Ầm!
Hai nắm đấm va vào nhau giữa không trung, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
“Á…” Vũ Đại rên la thảm thiết một tiếng rồi bay ngược ra ngoài
“Sư huynh…"
Phù phù!
Lần này Vũ Đại bay dội lại đã nện thẳng vào một chiếc bàn, mà chiếc bàn kia làm bằng chất liệu nhựa rẻ tiền nên sau khi chịu một lực va đập cực mạnh đã phát ra một tiếng “răng rắc” và vỡ nát bấy.
Rầm rầm!
Sau khi chiếc bàn vỡ tanh bành, chén đĩa bát đũa và bình rượu ở trên đó cũng lần lượt rơi xuống người Vũ Đại. Vũ Đại chưa cảm thấy đau thì mùi đồ ăn và rượu đã xộc thẳng vào mũi, anh ta buồn nôn đến nỗi suýt chút nữa đã ói ra bữa ăn khuya.
Ba tên sư đệ của Vũ Đại luống ca luống cuống chạy đến, kéo anh ta ra khỏi đống bàn nhựa bể nát và đồ ăn ngổn ngang, ai nấy đều cẩn thận từng li từng tí hỏi han Vũ Đại xem anh bị thương như thế nào.
Thương thế của Vũ Đại không nhẹ, nội lực của Hoàng Tử Hiên từ cú đấm đó nhất định đã vượt quá Bài Sơn Kỳ nhị phẩm, anh ta không chỉ bị thương khá nặng, mà bắp chân còn bị tổn hại trong lúc Hoàng Tử Hiên buông ra, khiến anh ta đau đớn đến nỗi không thể đứng thẳng chân được.
“Ái chà… Hóa ra thằng nhóc đang ngồi này mới là cao thủ.” Các khán giả đều kinh ngạc trợn mắt há mồm.
“Tôi cho màn giả bộ này một trăm điểm.” Một người khác khẽ giọng nói đùa.
Nghe khán giả xì xào to nhỏ cười nhạo Vũ Đại, khen ngợi Hoàng Tử Hiên, Vũ Đại và đám sư đệ cực kỳ tức giận, ba tên sư đệ máu nóng sục sôi, xắn tay áo vây đánh Hoàng Tử Hiên.
“Dừng lại!” Vũ Đại lập tức ngăn họ lại. Anh ta đã lĩnh giáo sự lợi hại của Hoàng Tử Hiên, đến bản thân anh ta còn chưa phải là đối thủ của Hoàng Tử Hiên, thì đám sư đệ công phu chưa nên hồn nên vía này nếu xông lên chỉ tổ rước họa vào thân mà thôi.
"Sư huynh, huynh đừng cản bọn đệ. Không dạy dỗ anh ta một chút, thì anh ta lại tưởng Vũ thị đạo quán của chúng ta dễ bắt nạt.” Ba tên sư đệ rít lên trong căm phẫn.
“Câm miệng!” Vũ Đại trừng mắt nhìn bọn họ nói: “Tối nay chỉ là chúng ta học nghệ chưa tốt nên bị người ta đánh bại, không liên quan gì đến đạo quán cả.”
Ba tên sư đệ cũng không phải là kẻ ngốc, nghe vậy thì lập tức hiểu ngay ẩn ý và mục đích của Vũ Đại. Đúng vậy, dùng lý do bản thân chưa học hành tới nơi tới chốn để làm nguyên nhân thất bại, thì sẽ chỉ tổn hại đến thể diện của cá nhân. Đừng há mồm mở miệng nhắc tới Vũ thị đạo quán, thì cũng sẽ không làm xấu hổ bẽ mặt đạo quán. Chuyện này nếu để sư phụ biết, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Sau khi nghĩ thông suốt lợi và hại rồi, ba người bọn họ ngậm miệng ngay lập tức, không dám tùy tiện mở mồm huênh hoang bốn chữ “Đạo quán Vũ Thị” nữa. Nhưng cho dù bây giờ im như thóc, nhưng ban nãy họ to tiếng chửi rủa như vậy đã bị rất đông người nghe thấy rồi.
“Vũ Đại, các anh mau đi đi, ầm ĩ lên nữa thì ai cũng xấu mặt.” Trương Tiểu Lệ không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, Vũ thị đạo quán mạnh hơn nhiều so với Diệp gia đạo quán, vào lúc này, tuy rằng cô ta ghét cay ghét đắng Vũ Đại, nhưng cũng không muốn kết oán chuốc thù với nhà họ Vũ, để tránh nhà họ Diệp bị rơi vào khủng hoảng bị nhà họ Vũ lăng nhục.
Vũ Đại tức giận trừng mắt nhìn Trương Tiểu Lệ, sau đó phẫn uất phun ra một câu: "Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.”
Nói xong, anh ta đưa ba tên sư đệ rời đi, ba tên sư đệ kia còn ngoái đầu lại làm động tác cắt cổ với Hoàng Tử Hiên, tỏ ý nhắc nhở Hoàng Tử Hiên tối nay dám làm mất mặt mũi của bọn họ, sau này bọn họ sẽ đòi lại.
“Ấu trĩ!” Trương Tiểu Lệ dường như rất hiểu tính cách của bọn họ, chỉ khinh thường buông ra hai chữ này khi nhìn thấy hành động cảnh cáo của đám người Vũ Đại.
“Ha ha.” Hoàng Tử Hiên tỏ ý không thành vấn đề, bật cười và lắc đầu nói: “Cảnh cáo trễ quá, hiệu quả nguội hết rồi.”
Trương Tiểu Lệ tức giận nói thêm vào: “Đúng vậy, hứng thú tốt đẹp đều bị quét sạch hết rồi.”
“Vậy thì quay về đi, dù sao cũng ăn được kha khá rồi.” Lê Mỹ Gia suốt từ nãy tới giờ im lặng cuối cùng đã mở miệng, cô ta có hơi lo lắng Vũ Đại sẽ quay lại đuổi gϊếŧ, đến lúc đó lại ầm ĩ thì phiền phức.
Hai cô gái không hẹn mà gặp, Trương Tiểu Lệ cũng có cùng suy nghĩ với Lê Mỹ Gia, vì vậy Trương Tiểu Lệ lập tức đồng ý nói: "Ừ, ăn no rồi chỉ muốn ngủ thôi, chúng ta về nhà đi.”
“Ý cô là đang muốn nói bản thân ăn no dửng mỡ hả?” Hoàng Tử Hiên nở nụ cười gian tà.
“Xế, tôi thấy anh mới là người ăn no dửng mỡ đấy.” Trương Tiểu Lệ liếc xéo anh, sau đó kéo tay Lê Mỹ Gia nói: “Mỹ Gia à, tối cô ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận nha, kẻo có động vật nào đó ăn no rồi nổi cơn thú tính đấy.”
“Không sao, tôi có chai xịt cay dùng để tự vệ với yêu râu xanh.” Lê Mỹ Gia liếc Hoàng Tử Hiên như cảnh cáo anh.
Hoàng Tử Hiên buồn bực, trong đầu đầy dấu chấm than màu đen, cho dù bản thân là sói lang, cũng là một con sói ăn chay, có trời chứng giám đã bao lâu rồi anh chưa ăn thịt.
“Chao ôi Mỹ Gia, cô trang bị đầy đủ quá. Xem ra tôi cũng phải mua một bộ xịt hơi cay tự vệ mới được, nếu không thì lúc tên thú tính ôn dịch nổi máu dâm dê, tôi sợ không đánh lại anh ta mất.” Vừa nghe Lê Mỹ Gia nói vậy, Trương Tiểu Lệ bật cười hô hố.
“Này, này, hai người đừng quá đáng. Tôi là loại người như vậy sao?” Hoàng Tử Hiên giả bộ tức giận.
“Đúng vậy!” Hai người phụ nữ đồng thanh khẳng định không chút do dự.
Hoàng Tử Hiên ôm ngực, giống như đang lắng nghe tiếng tim vỡ vụn của mình.
Hai người phụ nữ phì cười trước kỹ năng diễn xuất khoa trương của anh, sau đó sóng đôi đi đến chỗ đậu xe đối diện.
“Này, còn chưa trả tiền mà.” Hoàng Tử Hiên ở phía sau nhắc nhở Lê Mỹ Gia.
“Anh thanh toán trước đi, khi về tôi trả lại sau.” Lê Mỹ Gia trả lời mà không thèm quay đầu lại.
Hoàng Tử Hiên ậm ờ, sau đó đi tìm ông chủ quán thanh toán. Trả tiền xong, Lê Mỹ Gia cũng đã quay đầu xe lại và đỗ ở trước cửa đợi anh. Hoàng Tử Hiên mở cửa xe ngồi vào ghế kế bên người lái, Lê Mỹ Gia nhấn chân ga cho xe rời đi.
Trở về biệt thự cũng đã hơn mười giờ, hai cô gái có hơi mệt, từng người trở về phòng tắm rửa và nghỉ ngơi trước. Tâm trạng của Hoàng Tử Hiên vẫn rất tốt, sau khi tắm rửa xong, dựa theo tâm pháp gia tộc tu luyện thêm một lúc nữa, đến gần mười hai giờ đêm mới lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau, khi mặt trời vừa mới ló dạng ở hướng đông, Hoàng Tử Hiên đã bị Trương Tiểu Lệ gọi dậy. Hôm nay Trương Tiểu Lệ đã nhớ rồi, không dám hấp tấp vén chăn bông của Hoàng Tử Hiên lên. Chỉ là đã tìm đủ mọi cách đánh thức Hoàng Tử Hiên nhưng anh lại ngủ say như chết, nhất quyết không chịu dậy.
“Hoàng Tử Hiên, anh ngủ đủ chưa? Anh là heo đầu thai sao?” Đã réo năm phút rồi mà Hoàng Tử Hiên vẫn không dậy, Trương Tiểu Lệ tức giận ngắt nhéo eo của anh.
“Vậy cô là gà à? Sao ngày nào cũng dậy sớm như vậy.” Hoàng Tử Hiên càu nhàu.
“Anh là gà thì có!” Trương Tiểu Lệ tức giận nhìn chằm chằm: “Rốt cuộc anh có dậy không?”
“Không dậy!” Hoàng Tử Hiên lăn qua, mở to mắt nhìn Trương Tiểu Lệ nói: “Có giỏi thì kéo chăn của tôi một lần nữa xem.”
“Anh tưởng tôi không dám à?” Trương Tiểu Lệ hừ lạnh một tiếng: “Dù sao người bị thiệt cũng không phải là tôi, coi như là xem kim vậy.”
“Đúng, đúng! Của tôi là cây kim, có thể to, có thể nhỏ, có thể thô, có thể mịn. Cô có muốn thử cảm giác bị loại kim thần kỳ này đâm vào một chút không, đảm bảo là vô cùng thoải mái đấy!” Hoàng Tử Hiên cũng không nổi giận, nở một nụ cười ma mãnh và hùa theo lời cô ta.
Trương Tiểu Lệ lập tức đỏ mặt, mắng một tiếng “Lưu manh!” rồi chạy nhanh ra ngoài.
Hoàng Tử Hiên cười to, nhắm mắt lại ngủ tiếp một lúc nữa, khoảng ba mươi phút sau mới tỉnh dậy và xuống giường.
Trương Tiểu Lệ đã bắt đầu đánh Thái Cực Quyền theo những gì Hoàng Tử Hiên dạy hôm qua, động tác hôm nay của cô ta ở trong sân đã ra dáng rồi, rõ ràng đã thành thạo hơn nhiều so với hôm qua, ít nhất Hoàng Tử Hiên cũng đã nhận ra được một chút.
“Cũng là mầm non luyện võ đấy chứ.” Trong lòng Hoàng Tử Hiên thầm đánh giá Trương Tiểu Lệ một câu.
“Đồ con heo đã dậy rồi à, tôi đã thành thạo những cái anh dạy hôm qua rồi, hôm nay lại dạy cái khác nữa nhé.” Trương Tiểu Lệ nhìn thấy Hoàng Tử Hiên nhàn nhã đi ra khỏi biệt thự thì lên tiếng thúc giục.
Hoàng Tử Hiên liếc cô ta một cái: "Nóng vội thì sẽ không ăn được đậu phụ nóng đâu, trước tiên cô phải hiểu rõ ngũ thức này đã, rồi mới học cái khác.”
“Tôi đã hiểu kỹ lắm rồi.” Trương Tiểu Lệ nói: “Nếu anh không tin, tôi cho anh xem.”.
“Không cần, ban nãy tôi thấy rồi.” Hoàng Tử Hiên xua tay nói: “Cô chỉ là đang thuộc lòng tất cả các chiêu thức thôi. Cái này so với cụm từ “hiểu rõ” mà tôi vừa nói là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Mỗi một động tác Thái Cực Quyền nhìn tuy rất đơn giản, nhưng chứa đựng hàm ý cực kỳ sâu xa. Chỉ khi nào cô hấp thụ được hết ý nghĩa sâu sắc trong đó thì mới được xem là hiểu rõ.”
“Hàm ý sâu xa?” Trương Tiểu Lệ suy nghĩ cân nhắc một hồi lâu, sau đó lắc đầu tò ỷ vẫn không hiểu.
Hoàng Tử Hiên biết cô ta nghe không hiểu, nên kiên nhẫn giải thích: “Để tôi cho cô một ví dụ, nói về một trong những chiêu thức Tứ Lượng Bát Thiên Cân của Thái Cực Quyền đi nhé. Cô cảm thấy lực của bốn lạng có khả năng đánh bạt được lực của nghìn cân không?”
Trương Tiểu Lệ theo bản năng lắc đầu, rồi lại chợt gật đầu: "Theo lý thuyết là không thể, nhưng tôi biết truyền nhân Thái Cực Quyền các anh thì quả thực có thể làm được.”
"Hê hê, đó chỉ là ý niệm thôi. Các cô nhìn thấy lực của bốn lạng chẳng qua là vì cảm giác chúng tôi không sử dụng lực, trên thực tế chúng tôi chỉ hiểu cách biến đổi lực mà thôi.” Hoàng Tử Hiên nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng giải thích.
“Biến đổi lực ư?” Trương Tiểu Lệ mù mù mờ mờ hỏi: “Ý của anh là sao?”
"Ý nghĩa rất đơn giản, Tứ Lượng Bát Thiên Cân cũng không phải là chỉ tất cả lực yếu đều có thể phá vỡ lực mạnh. Chỉ là trong đa số tình huống thì có thể làm được, với điều kiện là phải học được kỹ năng biến đổi lực. Cái gọi là biến đổi lực, thực ra là khả năng biến hóa thành thạo khí lực nhỏ, chỉ khi cô biến hóa lực của bản thân một cách nhuần nhuyễn, thì mới có thể buộc lực tấn công phải biến hóa theo ý mình. Khi lực đạo của đối phương bị cô chi phối, cô mới có thể tìm được sơ hở của đối phương, từ đó mới sử dụng ra Tứ Lượng Bát Thiên Cân.”
Hoàng Tử Hiên nói tới đây thì ngừng lại một chút, sau đó chầm chậm nói tiếp: "Thái Cực Quyền cũng không nằm ngoài hai chữ âm dương. Cổ ngữ nói rằng nhanh nhẹn như gió, chậm rãi như rừng, xâm lăng như lửa, bất động như nước, khó biết như âm dương. Bởi vậy mới thấy rõ hai vật âm dương là khó thấu đáo nhất, do đó Thái Cực Quyền ẩn chứa âm dương sâu xa cũng muôn phần khó giác ngộ.
Thái Cực Quyền co được, dãn được. Những đạo lý như lấy nhu thắng cương, mượn sức dùng sức của địch, vân vân, vô cùng đơn giản, dường như vừa nghe đã hiểu, nhưng muốn luyện được đến cảnh giới nhất định, là một chuyện không hề dễ dàng. Hằng hà sa số đồ đệ Thái Cực Quyền đều dừng lại ở trình độ chỉ biết bề ngoài mà không hiểu nội hàm. Xem Thái Cực Quyền đánh rất đẹp mắt, nhưng vận dụng nó để cho ra uy lực mới là điều đáng nói.
Cô bây giờ đang ở trạng thái như vậy, biểu hiện ra bên ngoài là luyện tập không tệ, chiêu thức thành thạo và khá ra dáng, nhưng khi đối chiến, cô thậm chí cũng không thể phát huy được sức mạnh của một trong mười chiêu thức đó.”
Hoàng Tử Hiên giảng giải nhiều như vậy, Trương Tiểu Lệ mới hiểu được một nửa, nửa còn lại về ý nghĩa sâu xa của Thái Cực Quyền thì cô ta vẫn chưa hiểu. Tuy nhiên, võ thuật trong thiên hạ về cơ bản đều giống nhau, nếu Trương Tiểu Lệ suy nghĩ kỹ, sẽ thấy không khó lĩnh hội những nguyên tắc này.
"Nói nhiều quá cũng sẽ dễ khiến cô thấy mơ hồ. Thế này đi, tôi thấy chiêu Tả Bày Liên Hoa kia cô tập khá ổn đấy. Cô dùng chiêu này công kích tôi đi, xem thử cô có thể phát huy được bao nhiêu phần công lực.” Hoàng Tử Hiên thấy Trương Tiểu Lệ vẫn chưa hoàn toàn hiểu, nên thẳng thắn bảo cô ta thử trên thực tiễn.