Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 170




Lúc này Hạ Mạt cũng không biết Kim Kỵ Dung thừa dịp mình không ở nhà mà lén đưa Hoàng Tử Hiên đi. Lúc bấy cô ta mới vừa tiến vào quán trà Duyệt Kỷ của Ngô Ngọc Đường, tất cả suy nghĩ đều đặt vào việc đàm phán với Ngô Ngọc Đường.

Cách bài trí của quán Trà Duyệt Kỷ không có gì quá khác biệt với các quán trà khác, nếu như nhất định phải nói có chỗ nào không giống thì chắc là diện tích khác. Diện tích của quán trà này lớn hơn không ít, trên dưới tổng cộng hai tầng, diện tích mỗi tầng đều vượt quá ba trăm mét vuông, mặt khác giá quy định cũng cao hơn giá của các quán trà khác không ít.

Theo lý thuyết diện tích lớn như vậy, vị trí mặt tiền của cửa hàng lại tốt như thế thì dù buôn bán gì cũng đều hái ra tiền hơn mở quán trà. Vì sao Ngô Ngọc Đường nhất định phải mở quán trà ở chỗ này? Trong đó ắt có dính dáng đến một chút mờ ám của Cửu Long Thập Bát Hội. Theo Hạ Mạt biết, quán trà này là nơi Ngô Ngọc Đường chuyên dùng để rửa tiền. Ông ta không quan tâm buôn bán có tốt hay không, chỉ cần một nơi trung gian rửa tiền như vậy là được.

Hạ Mạt vừa dẫn Sài Tuấn và Chiêu Đệ vào thì đã có thuộc hạ của Ngô Ngọc Đường lập tức tiến lên đón, ngăn cản lối đi của ba người, còn trầm giọng nói: “Thật ngại quá, xin giao vũ khí ra đây.”

“Mắt chó của cậu mù rồi à? Không nhìn thấy đây là đường chủ Hạ sao?” Sài Tuấn vừa nghe thuộc hạ của Ngô Ngọc Đường còn muốn lục soát vũ khí thì tiến lên một bước chửi.

Nào ngờ người này hoàn toàn không e ngại thân phận của Hạ Mạt, nghe vậy thì hừ một tiếng nói: “Đương nhiên tôi nhìn thấy là đường chủ Hạ rồi. Nhưng thế thì đã sao? Nơi này là địa bàn của đường chủ Ngô bọn tôi, cô tới địa bàn của bọn tôi thì phải tuân thủ quy củ của bọn tôi.”

“Địa bàn của các người?” Đuôi lông mày tinh xảo của Hạ Mạt hơi nhếch lên: “Thế này thì đúng là tôi không thạo tin tức rồi. Từ khi nào mà địa bàn của Cửu Long Thập Bát Hội lại trở thành địa bàn riêng của đường chủ các anh thế? Giờ tôi sẽ hỏi hội trưởng thử xem có phải đã đưa quán trà này cho đường chủ Ngô rồi không.”

Nói xong, Hạ Mạt quả thật móc điện thoại di động ra, làm bộ muốn gọi điện thoại.

“Làm càn!” Bên này Hạ Mạt còn chưa gọi điện thoại thì bên kia, một tiếng quở trách đã truyền đến từ tầng hai.

Vừa nghe giọng nói này đã biết là Ngô Ngọc Đường. Bọn thuộc hạ ở tầng một đồng loạt ngẩng đầu lên, đều mang dáng vẻ câm như hến, hiển nhiên trong lòng bọn họ, Ngô Ngọc Đường là một kẻ rất đáng sợ.

“Ai cho các cậu lá gan dám làm thế đối với đường chủ Hạ?” Ánh mắt rét lạnh của Ngô Ngọc Đường quét qua bọn thuộc hạ, giọng nói càng khiển trách: “Một đám đui mù, ngay cả người trong nhà cũng không nhận ra. Tôi cần các cậu để làm gì? Mẹ nó, mất hết mặt mũi của tôi rồi. Mẹ nó chứ, còn không cút ra ngoài cho tôi? Nhìn các cậu đã thấy phiền.”

Sau khi quở mắng một trận, bọn thuộ hạ nào còn dám ở trong quán trà, ai nấy đều chạy ra ngoài như thể lòng bàn chân bôi dầu, trông hệt như đang chạy trối chết, vèo một cái đã không thấy tăm hơi.

Cùng lúc đó, Ngô Ngọc Đường cũng từ lầu hai đi xuống, sải bước hướng về phía Hạ Mạt, chắp tay cười nói: “Xin lỗi xin lỗi, khiến đường chủ Hạ chịu âm ức rồi. Đều là do đám thuộc hạ không có mắt này, ngay cả đường chủ mỹ nữ của Cửu Long Thập Bát Hội chúng ta mà cũng không nhận ra.”

“Ha ha, đường chủ Ngô cũng đã nói thế rồi, làm sao đường chủ Hạ của bọn tôi còn tính toán nữa?” Chiêu Đệ hừ lạnh một tiếng. Đúng là nực cười! Ngô Ngọc Đường mượn cớ giải vây cho đám thuộc hạ này quá miễn cưỡng. Những kẻ này đều là thuộc hạ tâm phúc của Ngô Ngọc Đường, có mấy ai không biết Hạ Mạt?

Ngô Ngọc Đường bị Chiêu Đệ nói thì biến sắc. Lúc đầu ông ta cũng chỉ hàn huyên khách sáo một câu, tùy tiện tìm một lí do thoái thác. Vốn dĩ Hạ Mạt nên tiếp lời cười ha ha, mọi người tránh thù hằn. Bây giờ Chiêu Đệ đột nhiên nói chen vào, hoàn toàn không làm theo lẽ thường, làm cho Ngô Ngọc Đường bỗng thấy rất xấu hổ.

Hạ Mạt thầm khen Chiêu Đệ, nhưng ngoài mặt vẫn nhíu mày khiển trách: “Đường chủ Ngô nói chuyện với tôi, có liên quan gì đến cô, lắm miệng.”

Chiêu Đệ giả bộ ấm ức lui ra phía sau Hạ Mạt.

Mãi đến lúc bấy Ngô Ngọc Đường mới phản ứng lại, thì ra hai người chủ tớ này đang diễn kịch. Vừa rồi mình dung túng thuộc hạ không khách sáo với Hạ Mạt, bây giờ Hạ Mạt lại dung túng thuộc hạ không khách sáo với mình. Ăn miếng trả miếng, hay cho một Hạ Mạt lợi hại, không hổ là đường chủ mà hội trưởng thiên vị mấy năm nay.

“Ha ha ha, đường chủ Hạ, chúng ta là người một nhà không thể nói lời của hai nhà. Mời lên trên, trà ngon đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.” Sau khi nghĩ bấy nhiêu điều, Ngô Ngọc Đường lại cười nói như không có chuyện gì xảy ra.

Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại. Hạ Mạt cũng mang bộ mặt tươi cười như hoa, cười nói: “Vậy xin cảm ơn trước đường chủ Ngô đã chiêu đãi, từ lâu tôi đã nghe tiếng quán Trà Duyệt Kỷ rồi.”

Ngô Ngọc Đường cười ha ha một tiếng, đưa tay xin mời. Vì vậy ba người Hạ Mạt liền theo Ngô Ngọc Đường cùng nhau lên tầng hai. Ở trong phòng bao lớn nhất tầng hai, Ngô Ngọc Đường đã chuẩn bị xong đồ chiêu đãi từ lâu, đợi Hạ Mạt vừa vào ngồi, ông ta bèn dặn trà nữ bắt đầu pha trà.

Hạ Mạt ngầm liếc nhìn người trung niên sau lưng Ngô Ngọc Đường, cô ta cũng chẳng xa lại gì với người trung niên này, đó là vệ sĩ bên cạnh Ngô Ngọc Đường. Sở dĩ Hạ Mạt chú ý tới ông ta bởi vì ông ta là người tu võ. Tu vi cụ thể là gì thì Hạ Mạt vẫn chưa xác định, nhưng có thể chắc chắn là cao hơn mình.

Nếu như Ngô Ngọc Đường không có một vệ sĩ như vậy theo bên cạnh thì không biết đã phải chết bao nhiêu lần. Cũng chính bởi vì người tu võ lợi hại này mà hầu hết thời gian Hạ Mạt cũng không dám phái người theo Ngô Ngọc Đường. Do đó đã bỏ lỡ không ít tin tức quan trọng, thậm chí đến bây giờ cũng không có cách nào nắm bắt việc mà tên Ngô Ngọc Đường này không muốn người khác biết.

“Đường chủ hạ, nếm thử xem trà Phổ Nhĩ lâu năm này có mùi vị thế nào.” Ngô Ngọc Đường đợi trà nữ bưng trà cho Hạ Mạt thì mời.

“Chỉ ngửi mùi này thôi cũng biết là không tệ rồi.” Hạ Mạt lại ngầm chuyển ánh mắt quay lại, nâng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Thưởng thức xong thì nói: “Vào miệng đã có một mùi vị xưa cũ, mùi vị của trà Phổ Nhĩ lâu năm này thật khác biệt. Đường chủ bán trà đắt, quả nhiên có cái lý của việc đắt.”

Ngô Ngọc Đường cười ha ha một tiếng: “Đường chủ Hạ quá khen, nếu như đường chủ Hạ thích thì lát nữa tôi sẽ sai người cho cô một ít mang về.”

“Hạ Mạt xin nhận ý tốt của đường chủ Ngô trong lòng, có điều tôi không biết pha trà, lấy về cũng chỉ phung phí của trời. Vả lại tối hôm nay cố ý đến gặp mặt đường chủ Ngô thì uống trà chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là muốn trò chuyện cùng đường chủ Ngô.” Hạ Mạt khẽ cười nói.

Ngô Ngọc Đường vừa nghe lời này đã biết phải nói chuyện chính. Thật ra ông ta cũng không đoán ra Hạ Mạt hẹn mình gặp mặt vì chuyện gì, trong lòng vỗn đã chột dạ, không biết nên mở miệng thế nào để vào chủ đề chính, lúc này Hạ Mạt chủ động nói tới chuyện chính thì tất nhiên là ông ta hết sức vui lòng. Vì vậy lập tức hỏi: “Không biết đường chủ Hạ tìm tôi vì chuyện gì?”

“Cũng không phải chuyện lớn gì.” Hạ Mạt lại nhấp một ngụm trà rồi mới lên tiếng: “Đường chủ Ngô cũng biết đấy, Trương Luân đã chết được vài ngày rồi. Trong hội đang tranh chức đường khẩu của anh ta đến đầu rơi máu chảy, hội trưởng cũng chưa quyết định chắc chắn nên giao cho ai. Không biết đường chủ Ngô cảm thấy giao cho ai quản lý thì thích hợp hơn?”

Quả nhiên là vì việc này!

Vừa nghe lời này của Hạ Mạt, Ngô Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng trong lòng. Rốt cuộc vẫn không ngoài dự liệu của ông ta, Hạ Mạt chủ động tìm mình vẫn là vì chuyện đường khẩu của Trương Luân.

Cửu Long Thập Bát Hội có bảy vị đường chủ, thời gian vào hội của mỗi vị đường chủ rất khác nhau. Ngô Ngọc Đường đến sớm nhất, Hạ Mạt đến muộn nhất. Nhưng vừa hay hai kẻ sớm nhất và muộn nhất này đều được hội trưởng coi trọng nhất, khôn làm ăn buôn bán đường khẩu mỗi tháng cũng đều nhiều nhất.

Còn về những đường chủ khác mà so sánh với hai người thì đúng là có vẻ ảm đạm không ánh sáng rồi. Trương Luân là một người tương đối có năng lực trong đám ảm đạm không ánh sáng ấy. Lúc đầu cũng rất được hội trưởng coi trọng, chỉ là không ngờ anh ta lại chết vô duyên vô cớ, còn chết thảm như vậy, đến nay ngay cả hung thủ cũng chưa tìm ra.

Người này chết thì chết thôi, nào ngờ sau khi chết còn không để Cửu Long Thập Bát Hội bớt lo, cái xưởng chế ma túy lén lút cũng bị cảnh sát bắt, suýt chút nữa còn dẫn lửa tới Cửu Long Thập Bát Hội.

Thế vẫn chưa xong, anh ta vừa chết, địa bàn của anh ta liền cần đường chủ mới tới thay thế. Đáng ra có thể dìu dắt thuộc hạ của Trương Luân nhưng cũng bởi vì chuyện của xưởng sản xuất ma túy nên hội trưởng không yên tâm giao đường khẩu cho người của Trương Luân nữa. Dự định để những đường chủ khác quản lý trước, đợi có ứng cử viên thích hợp rồi nói sau.

Chính bởi vì vấn đề ai tiếp quản mới thích hợp và khiến mọi người tin phục hơn, trong hội tranh luận không ngớt. Mỗi vị đường chủ đều muốn tiếp quản đường khẩu của Trương Luân để mở rộng thế lực của mình, nhưng hội trưởng lại hướng vào Hạ Mạt hơn. Có điều dù sao Hạ Mạt ít kinh nghiệm, đề nghị này vừa đưa ra đã bị mấy đường chủ khác liên thủ trấn áp.

Vì vậy cho tới tận hôm nay, đường khẩu của Trương Luân vẫn ở trong trạng thái rắn mất đầu. Mắt thấy thời gian càng kéo càng lâu, hội trưởng vẫn chưa quyết định được, mọi người lại bắt đầu một vòng tranh đoạt mới.