ấy và Vô Danh sống cùng nhau, Vô Danh đã biến mất. Tới bây giờ cô ấy vẫn nhớ rõ chuyện ngày hôm ấy, ngày hôm ấy cô ấy vẫn tỉnh dậy như bình thường, vừa sờ bên cạnh đã chẳng thấy Vô Danh đâu, cô ấy tưởng Vô Danh đã dậy nấu cơm, nhưng cô ấy tìm cả nhà cũng chẳng tìm thấy bóng dáng Vô Danh.

Bạch Phi Nhi không tìm thấy ở nhà, lại tưởng Vô Danh đi ra ngoài. Vậy mà cô ấy đợi từ sáng tới trưa, từ trưa tới chiều, Vô Danh vẫn chưa quay về.

Khi đó trong lòng cô ấy nổi lên cảm giác bất an, cũng chẳng thèm quan tâm tới lời dặn dò của Vô Danh mà xé tấm băng gạc trên mắt xuống. Cũng trong khoảnh khắc mà cô ấy xé tấm băng gạc kia xuống, phát hiện bản thân vậy mà lại nhìn thấy ánh sáng, phát hiện trước mắt trở nên rõ ràng chẳng còn mơ mơ hồ hồ như trước nữa.

Mắt của cô ấy đã khỏi rồi!

Bạch Phi Nhi ý thức được chuyện này nhưng cô ấy chẳng hề vui vẻ. Bởi vì chẳng còn nhìn thấy Vô Danh, cô ấy tựa như phát điên mà đi tìm anh, thế nhưng chẳng thể nào tìm ra.

Vô Danh tựa như đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời cô ấy rồi lại đột nhiên biến mất. Bạch hi Nhi vô tri vô giác tìm cả một tháng, chẳng tìm thấy người, mà lại bất ngờ phát hiện bản thân mang thai.

Sau khi Bạch Phi Nhi biết mình mang thai, chẳng thèm nghĩ ngợi gì đã quyết định sẽ sinh đứa bé. Chỉ là không ngờ tới, Noãn Noãn vừa sinh ra đã bị di truyền tật mắt của cô ấy, thị lực gần như bằng không, giống như bản thân, chỉ có thể nhìn thấy một ít ánh sáng rất mù mờ vào ban ngày, còn lại chẳng nhìn thấy gì nữa.

Năm nay Noãn Noãn đã bốn tuổi, bốn năm nay, ngoại trừ chăm sóc Noãn Noãn ra thì cô ấy lúc nào cũng suy nghĩ làm thế nào để kiếm tiền nuôi bản thân và Noãn Noãn. Cô ấy đã rất ít khi nhớ tới Vô Danh, nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ đó. Cô ấy đã nghĩ thông rồi, có lẽ đây chính là số mệnh của cô ấy. Mất đi Vô Danh có được một đứa trẻ đáng yêu, cô ấy đã mãn nguyện rồi.

Chỉ là trong lòng thỉnh thoảng vẫn có chút đau, lúc nhớ lại vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt, nửa đêm mơ tới, vẫn sẽ nhớ tới một người đàn ông tên là Vô Danh.

Lộp bộp!

Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, rơi trên khuôn mặt trắng nõn nà của Noãn Noãn. Noãn Noãn đã ngủ say từ lâu khẽ nhăn mũi, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

Nhìn thấy con gái đáng yêu nhăn mũi, Bạch Phi Nhi nín khóc mỉm cười, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt. Lại một lần nữa ngắm nhìn con gái đến mức xuất thần, ngũ quan của Noãn Noãn rất giống cô ấy nhưng nhìn tổng thể lại không quá giống mình. Giang Y Y từng nói con bé chắc chắn là giống Vô Danh, cũng không biết có phải thế hay không.



Sáng ngày hôm sau, Giang Y Y không có việc gì, sau khi Bạch Phi Nhi tỉnh dậy đã đi làm rồi, cô ấy đành đưa Noãn Noãn tới tiệm. Hôm qua trong tiệm đã bị làm ra thế này, hôm nay nhất định phải tìm người sửa sang, chứ không không thể nào mở cửa lại.

Trong lúc Noãn Noãn và cô ấy đi đến tiệm, công nhân mà Giang Ngư Hỏa tìm tới đã làm việc rồi. Giang y Y nhìn thấy không có việc gì bản thân cần phải giúp thì dắt Noãn Noãn đi mua bàn và ghế mới.

Đặt xong bàn ghế mới, Giang y Y đưa địa chỉ cho bọn họ, bảo bọn họ chiều nay vận chuyển tới. Sau đó cô ấy dẫn Noãn Noãn dạo chơi trên phố, cùng Noãn Noãn chơi tới tận chiều mới quay về. Lúc này công nhân đã lát lại gạch trên sàn xong, chỉ cần đợi bàn ghế mới tới là có thể khai trương rồi.

“Xin hỏi đây là tiệm bánh chẻo của nhà họ Giang sao?” Bên cạnh cha con Giang Ngư Hỏa vừa tiễn công nhân đi, đi dọn dẹp vệ sinh thì lại có thêm mấy người lạ tới tiệm.

Nhìn thấy người lạ mặt tới, Giang Ngư Hỏa và Giang Y Y đều lộ ra ánh mắt thận trọng. Giang Y Y cảnh giác mà hỏi: “Các anh là ai? Hôm nay nhà tôi không bán.”

“Tôi biết hôm nay các cô không bán, chúng tôi không phải tới ăn bánh chẻo, chúng tôi tới tặng quà, hai người là chủ tiệm này nhỉ?” Những người này nhìn thấy Giang Y Y rất cảnh giác liền vội vàng giải thích nói.

“Tặng quà?” Giang Y Y ngơ ra, quay đầu nhìn về phía Giang Ngư Hỏa: “Cha, cha quen mấy người này không?”

Giang Ngư Hỏa lắc đầu, khuôn mặt cũng ngây ngốc.

“Chúng tôi là người của viện vệ sinh của cục công thương, sau khi điều tra, nhận thấy việc vệ sinh của tiệm hai người vô cùng đạt chuẩn. Trong danh sách ghi chép hàng năm của viện vệ sinh chúng tôi cũng vô cùng tốt đẹp. Để khích lệ hai người, chúng tôi đặc biệt tới đây tặng huy chương.” Những người này nhanh chóng nói.

Nghe thấy lời này, hai cha con Giang Ngư Hỏa càng ngơ ra. Nhà bọn họ kinh doanh hai mươi mấy năm rồi, năm nào vệ sinh cũng tốt như vậy, trước đó cũng chưa từng nhắc đến việc huy chương, hôm nay chẳng biết tại sao lại tới tặng huy chương gì gì đó.

“Mấy người chắc là cho chúng tôi đấy chứ?” Giang Y Y mang theo sự hoài nghi.

“Đúng mà, chỗ này của hai người không phải là tiệm bánh chẻo nhà họ Giang sao? Ông chủ là Giang Ngư Hỏa đúng chứ?” Người của viện vệ sinh nói.

Nghe vậy hai người mới tin chắc bọn họ không tặng nhầm chỗ, thật sự tới tặng huy chương cho bọn họ thật nè.

Vậy là cha con hai người đi theo người của viện vệ sinh ra ngoài, bên ngoài đã có không ít người vây  lại. Dù sao thì chuyện tối qua, hàng xóm hai bên đều biết cả rồi, hôm nay lại nhìn thấy người của cục công thương qua đây, liền vô thức cho rằng lại đến bới lông tìm vết.

Ngay khi mọi người đang nhao nhao nghị luận, người của viện vệ sinh lại lấy một tấm huy chương từ trong xe xuống. Chiếc huy chương này sáng lấp lánh, bên trên in năm chữ to màu đỏ “Tiệm ưu tú mẫu mực”, ở dưới góc phải còn có dấu in của cục công thương thành phố, chứng tỏ quyền uy của chiếc huy chương này.

“Tấm huy chương to ghê!” Khi mọi người nhìn thấy tấm huy chương này chỉ nhỏ hơn biển hiệu của tiệm bánh chẻo nhà họ Giang một ai, ai nấy đều lộ ra sắc mặt kinh ngạc.

Trên con phố này, nhà hàng san sát, chung quanh đều mở quán ăn. Quy mô lớn thì có khách sạn, quy mô nhỏ thì có tiệm cơm. Nhà nào nhà nấy cũng có tiếng vang hơn quán bánh chẻo nhà họ Giang, nhà nào cũng có quan hệ trong cục công thương. Vậy mà dù vậy bọn họ cũng chưa từng được cục công thương phát cho huy hiệu tiệm mẫu mực. Nhưng hiện tại, lại bị một quán bánh chẻo bé tí cuỗm mất. Còn là một tấm to như vậy, đáng lẽ ra phải là một cái huy hiệu nhỏ vuông vuông mới đúng chứ!

Đúng là con mẹ nó gặp quỷ giữa ban ngày!

Trong mắt tất cả mọi người tràn ngập sự ngưỡng mộ và ghen ghét.

“Tiệm của bọn họ bé như cái lỗ mũi, sao có thể được chọn là tiệm ưu tú kiểu mẫu chứ? Có phải mấy người nhầm rồi không?” Có người thực sự nhịn không được sự tò mò mà hỏi.

“Không phải là bỏ tiền ra mua đấy chứ.” Một khi có người đưa ra nghi ngờ, thì sẽ có người phụ họa theo.

Tiếp sau đó có rất nhiều người liền mồm năm miệng mười mở miệng hỏi, chẳng có ai tin rằng tiệm bánh chẻo nhà họ Giang lấy được tấm huy chương kia là nhờ thực lực.