Hự hự hự!
Hạ Mạt giật lùi ba bước cũng không cự lại được cỗ sức mạnh này, trên khuôn mặt xinh đẹp toàn là sự kinh ngạc. Lực đạo của sức mạnh này rõ ràng đã là Kim Cương Kỳ tam phẩm rồi.
Cứ bất ngờ như vậy đột phá ư!
Đây là tình huống chó má gì vậy? Đánh bậy đánh bừa mà cũng đột phá được? Còn có thể hoang đường hơn không?
Lúc này không chỉ mình Hạ Mạt kinh ngạc, đến chính Trương Tiểu Lệ cũng ngạc nhiên đến há hốc mồm, không dám tin nhìn nắm đấm của mình. Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, sao cô lại có thể phát ra nội lực của Kim Cương Kỳ tam phẩm!
Đây là đột phá rồi ư? Đây chính là đột phá rồi ư?
Trương Tiểu Lệ không ngừng tự hỏi mình. Cô ấy suy xét bao ngày trời cũng không tìm ra cách thức đột phá, vậy mà lại đột phá sau khi đánh nhau với Hạ Mạt, sao lại vô lý như vậy chứ.
Hoàng Tử Hiên đương nhiên cũng hơi ngây người ra, rồi ngay lập tức tiến lên phía trước, vươn tay giữ lấy thắt lưng của Hạ Mạt để tránh cô ấy ngã dập mông xuống đất.
Đột nhiên được một lực đạo mạnh mẽ cố định thân thể lại, Hạ Mạt lập tức nhìn về phía sau, thấy Hoàng Tử Hiên thì ngẩn ra một lúc: “Anh từ đâu lao ra vậy?”
“Đương nhiên là từ phòng của tôi rồi.” Hoàng Tử Hiên chỉ về phía tấm cửa thủy tinh nói.
Hạ Mạt cũng nhìn về phía đó, thấy căn phòng tầng một này còn có một lớp kính thủy tinh mới giật mình gật đầu.
“Hoàng Tử Hiên, tôi, tôi vừa nãy là, tôi đột phá rồi ư?” sau khi Trương Tiểu Lệ thấy Hoàng Tử Hiên liền vội vã dò hỏi.
Hoàng Tử Hiên cất giọng khẳng định: “Ừ, cô đột phá rồi, chúc mừng cô.”
“A….” Trương Tiểu Lệ nghe vậy mừng rỡ kêu lên, nhảy tưng tưng như một đứa trẻ: “Quá tốt rồi, quá tốt rồi, cuối cùng tôi cũng đột phá rồi, tôi tiến tới Kim Cương Kỳ tam phẩm rồi, tốt quá rồi, hahaha….”
Thấy Trương Tiểu Lệ vui sướng đến phát điên, Hạ Mạt nhún vai nói: “Từ Kim Cương Kỳ nhị phẩm lên Kim Cương Kỳ tam phẩm, đột phá mật tận 4, 5 năm, có gì để mừng chứ.”
Hạ Mạt vừa hất gáo nước lạnh này vào mặt, khóe môi Hoàng Tử Hiên liền co giật. Chỉ một Kim Cương Kỳ cũng dừng lại lâu như vậy, nếu không phải anh tốt bụng chỉ điểm thì đời này tu vi Trương Tiểu Lệ chỉ có thể dừng lại ở Kim Cương Kỳ nhị phẩm thôi.
“Hứ, dừng lại tận 4, 5 năm thì sao chứ, bây giờ tôi đột phá được là được rồi.” tâm trạng Trương Tiểu Lệ đang rất vui vẻ, hất cằm nói: “Tôi hiểu rồi, nhất định là cô ngưỡng mộ đố kị chứ gì. Bây giờ tu vi của tôi và cô ngang nhau rồi, trong lòng cô thấy ngột ngạt, thấy khó chịu chứ gì?”
Khóe môi Hạ Mạt giật giật, trừng cô ấy một cái: “Ấu trĩ!”
“Tôi ấu trĩ thì sao chứ, có bản lĩnh đánh lại đi. Bây giờ chưa chắc cô đánh lại tôi đâu.” Trương Tiểu Lệ vô cùng đắc ý nói.
“Cô vừa mới đột phá Kim Cương Kỳ tam phẩm mà đã cho rằng bản thân thiên hạ vô địch rồi sao. Được, vậy thì thử xem, xem cô có thể đánh lại tôi hay không.” Hạ Mạt nói xong liền lấy lại khí thế cùng Trương Tiểu Lệ đánh lại lần nữa.
“Vẫn đánh à?” Hoàng Tử Hiên vội vàng ôm chặt thắt lưng Hạ Mạt ngăn lại: “Hai chị gái ơi, giờ mới bảy giờ, hàng xóm hai bên còn chưa tỉnh giấc đâu. Hai người mà đánh nữa là chúng ta sẽ bị khiếu nại đấy. Sáng sớm sao lại nóng tính thế chứ.”
“Anh đừng cản tôi, không dạy dỗ cô ấy, cô ấy còn tưởng Kim Cương Kỳ tam phẩm là vô địch thiên hạ rồi.” Hạ Mạt trừng Hoàng Tử Hiên nói.
Trương Tiểu Lệ hừ lạnh nói: “Tôi còn chưa nghĩ rằng Kim Cương Kỳ tam phẩm là thiên hạ vô địch đâu, chẳng qua để đánh cô thì tuyệt đối đủ dùng. Hoàng Tử Hiên, anh thả cô ấy ra.”
Hoàng Tử Hiên chắc chắn không thể thả ra, giờ mà thả tay thì ăn cám ngay, không đánh đến sập nhà mới lạ ấy.
“Các cô đang làm gì vậy? Luyện công hay là đánh nhau? Mới sáng sớm có để cho người khác ngủ nữa hay không?” Đúng vào lúc hai cô gái cãi nhau đến mặt mũi đỏ phừng phừng thì Lê Mỹ Gia đột nhiên xuất hiện lên tiếng.
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng này, Hạ Mạt và Trương Tiểu Lệ đồng thời nhìn vào trong biệt thự. Chỉ thấy Lê Mỹ Gia mặc một bộ quần áo yoga thoải mái, trong tay còn đang ôm một cuộn thảm yoga, hình như cũng xuống đây tập luyện.
Hoàng Tử Hiên thấy Lê Mỹ Gia như vậy cũng có chút ngẩn người. Bình thường giờ này Lê Mỹ Gia vẫn đang ngủ cơ mà, sao hôm nay lại dậy sớm như vậy. Hơn nữa nhìn dáng vẻ thì còn là cố ý dậy sớm rèn luyện thân thể.
Lê Mỹ Gia ôm cuộn thảm đi vào trong vườn, ánh mắt lướt qua mặt Trương Tiểu Lệ và Hạ Mạt rồi cuối cùng dừng trên cánh tay đang ôm chặt thắt lưng Hạ Mạt của Hoàng Tử Hiên, ánh mắt lạnh lùng bắn ra.
Tim Hoàng Tử Hiên bị dọa đến thấp thỏm, vô thức nhấc tay ra, còn không quên lùi về sau một bước lớn, giữ khoảng cách nửa mét an toàn với Hạ Mạt.
Trong lòng Lê Mỹ Gia hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì. Cô tự mình trải tấm thảm yoga lên một vùng đất phẳng, sau đó ngồi xuống, bắt đầu tập yoga như thể bên cạnh không có ai.
Đối với chuyện Lê Mỹ Gia có thói quen mỗi sáng sớm tập yoga, Hoàng Tử Hiên và Trương Tiểu Lệ đều hoàn toàn không biết gì. Dù gì bình thường cũng chỉ có hai người bọn họ dậy sớm ra vườn luyện công. Mỗi lần Lê Mỹ Gia đi xuống đều đã mặc quần áo chỉnh tề, chỉ cần ăn sáng xong là đi làm. Vì vậy bọn họ đều cho rằng trước đây Lê Mỹ Gia giờ này vẫn ngủ.
Nhưng chỉ có mình Lê Mỹ Gia biết, mỗi sáng sớm cô đều bảy giờ tỉnh giấc, sau đó tập yoga trên ban công nửa tiếng, tiếp đó mới tắm rửa trang điểm. Tám giờ cô xuống ăn sáng, khoảng tám rưỡi liền bắt đầu đến công ty.
Mỗi sáng cô tỉnh dậy tập yoga đều có thể đứng từ ban công nhìn thấy Hoàng Tử Hiên và Trương Tiểu Lệ luyện công trong vườn. Chẳng qua cô lười đi xuống tập cùng bọn họ thôi. Hôm nay sở dĩ cô đi xuống chính là vì trong nhà có thêm Hạ Mạt.
Nhìn thấy bọn họ đều luyện công cùng với Hoàng Tử Hiên trong vườn, trong lòng cô rất khó chịu. Cũng chính vì cảm xúc khó chịu này mới thôi thúc cô ôm cuộn thảm tập yoga đi xuống, cũng từ đó mới có cảnh này.
Lúc này ba người Hoàng Tử Hiên, Lê Mỹ Gia và Trương Tiểu Lệ đều vô cùng kinh ngạc nhìn Lê Mỹ Gia. Bọn họ từng thấy qua yoga, là một bộ môn vận động nhẹ nhàng cực kì có lợi cho việc rèn luyện thân thể của phái nữ, hầu như cô gái nào cũng có thể tập được vài động tác. Nhưng mà tập đỉnh như Lê Mỹ Gia thì lại rất hiếm.
Mỗi một động tác yoga của Lê Mỹ Gia đều vô cùng phức tạp và khó làm, nếu như không phải là người chuyên nghiệp thì hoàn toàn không thể làm được. Thậm chí có vài động tác rất điêu luyện, cho dù có là người chuyên nghiệp cũng rất khó làm được chuẩn xác.
Ba người đều là người của giới tu võ, thấy Lê Mỹ Gia có thể làm được những động tác phức tạp như vậy, trong đầu ba người đều hiện lên một môn phái. Đó chính là một trong mười phái tu võ, môn phái Hồng Tụ.
Nghe nói môn phái Hồng Tụ chỉ thu nhận nữ đệ tử, công pháp của môn phái này cũng rất kì lạ, trong đó hầu như lấy yoga làm trọng. Mặc dù không biết cụ thể làm sao bọn họ có thể thông qua yoga để nâng cao nội lực nhưng trong giới tu võ này, cái tên Hồng Tụ môn phái vô cùng vang dội.
Lúc này ba người họ thấy mỗi động tác của Lê Mỹ Gia đều vô cùng uốn lượn kì lạ, khó tránh khỏi hoài nghi Lê Mỹ Gia đang tập công pháp yoga của phái Hồng Tụ. Nếu không với các giáo viên yoga bình thường sao có thể dạy ra mấy động tác phức tạp như này chứ.
“Mấy người nhìn tôi làm gì? Không luyện công nữa sao?” Lê Mỹ Gia bị ba người nhìn thì có chút khó chịu, nhăn mặt nói.
Ba người lúc này mới hồi thần, sau khi nhìn nhau lại quay ra tự luyện công.
Nhưng mà mặc dù ba người tự luyện công pháp của mình thì cũng không nhịn được nhìn về phía Lê Mỹ Gia. Đặc biệt là Hoàng Tử Hiên, cứ một lúc lại nhìn lên. Nhưng mà anh và Hạ Mạt cùng Trương Tiểu Lệ trong lòng nghĩ khác nhau. Có lúc nhìn thấy Lê Mỹ Gia làm ra động tác có độ khó cao như vậy, anh đều không nhịn được muốn làm một trận. Nghĩ rằng nếu như ở trên giường thì còn có thể chơi bao nhiêu trò đây.
Lê Mỹ Gia hoàn toàn không biết Hoàng Tử Hiên đang nghĩ gì, nếu không có đánh chết cô cũng không thể hiện động tác yoga của mình trước mặt Hoàng Tử Hiên.
Sáng sớm trôi qua với cảnh bốn người tự tập luyện, đến 7 rưỡi Lê Mỹ Gia không tập nữa, thu thảm tập lại về phòng tắm rửa.
Trương Tiểu Lệ và Hạ Mạt cũng tập ra một thân mồ hôi, hai người cũng tự về phòng mình tắm rửa. Cuối cùng cũng chỉ còn lại người chủ nhà Hoàng Tử Hiên đau khổ vào bếp, làm đồ ăn sáng cho ba người đẹp thuê trọ.
Đến đúng 8 giờ, ba người cọn gái lần lượt xuống. Lê Mỹ Gia và Trương Tiểu Lệ tự ngồi vào chỗ cũ của mình, Hạ Mạt thì lười ngồi cùng Trương Tiểu Lệ cãi nhau bèn ngồi cạnh Lê Mỹ Gia. Hoàng Tử Hiên thì vẫn ngồi ở vị trí đầu bàn, có chút phong phạm của người chủ nhà.
“Ăn thôi, trong tủ lạnh không còn tí thực phẩm nào, ăn tạm một bữa nha.” Hoàng Tử Hiên cầm đũa nói.
“Có cái để ăn là được rồi, tôi không kén chọn, ăn cái gì cũng được.” Trương Tiểu Lệ trước giờ không kén chọn, cầm lấy đũa vội ăn.
Lê Mỹ Gia cũng không hề gì, âm thầm ăn.
Trước đây Hạ Mạt từng ăn bữa sáng Hoàng Tử Hiên làm một lần, dư vị đến giờ vẫn nhớ, bây giờ có thể ăn tiếp đương nhiên là không kén chọn, cũng cầm đũa ăn.
Hoàng Tử Hiên còn cho rằng Trương Tiểu Lệ và Hạ Mạt ăn cơm cũng sẽ cãi nhau, không ngờ hai người cũng có lúc ăn ý, trước đồ ăn ngon mình nấu liền an tĩnh ngừng lại.
Điều này khiến Hoàng Tử Hiên thở phào nhẹ nhõm, dù sao bây giờ bọn họ đều sống ở đây, nếu như ngày nào cũng cãi nhau không ngừng nghỉ thì anh và Lê Mỹ Gia sẽ đau đầu mà chết mất. Mình thì không sao, nhưng Lê Mỹ Gia thì có sao. Cô ấy trước giờ thích yên tĩnh, cực kì không chịu được người khác ầm ĩ.
Bữa ăn này dưới bầu không khí cũng xem như khá hòa thuận mà kết thúc. Ăn xong Lê Mỹ Gia liền đi làm, người tài xế Hoàng Tử Hiên đương nhiên cũng phải đi theo. Trương Tiểu Lệ tiện đường đi ké xe, hôm nay cô ấy phải trực ở gần tập đoàn Thịnh Thế. Còn về Hạ Mạt, buổi sáng chẳng có việc gì cả, cô bèn gọi cho công ty chuyển nhà, định chuyển toàn bộ đồ đạc của bản thân qua đây.