Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 209




Thời tiết lạnh dần, ban ngày ngắn đi, sau khi mặt trời hạ xuống, màn đêm đã phủ lên. Cuối cùng nhóm thành phần tri thức đi làm cả một ngày đã có thể thả lỏng, không ít người túm năm tụm ba, kết bạn bắt đầu cuộc sống về đêm.

Cuộc sống về đêm của mỗi một thành phố lớn đều không khác nhau mấy, quán bar hát karaoke rồi thì hội họp, say rượu rồi đặt phòng lăn lộn trên giường, không có gì mới mẻ cả mà lại cứ chơi đùa không biết mệt, không chán ghét.

Bản thân Hoàng Tử Hiên không phải người thích cuộc sống về đêm cho lắm, lúc mười mấy tuổi cũng đã từng tuổi trẻ ngông cuồng, thế nhưng từ khi bị cha mẹ đưa đến nhà họ Mạc học tập thái cực thì cả cõi lòng đều lắng xuống theo tu luyện thái cực. Sau đó lại quay lại thành phố lớn, thi thoảng anh cũng tới quán bar săn người đẹp, nhưng đó chỉ là do giải quyết nhu cầu của đàn ông.

Nhớ lần trước đến quán bar săn người đẹp, chẳng những không săn được mà còn bị Trương Tiểu Lệ quấy nhiễu, Nhớ tới lần đó Trương Tiểu Lệ bị mình đùa cợt, khóe miệng Hoàng Tử Hiên không tự chủ được nở một nụ tà mị. Nếu như lần đó mình cưỡng ép Trương Tiểu Lệ thì Trương Tiểu Lệ kia cũng không có bất kỳ năng lực phản kháng nào.

Ôi, vẫn là mềm lòng.

“Than thở gì thế thiếu chủ? Hôm nay chúng ta đến để chúc mừng La Triết khôi phục sự độc thân. Cậu đừng làm mất hứng có được không?” Nghe thấy Hoàng Tử Hiên thở dài, Kim Kỵ Dung liếc xéo anh một cái và nói.

“Đúng vậy, hôm nay tôi rất vui vẻ. Nào, người anh em, tôi mời anh một chén. Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, tất cả ở trong rượu này.” Dường như La Triết đã nghĩ thông suốt thật rồi, phấn khởi đụng một cái vào chai rượu của Hoàng Tử Hiên, sau đó tự mình ngửa đầu uống.

Hoàng Tử Hiên không nói, nhìn thấy La Triết một hơi thở uống cạn một chai thì cũng ngại uống một hai ngụm, bèn dứt khoát cầm một chai lên uống cạn.

“Ha ha ha, sảng khoái, đã nghiền.” La Triết nhìn thấy Hoàng Tử Hiên cũng uống cạn một chai thì đặt vỏ chai rượu đánh cạch một tiếng, phấn khởi nói.

Kim Kỵ Dung nhếch miệng cười: “Thiếu chủ à, cậu vừa rồi than thở gì thế? Có phải phụ nữ nơi này chất lượng quá kém, không lọt vào mắt cậu không?”

“Đồ điên, tôi là cái loại người trong mắt chỉ có phụ nữ à?” Hoàng Tử Hiên liếc anh ta một cái rồi nói.

Kim Kỵ Dung nghiêm túc suy nghĩ một lát, cuối cùng khẳng định gật đầu: “Đúng vậy!”

“…” Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật một cái, đập một phát vào gáy anh ta rồi nói: “Cậu đang nói bản thân mình đấy. Vừa rồi tôi thở dài là bởi vì nhớ lại một sự việc đáng tiếc.”

“Sự việc đáng tiếc gì cơ?” La Triết tò mò hỏi.

Kim Kỵ Dung cũng dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn anh.

“Ôi!” Hoàng Tử Hiên nặng nề thở dài, ngửa đầu bốn mươi lăm độ, hơi ưu buồn nói: “Đã từng có một cô gái cực phẩm đặt ở trước giường của tôi mà tôi lại không quý trọng, đến khi tôi bỏ lỡ rồi mới hối hận không kịp, chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi… Nếu như trời cao có thể cho tôi một cơ hội nữa thì tôi nhất định sẽ không chút do dự mà cởϊ qυầи áo, tiếp xúc thân mật với cô ấy một lần. Nếu như nhất định phải đưa ra một con số ở trong chuyện này thì tôi hy vọng là… Một đêm bảy lần.”

Phì…

La Triết phun một ngụm rượu ra.

Kim Kỵ Dung đang ngồi ở đối diện La Triết, anh ta nhìn thấy La Triết phun rượu nhưng bởi vì bị lời nói của Hoàng Tử Hiên làm cho chấn động, dẫn tới phản ứng chậm chạp. Mà chính là vì sự chậm chạp lần này, rượu của La Triết đã văng khắp mặt anh ta.

“Khụ khụ khụ…” La Triết nhìn mình phun hết lên mặt Kim Kỵ Dung thì vội vàng luống cuống tay chân rút khăn tay đưa cho anh ta: “Xin lỗi xin lỗi, Kỵ Dung, anh nhanh đi rửa đi, vừa rồi thật sự là tôi không nhịn được.”

Kim Kỵ Dung chán ghét vội vàng dùng khăn giấy lau vội trước, sau đó tức giận trừng mắt về phía Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên ôi một tiếng: “Các người cũng thấy rất đáng tiếc đúng không?”

“Đáng tiếc em gái nhà cậu! Cậu có thể giữ mặt mũi một chút được không?” Kim Kỵ Dung sắp tức chết rồi, đang yên đang lành thì bị phun rượu lên khắp mặt, còn kèm theo nước bọt nữa chứ. Anh ta lớn như vậy rồi, ngoại trừ nước bọt của Hoàng Tử Hiên ra thì vẫn chưa từng uống nước bọt của một người đàn ông nào khác. Ờm, đừng hiểu lầm, giữa anh ta và Hoàng Tử Hiên không có gì cả, chỉ là khi còn bé lúc chơi trò phun nước, lần nào anh ta cũng không né tránh nổi sự công kích của Hoàng Tử Hiên nên từ nhỏ đến lớn không biết đã từng uống bao nhiêu nước bọt của Hoàng Tử Hiên.

“Em gái tôi cũng là em gái cậu, cậu nhớ nó như vậy cơ à? Thế để bây giờ tôi gọi điện thoại cho nó, nói cho nó biết cậu đang nhớ nó.” Hoàng Tử Hiên nói rồi lấy điện thoại di động ra.

Kim Kỵ Dung sợ hãi đè tay Hoàng Tử Hiên lại: “Đừng đừng đừng, cậu tuyệt đối đừng gọi điện thoại cho cô ấy, tôi tránh cô ấy cỏn không kịp đây.”

“Không phải cậu nhớ nó sao?” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười.

“Tôi nhớ cậu…” Kim Kỵ Dung suýt chút nữa đã bật thốt ra chữ em gái kia, may mà phanh lại kịp thời, vội vàng sửa lời: “Tôi không nhớ cô ấy, tôi chả nhớ ai sất. Tôi sai rồi, tôi đi rửa mặt còn không được ư?”

Nói rồi anh ta vội vàng đứng dậy, chạy về phía nhà vệ sinh như đang chạy thoát thân.

“Hình như anh ấy rất sợ em gái anh.” La Triết nhìn anh ta vắt chân lên cổ mà chạy thì lấy làm lạ nói.

“Đừng nói cậu ta, ngay cả tôi cũng sợ.” Hoàng Tử Hiên cất điện thoại di động đi, anh cũng chỉ dọa Kim Kỵ Dung thôi chứ thực ra anh cũng không dám gọi cô em họ tới, đây chính là hỗn thế nữ ma vương thứ ba đằng sau cô anh và chị anh đấy.

La Triết nghe vậy thì lại càng lấy làm lạ: “Em gái anh kinh khủng đến vậy cơ à?”

“Con bé chính là đệ tử thân truyền của cô Niệm, năm nay mới hai mươi tuổi đã được chân truyền từ  ô Niệm, ngang sức ngang tài với cô của tôi, anh nói xem có đáng sợ hay không? Tôi cho anh biết, nếu như bị con bé biết anh là người sáng tạo ra Thần Kỳ thì trăm phần trăm sẽ bắt anh đi biếu cô tôi.” Hoàng Tử Hiên ‘bắn tiếng đe dọa’ nói.

Vèo…

La Triết nghe thấy một trận gió âm quét qua bên tai, dọa anh ta toàn thân run lên, theo bản năng che đũng quần lại rồi vội vàng lắc đầu nói: “Thế anh tuyệt đối đừng gọi cô ấy tới, tôi còn chưa muốn làm thái giám đâu.”

“Yên tâm đi, tôi chỉ hù dọa Kỵ Dung thôi. Nào, uống rượu đi, chúc mừng anh sống lại.” Hoàng Tử Hiên vỗ vai anh một cái và trấn an.

Lúc bầy La Triết mới yên lòng, nhấc cái tay che đũng quần lên rồi cùng Hoàng Tử Hiên tiếp tục uống rượu.

Kim Kỵ Dung rửa mặt sạch sẽ một hồi lâu mới vừa về, Hoàng Tử Hiên đã không nhịn được mà chế giễu có phải anh trốn trong nhà vệ sinh lái máy bay rồi không. Lại bị Kim Kỵ Dung trừng mắt một cái nói: “Dù cho lúc đầu tôi có hứng thú đó thì cũng bị cô em họ đó của cậu dọa trở về rồi.”

“Ha ha ha…” La Triết cười to không nể mặt mũi gì cả. Nhìn thấy Kim Kỵ Dung sợ em họ Hoàng Tử Hiên như thế, anh ta đột nhiên rất muốn biết một chút về phong phạm của cô em gái kia, nhưng vừa nghĩ tới mình là người sáng lập ra Thần Kỳ thì lại mau chóng đánh bay cái suy nghĩ này.

“Cười cái rắm à mà cười, còn cười nữa thì tôi sẽ đóng gói gửi anh cho cô Niệm đấy, xem anh có còn cười ra tiếng được không.” Kim Kỵ Dung đặt mông ngồi xuống ‘uy hiếp’.

Tim La Triết đập thình thịch, mau chóng ngậm miệng uống rượu lấy lòng anh ta.

Kim Kỵ Dung hừ hừ hai tiếng, lúc này mới không uy hiếp đe dọa La Triết nữa.

Ba người tiếp tục uống rượu, trong lúc đó luôn có phụ nữ muồn đến gần, nhưng đều bị bọn họ cự tuyệt. Ngày hôm nay Hoàng Tử Hiên và Kim Kỵ Dung đều vội tới chúc mừng vì La Triết được độc thân, vì vậy không thích có phụ nữ xa lạ ở đây.

Phụ nữ tới hết đợt này tới đợt khác, ai nấy đều bị đuổi đi. Việc này không khỏi làm các cô gái xì xào bàn tán, hoài nghi ba người bọn anh có phải quan hệ đồng tính hay không, nếu không thì ba thằng đàn ông đến quán bar uống rượu gì chứ.

Ba người Hoàng Tử Hiên hoàn toàn không để bụng các cô nói cái gì, nên uống thì uống nên cười thì cười. Kim Kỵ Dung còn lấy chuyện năm đó ba Hoàng Tử Hiên giả làm đồng tính luyến ái vào ở nhà trọ đầy mỹ nữ ra mà chế giễu, hỏi có phải Hoàng Tử Hiên cũng dùng cớ ấy, mới gọi được hai người đẹp cực phẩm như Lê Mỹ Gia và Trương Tiểu Lệ hay không.

“Về điểm này, tôi cảm thấy rất cần phải làm sáng tỏ một chút. Tôi thừa nhận mình rất không biết xấu hổ, nhưng mà tốt xấu gì tôi vẫn là người có giới hạn đấy nhé. Cái cớ như đồng tính luyến ái ấy à, cũng chỉ có người đã không biết xấu hổ lại còn không có nguyên tắc nào như ba tôi mới nói ra khỏi miệng được thôi.” Hoàng Tử Hiên nói năng hùng hồn làm sáng tỏ.

Khóe miệng La Triết giật một cái: “Anh nói ba anh như vậy, ba anh có biết không?”

“Tôi công nhận, ba cậu thật sự là người như vậy. Nếu không thì làm sao có thể cưới ba cô vợ đẹp được? Đời này tôi chả hâm mộ ai, chỉ hâm mộ mỗi ba cậu, đúng là may mắn một đời.” Kim Kỵ Dung nói với vẻ mặt sùng bái.

“Đừng nói sớm như vậy, tôi còn chưa cưới ai đâu, làm sao anh biết tôi không thể cưới bốn cô chứ?” Hoàng Tử Hiên nhắc nhở một cách thành khẩn sâu xa.

Kim Kỵ Dung ngoác miệng ra, nhìn Hoàng Tử Hiên một hồi, sau đó tán đồng gật đầu nói: “Cậu nói rất có lý, tôi cũng chưa cưới một ai mà, không chừng tôi có thể cưới năm cô ấy chứ.”

“Con bà nó.” La Triết nghe hai người đều không biết xấu hổ như thế thì nhất thời nói: “Hai người các anh đủ rồi đấy, một người muốn lấy bốn cô, một người muốn lấy năm cô, cho mình là hoàng đế à?”

Kim Kỵ Dung cười ha hả: “Nhất định phải có mộng tưởng đấy, ngộ nhỡ thực hiện được thì sao? La Triết, anh muốn cưới mấy cô?”

“Tôi không muốn làm hoàng đế.” La Triết lắc đầu, dừng nửa giây rồi nói: “Tôi làm Vi Tiểu Bảo, cưới bảy cô là được rồi.”

“…” Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật một cái, anh giai em lợi hại ghê.

“Ha ha ha…” Kim Kỵ Dung cười ha hả, vỗ bả vai La Triết rồi nói: "Mọi người đều nói học sinh khối khoa học tự nhiên rất tẩm ngẩm tầm ngầm, cuối cùng bây giờ tôi cũng được mở mang tầm mắt, đúng là cừ khôi.”