Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 229




(*Bắt đầu từ giờ Giang Y Y không ghét Hoàng Tử Hiên lưu manh nữa nên quay về xưng hô anh-tôi)

Buổi chiều tổ biên kịch vào lúc ánh sáng tốt nhất bắt đầu quay lại, dựa theo thiết lập kịch bản của Hoàng Tử Hiên. Cảnh đầu tiên bắt đầu từ lúc thiếu niên vào thôn trang. Người quay phim kéo ống kính ra xa, đầu tiên là quay toàn bộ cổng thôn trang Phong Ba, sau đó mới tập trung lên người đóng vai thiếu niên – Giang Nam. Đầu tiên là bóng lưng, sau là góc mặt, cuối cùng là chính diện.

Thiếu niên dừng chân trước cổng thôn trang Phong Ba, ngẩng đầu nhìn ba chữ lớn “Phong Ba Trang”, suy nghĩ sâu xa.

Hoàng Tử Hiên nhìn bóng lưng của Giang Nam, Mạch suy nghĩ cũng bát giác quay về năm mười sáu tuổi ấy.

Năm đó anh bước xuống từ chiếc xe đắt tiền, chân đạp lên con đường trải đầy đá xanh, ngẩng đầu nhìn cổng lớn nhà họ Mạc. Người đưa anh đến nhà họ Mạc nói rằng, đây là nơi vài năm nữa anh sẽ bái sư học Thái Cực. Người chấp quản nhà họ Mạc là ông chủ của bố mẹ anh, nhất định sẽ nghiêm túc dạy bảo, anh phải học cẩn thận.

Lúc đó Hoàng Tử Hiên dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cánh cửa lớn một lúc cũng không chịu đi vào. Anh vốn là bị ép đến nhà họ Mạc, lại thấy nhà họ Mạc sống ở sâu trong thôn nhỏ, đâu đâu cũng là tiểu viện, không khí thế gì cả. Điều này khiến cậu ba Hoàng từ nhỏ được nuôi dưỡng tôn quý thấy rất không quen, vô thức nảy sinh tâm lý kháng cự lại.

Sau đó cũng không biết đứng bao lâu, cảnh cửa đóng chặt của nhà họ Mạc đột nhiên mở ra, một thiếu nữ phơi phới tuổi xuân đi từ bên trong ra. Thiếu nữ mặc một bộ quần áo mộc Mạc, để một mái tóc đơn giản, thoải mái, dưới ánh nắng trời chiều cứ thế xông vào trong tầm mắt của Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên nhớ là nhịp tim của mình lúc đó bị thiếu nữ làm cho đập loạn nhịp. Dường như vào khoảnh khắc nhìn thấy thiếu nữ ấy, Hoàng Tử Hiên không còn chút phản cảm nào với nhà họ Mạc. Sau lại biết người thiếu nữ ấy là sư tỷ của mình, là viên ngọc quý trên tay sư phụ Mạc gia, Hoàng Tử Hiên càng hưng phấn đi bái sư.

Lúc bắt đầu học thái cực, anh luôn không nắm bắt được mấu chốt, khi bị sư phụ phạt, sư tỷ luôn lén giúp anh luyện công. Rất kiên nhẫn uốn nắn từng chỗ sai một của anh, không hề ghét bỏ.

Hoàng Tử Hiên từng cho rằng những năm ở nhà họ Mạc là những năm vất vả nhất. sau này mới nhận ra, nếu như thời gian có thể quay lại, anh nguyện dừng lại mãi ở những năm tháng vô lo vô nghĩ ấy.

Anh vẫn luôn nằm mơ, mơ thấy rất nhiều cảnh tượng ở nhà họ Mạc. Mơ nhiều nhất vẫn là sư tỷ của anh, vẫn là những tháng ngày anh cùng sư tỷ luyện công. Cho nên lần này mượn cơ hội, anh đem câu chuyện của mình quay thành phim. Là một cách nhớ nhung, cũng là một cách tưởng niệm.

Trong lúc nhớ lại, cảnh phim đã quay đến màn 2. Giang Nam và Giang Y Y mặc bộ đồ luyện công màu trắng, đừng trên cầu gỗ ở hồ nước nhân tạo luyện công. Hai người lúc thì tự mình luyện quyền, lúc thì giao đấu mài dũa. Không có bất cứ lời nói nào, tất cả tình cảm đều dựa vào ánh mắt và biểu cảm để truyền đạt.

Thấy trong mắt Giang Y Y lấp lánh ánh sáng của tình yêu mới chớm nở, Hoàng Tử Hiên phảng phất như nhìn thấy sư tỷ. Lúc đó, anh hoàn toàn không hiểu tình cảm trong đôi mắt của sư tỷ, còn cho rằng cô ấy chỉ coi mình như em trai mà chăm sóc. Sau này mới hiểu, sư tỷ vẫn luôn thích mình. Chỉ là cô ấy chưa bao giờ nói ra, mà bản thân anh cũng chưa từng để ý đến.

Ánh mắt của Giang Y Y giống y như sư tỷ, như kim châm nhói sâu vào tim Hoàng Tử Hiên. Anh thấy mắt mình có chút cay, dường như nước mắt chực chờ trào ra. Điều này khiến anh không thể không ngẩng mặt, hít một hơi thật sâu, khống chế lại cảm xúc của bản thân.

Cảnh quay cả buổi chiều đều vô cùng thuận lợi, đạo diễn vốn cho rằng Giang Y Y lần đầu diễn phim, không biết phải NG bao lần đây. Thế nhưng biểu hiện của Giang Y Y lại chuyên nghiệp ngoài dự đoán. Bất kể là cảnh quay nào cũng chỉ một lần là qua. Nếu như không phải có vài cảnh Giang Nam làm không tốt thì căn bản không cần một buổi chiều cũng quay xong rồi.

Dưới ánh nắng hoàng hôn lấp lánh, khi ánh nắng biến mất nơi đường chân trời, máy quay của thợ quay phim dần dần quay ra xa. Bóng hình một thiếu niên chầm chậm rời xa, sự đợi chờ của thiếu nữ cũng theo ánh hoàng hôn tan ra, khép lại một cái kết mở.

“Cắt! OK, rất tốt, một lần là qua.” Đạo diễn vừa hô dừng, tất cả nhân viên đồng loạt hoan hô. Căng thẳng như dây đàn, quay cả một buổi chiều, mọi người đến nước cũng không kịp uống, cũng xem như là không vất vả vô ích.

Giang Y Y lau đi giọt nước mắt, cũng lộ ra biểu cảm như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm thở phào. Cả buổi chiều này, mọi người chỉ thấy cô biểu hiện cực kỳ tốt, nhưng lại không biết rằng trong lòng cô căng thẳng biết bao. Suy cho cùng cũng là lần đầu tiên đối diện với máy quay, cô ít nhiều cũng có chút khẩn trương. May mà bình thường kĩ năng của cô luyện tốt, cho dù căng thẳng cũng có thể ung dung đối mặt.

Sau khi quay xong, những chuyện còn lại liền không liên quan gì đến diễn viên nữa rồi. Giang Y Y không phải nổi tiếng như Giang Nam, cần người khác hầu hạ thay đồ tẩy trang. Cô tự mình vào phòng trang điểm thay lại quần áo của mình, tẩy trang sạch sẽ xong liền khoác balo đi tìm Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên lúc này đang đứng bên hồ nhân tạo. Lúc Giang Y Y tìm thấy, không biết anh đang nghĩ gì, đặt tay lên thành cầu, ánh mắt xa xăm.

Nhìn thấy bộ dạng này của Hoàng Tử Hiên, Giang Y Y có chút ngẩn người. Không biết tại sao, cô dường như nhìn thấy quanh người Hoàng Tử Hiên tràn ngập bi thương. Ánh mắt anh lộ rõ sự phiền muộn, thần sắc cũng không giấu được sự nặng nề.

Điều này làm cho Giang Y Y lúc lại gần, bất giác bước nhẹ lại. Cô muốn lại gần nhìn cho rõ, người con trai đầy phiền muộn lúc này rốt cuộc có phải Hoàng Tử Hiên hay không.

“Động tay động chân gì đấy, định nhân lúc tôi không chú ý hôn trộm tôi sao?” Chưa đợi Giang Y Y lại gần, Hoàng Tử Hiên đột nhiên quay người lại, khóe môi treo một nụ cười xấu xa.

Giang Y Y bị dọa đến nhảy lên, một chân còn đang ở trong không trung, hoảng hốt loạng choạng suýt ngã. Cô vội vàng đứng vững lại, nói: “Ai muốn hôn trộm anh chứ, anh cũng quá tự luyến rồi.”

“Không muốn hôn trộm tôi vậy cô lén la lén lút làm gì đấy?” Hoàng Tử Hiên tặng cho cô một ánh mắt đừng giải thích, tôi hiểu mà.

Giang Y Y tức giận nói: “Tôi chỉ là muốn xem xem, người con trai không có chuyện gì mà phiền muộn này rốt cuộc có phải là ông chú mặt dày tôi quen nữa không.”

Hoàng Tử Hiên nghe vậy nhếch mép cười: “Cô cũng cảm thấy vừa nãy tôi thể hiện nét sầu muộn rất thật trân đúng không. Hihi, không ngờ diễn xuất của tôi đỉnh vậy, đến diễn viên chuyên nghiệp như cô cũng không nhận ra.”

Khóe môi Giang Y Y giật giật, ngắm cả ngày trời hóa ra ông chú này đang tập tành diễn xuất. Giang Y Y vô cùng bất lực lườm Hoàng Tử Hiên một cái: “Anh cũng rảnh rỗi thật đấy, đi thôi, mời anh ăn cơm.”

Nói rồi Giang Y Y liền quay người bước đi, hoàn toàn không nhìn thấy trong khoảnh khắc cô quay người đi, khóe môi Hoàng Tử Hiên lộ ra một nụ cười thê lương.

Sau khi hai người ra khỏi thôn trang Phong Ba, Giang Y Y liền hỏi Hoàng Tử Hiên có gấp không. Hoàng Tử Hiên nghĩ ngợi thấy không gấp bèn lắc đầu.

“Vậy thì tốt, nếu như không gấp thì chúng ta ngồi tàu điện ngầm đi.” Giang Y Y nói xong liền tiến lên dẫn đường, đi về hướng trạm tàu điện.

Khóe môi Hoàng Tử Hiên co giật, theo trí nhớ của anh hình như chưa từng ngồi tàu điện ngầm bao giờ. Ra ngoài hoặc là gọi xe hoặc là lái xe hoặc là đi bộ, mấy loại giao thông công cộng như xe bus, tàu điện ngầm, anh đã sớm quên lãng lâu rồi.

Nhìn dáng vẻ của Giang Y Y như là khách quen của tàu điện ngầm, cô ấy có cả thẻ tàu điện ngầm. Cô dùng tiền lẻ mau cho Hoàng Tử Hiên một tấm vé tàu điện ngầm ở máy bán tự động, sau đó bảo Hoàng Tử Hiên đứng đó đợi tàu.

Hoàng Tử Hiên tò mò nhìn đông nhìn tây, khiến Giang Y Y không nhịn được hỏi: “Anh chưa từng ngồi tàu điện ngầm à?”

“Lần đầu tiên.” Hoàng Tử Hiên thành thật gật đầu.

Giang Y Y ngây người ngạc nhiên, lập tức nghĩ đến chuyện Hoàng Tử Hiên quen biết Hạ Mạt lại quen biết cả Đoàn Văn Quang. Hai người kia đều rất có tiền, Hoàng Tử Hiên chắc  chắn cũng không nghèo, đây cũng là điều đương nhiên. Cô ồ một tiếng rồi nói: “Mấy người có tiền như các anh chưa từng ngồi tàu điện ngầm cũng là chuyện bình thường. Không giống người nghèo bọn tôi, chỉ có thể ngồi tàu điện ngầm.”

“Không phải.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu đáp: “Là do tôi nghèo đến tàu điện ngầm cũng không ngồi nổi. Bình thường tôi toàn đi bộ. Hôm nay nếu không phải cô mời tôi, tôi cũng không có cơ hội ngồi loại tàu sang trị giá mấy trăm vạn này.”

Giang Y Y bật cười, trừng Hoàng Tử Hiên rồi nói: “Bớt giả nghèo đi, tôi cũng có hỏi vay tiền anh đâu.”

“Không lừa cô đâu, tôi nghèo thật mà.” Hoàng Tử Hiên nghiêm túc nói.

Giang Y Y lần nữa bị dáng vẻ nghiêm túc của Hoàng Tử Hiên chọc cười, vỗ lên vai anh nói: “Bây giờ thì tôi công nhận rồi, diễn xuất của anh đỉnh thật đấy. Nếu như anh vào giới giải trí thì làm gì còn đất diễn cho Giang Nam nữa.”

Hoàng Tử Hiên lộ ra biểu tình hết sức oan uống, vừa mở miệng định giải thích thì tàu đến. Giang Y Y không cho anh cơ hội nói nữa, kéo anh vào trong tàu điện ngầm.

Bây giờ đúng vào giờ cao điểm tan tầm, trên tàu điện ngầm căn bản không còn chỗ trống, đến hành lang cũng chật cứng người. Hai người không dễ dàng gì mới tìm được một chỗ trống đứng. Cứ như vậy, Giang Y Y phải dựa vào Hoàng Tử Hiên mới có chỗ đứng.

Trên đường đi qua rất nhiều trạm, mỗi lần tàu điện ngầm dừng lại đều có vô số kẻ lên người xuống. Mọi người anh đẩy một cái, tôi đẩy một cái, đẩy luôn Giang Y Y vào trong lòng Hoàng Tử Hiên, khiến cho Giang Y Y rất khó chịu. Cả chặng đường vẫn luôn cố tránh khỏi người Hoàng Tử Hiên, nhưng không biết thế nào mỗi khi cô vừa mới tách ra được một chút thì rất nhanh lại bị đẩy vào. Điều này làm cho Giang Y Y rất muốn chửi người.

“Đừng động đậy nữa.” Một lần nữa Giang Y Y lao vào trong lòng mình, Hoàng Tử Hiên ôm chặt thắt lưng cô nói.