Lê Mỹ Gia nheo mắt lại, cô khoanh tay trước ngực và nói: “Anh tưởng chỉ cần mua hạt dẻ cho tôi là tôi sẽ tha thứ và bỏ qua việc anh đến trễ sao?”
“Sao cô có thể hiểu nhầm tôi đến thế, tôi là con người như thế sao?” Nghe xong, Hoàng Tử Hiên không vui đáp lại: “Tôi muốn đính chính lại rằng không phải vì tôi
đi trễ nên mới mua hạt dẻ để lấy lòng cô, mà là vì mua hạt dẻ cho cô nên tôi
mới đi trễ.”
Lê Mỹ Gia hừ một tiếng, bóc một viên hạt dẻ rồi nói: “Điều anh vừa nói nghe như thật đấy nhỉ, suýt chút nữa tôi tin anh rồi.”
Khóe miệng của Hoàng Tử Hiên co giật. Trong lòng anh vô cùng buồn bực, tại sao lần nào anh nói thật nhưng chẳng có ai tin lời anh nói.
Lê Mỹ Gia bỏ viên hạt dẻ ban nãy vào miệng nhai và cảm nhận được hơi nóng đến bỏng miệng từ hạt dẻ nữa. Điều này chứng tỏ Hoàng Tử Hiên không lừa dối cô, đúng thật là hạt dẻ nóng hổi, thơm ngon vì vừa mới được nướng xong.
Sau khi tận hưởng trọn vẹn hương vị của hạt dẻ, Lê Mỹ Gia phủi tay rồi đứng lên: “Bóc hết những viên còn lại cho tôi, giờ tôi đi thay quần áo để lát nữa ra ngoài.”
“Tôi…”
“Anh làm sao? Ý kiến gì nữa?” Lê Mỹ Gia trừng mắt nhìn anh mà không đợi anh nói hết câu.
“Không không, tôi không có.” Hoàng Tử Hiên vội xua tay, dù cho có ý kiến gì, anh cũng sẽ bị ánh mắt của cô ta dọa cho sợ chết khiếp.
Lê Mỹ Gia hừ một tiếng tỏ vẻ hài lòng, sau đó xoay người đi vào phòng nghỉ ở bên trong. Lúc xoay người đi vào, khóe miệng cô nhếch lên mỉm cười, tuy ngoài miệng nói những lời như thế nhưng trong lòng Lê Mỹ Gia lại cảm thấy rất vui.
Hoàng Tử Hiên đâu thể nhìn thấy nụ cười xinh đẹp và vui vẻ của Lê Mỹ Gia khi cô quay đầu lại. Lúc này anh đang chăm chỉ bóc hạt dẻ cho Lê Mỹ Gia, vừa bóc
vừa thở dài: “Tự mua hạt dẻ rồi giờ vừa ngồi khóc vừa ráng bóc cho xong, đã thế
còn phải quỳ xuống phục vụ cái người là khách thuê nhà do chính mình tìm ra.”
Thật ra một ký hạt dẻ cũng không nhiều lắm nên trong chớp mắt, Hoàng Tử Hiên đã bóc xong. Công cuộc bóc vỏ hạt dẻ đã hoàn tất nhưng Lê Mỹ Gia vẫn chưa ra, tuy vậy Hoàng Tử Hiên không dám rời đi khi không nói tiếng nào nên đành phải kiên nhẫn ngồi đợi cô ta.
Vì đợi quá lâu đến nỗi cảm thấy buồn chán, Hoàng Tử Hiên đành lôi điện thoại ra nghịch. Lúc lướt đến tấm ảnh lúc sáng anh chụp lén Lê Mỹ Gia, Hoàng Tử Hiên nhìn đến ngây người, càng nhìn anh càng cảm thấy kỹ năng chụp lén của bản
thân rất tốt bởi từ góc chụp cho đến ánh sáng đều vô cùng tuyệt vời.
Ngắm một hồi lâu, Hoàng Tử Hiên gõ cộp cộp lên điện thoại vài lần rồi đặt tấm ảnh này làm hình nền điện thoại. Khi anh ngắm nhìn hình nền điện thoại thêm lúc
nữa, cuối cùng Lê Mỹ Gia cũng thay quần áo xong và đi ra ngoài. Hoàng Tử Hiên
cất điện thoại đi với tâm trạng thấp thỏm không yên, anh ngẩng đầu nhìn Lê
Mỹ Gia. Thình thịch! Vừa nhìn thấy hình dáng Lê Mỹ Gia trong bộ đồ mới thay, tim Hoàng Tử Hiên bỗng đập nhanh hơn.
Đẹp quá đi mất! Bộ đồ Lê Mỹ Gia đang mặc có phong cách khác hoàn toàn so với những bộ quần áo cô từng mặc. Phần thân trên mặc một chiếc áo dài tay trắng tinh không họa tiết và có nút bấm pankou truyền thống. Những chiếc nút pankou này được may từ phần cổ cho đến thắt lưng, những đường nét hoàn hảo của chiếc áo
làm nổi bật vòng eo mảnh khảnh của cô. Phần thân dưới mặc chiếc váy ôm đen tuyền vừa vặn với phần váy đuôi cá dài đến mắt cá chân. Dù chiếc váy ôm không dài cũng không ngắn này che đi đôi chân dài miên man của cô, nhưng chắc chắn nó đã nới rộng tỷ lệ giữa phần thân trên và thân dưới, đồng thời khiến phần hông vểnh
lên và căng tròn hơn.
Chiếc váy này đã nâng thân hình vốn đã hoàn hảo của Lê Mỹ Gia lên một mức khác, và điều bất ngờ nhất là nó đã thay đổi hoàn toàn khí chất của cô. Khi cởi bỏ bộ váy này, Lê Mỹ Gia chắc chắn là một nữ giám đốc lạnh lùng, độc đoán và vô cùng kiêu ngạo. Nhưng lúc này, khi mặc bộ váy này vào, phong cách của cô thay đổi ngay tức khắc, từ lạnh lùng khó gần bỗng chốc trở thành một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng và danh giá.
Vừa nhìn Lê Mỹ Gia, Hoàng Tử Hiên đã cảm nhận được sự thanh lịch, thuỳ mị, ấm áp và hiền lành toát ra từ người cô, trông cô như con gái của một danh gia vọng tộc xuyên không đến hiện đại từ cuối thời nhà Thanh sang đầu thời Trung Hoa Dân Quốc. Dù cho cô không nói gì, không làm gì nhưng khí chất đầy tao nhã ấy toát ra hoàn toàn tự nhiên.
Trong số những người phụ nữ anh từng gặp, Lê Mỹ Gia là một trong số ít những người phụ nữ sở hữu khí chất này. Lúc này, khi nhìn thấy Lê Mỹ Gia, một gương mặt khác cũng xinh đẹp không kém cô bỗng xuất hiện trong đầu Hoàng Tử Hiên.
Rốt cuộc Lê Mỹ Gia có đẹp hơn hẳn người đó một bậc không, hay chỉ đẹp hơn một chút hoặc kém hơn một chút? Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu Hoàng Tử Hiên chỉ đưa ra một đáp án: hai người họ đẹp ngang nhau.
“Anh thấy sao, lúc tôi khoác thêm một lớp khăn choàng ra bên ngoài trông có đẹp hơn không?” Lê Mỹ Gia không để ý đến ánh mắt của Hoàng Tử Hiên, cô ra hiệu cho anh nhìn vào cái khăn choàng đang cầm rồi hỏi với vẻ không chắc chắn.
Nghe Lê Mỹ Gia hỏi, Hoàng Tử Hiên nhìn chiếc khăn choàng trên tay cô. Chiếc khăn ấy có màu xanh lam đậm với chất liệu ren dệt kim, màu sắc rất quý phái với phong cách đậm chất cổ xưa rất hợp với trang phục của cô.
“Hả? Tôi thấy chọn nó hay không đều được, tùy ý cô thôi. Nếu quấn khăn choàng thì trông sẽ dịu dàng và đằm thắm hơn nhưng lại thiếu sự sang trọng và quý phái.
Nếu không diện thì trông đơn giản và phóng khoáng lại không rườm rà.” Tần Mặc mau chóng đưa ra ý kiến của mình.
Lê Mỹ Gia thấy anh nói cũng đúng, sau một hồi suy nghĩ kỹ lưỡng, cô đáp lại:
“Vậy không khoác nữa, nếu đêm nay trời lạnh, tôi sẽ mặc sau.”
“Ý kiến hay.” Hoàng Tử Hiên chỉ vào hạt dẻ rồi mỉm cười và nói: “Tôi đã bóc hết hạt dẻ rồi, chìa khóa xe cũng đã để ở trên. Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi về nhà trước.”
“Tôi để anh đi rồi à?” Lê Mỹ Gia liếc nhìn, ngăn anh đi.
Hoàng Tử Hiên hỏi lại với vẻ mặt khó hiểu: “Cô sắp đi ra ngoài cơ mà, tôi ở lại đây làm gì?”
Lê Mỹ Gia chỉ vào cô rồi nói: “Thế anh nghĩ tôi mặc bộ đồ này thì lái xe có được
không?”
Hoàng Tử Hiên liếc nhìn váy đuôi cá của cô rồi lắc đầu: “Có vẻ không tiện lắm.”
“Đã biết tôi lái xe không tiện mà anh lại muốn về, anh đi rồi, vậy ai sẽ lái xe chở
tôi đi?” Lê Mỹ Gia lại nheo mắt.
“Cô muốn tôi lái xe đưa cô đi?” Hoàng Tử Hiên kinh ngạc thốt lên: “Cô bị mất trí à, cách đây sáu tiếng trước, cô vừa đuổi việc tôi, nên bây giờ tôi không còn là
tài xế riêng của cô nữa.”
“Đương nhiên là tôi nhớ tôi đã sa thải anh nên anh không cần phải nhắc nhở. Vậy bây giờ tôi tạm thuê anh làm tài xế cho tôi, không được sao?” Lê Mỹ Gia hỏi.
“Không!”
Hoàng Tử Hiên lắc đầu dứt khoát: “Tôi, chủ cho thuê nhà của cô rất bận. Tôi còn
phải về nhà giặt giũ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa thì làm sao thời gian làm tài xế
bán thời gian? Sao cô không đi kiếm người khác? Họ thậm chí còn chuyên nghiệp hơn tôi nữa kìa.”
“Chẳng phải tất cả đều do anh đến muộn sao. Những tài xế khác không có tay nghề cao như anh. Từ lúc đi đến lúc về chỉ có anh làm tài xế mới được.” Lê Mỹ Gia liếc
anh một cái.
“…”
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên co giật. Anh muốn phản bác nhưng lại nhận ra mọi
chuyện quả thật là như thế nên đành gật đầu đồng ý. Anh cầm chìa khóa xe và
hạt dẻ lên rồi nói: “Đi thôi thưa tổng giám đốc. Nếu đi khởi hành chậm thêm
chút nữa, ta sẽ đụng phải giờ cao điểm của kẹt xe đấy. Đến lúc ấy, dù kỹ năng
lái xe tốt đến đâu tôi không thể bay được đâu. “
Lê Mỹ Gia hài lòng rồi xoay người bước ra khỏi văn phòng. Hoàng Tử Hiên vội vàng cầm theo hạt dẻ theo sau như một tuỳ tùng nhỏ chạy theo chủ nhân.
Hai người đi thang máy xuống lầu, tập đoàn Thịnh Thế không phân biệt giai cấp, dù là chủ tịch hay nhân viên bình thường đều sử dụng chung một thang máy và không có cái gọi là thang máy đặc biệt.
Khi đi từ tầng mười chín xuống, thang máy dừng lại nhiều lần, nhiều nhân viên lần lượt đi lên. Hầu hết tất cả những ai bước vào đều sẽ ngạc nhiên trước cách ăn mặc chỉn chu của Lê Mỹ Gia và sau đó là cách phối đồ giản dị của Hoàng Tử Hiên. Bọn họ thật sự không hiểu, tại sao Lê Mỹ Gia lại yêu Hoàng Tử Hiên?
Khi thang máy xuống đến tầng hầm một, hai người họ bước ra khỏi thang máy. Hoàng Tử Hiên cười và hỏi: “Cô có biết đám cấp dưới ban nãy của cô có biểu cảm gì không?”
“Cái gì?” Du Cẩn Lật lắc đầu, cũng không nhìn chằm chằm vào mấy người ban nãy.
“Ngưỡng mộ, ghen ghét, căm hận!” Hoàng Tử Hiên nói.
Lê Mỹ Gia tự hỏi: “Họ ngưỡng mộ cái gì? Rồi họ ghen ghét, căm hận gì chứ? Tôi có bao giờ trách mắng họ đâu.”
Hoàng Tử Hiên trừng mắt nhìn cô ta: “Lê Mỹ Gia, năm nay cô mới hai mươi bốn tuổi đã có trong tay mất trăm tỷ, lại điều hành cả một tập đoàn khổng lồ như Thịnh Thế làm sao người ta không ghen tị với cô chứ? Đương nhiên, cá nhân tôi cho rằng họ đố kỵ với cô vì cô có được một người bạn trai như tôi. Dù gì trong mắt họ, tối
qua tôi chắc chắn đã chấp nhận lời tỏ tình từ cô.”
Lê Mỹ Gia ôm trán không nói nên lời: “Không lẽ không có hôm nào anh thôi mấy câu đùa ngớ ngẩn và hèn hạ này à? Xin anh giữ tí thể diện cho bản thân anh, được chứ?”
“Hừ…” Hoàng Tử Hiên suy nghĩ một chút nói: “Cô thật lòng cầu xin tôi à? Nếu thật là thế thì xem như tôi đồng ý với cô.”
Nghe xong, cả cơ thể mềm mại của Lê Mỹ Gia choáng váng, suýt chút nữa giày cao gót của cô kẹt trong ống cống. Cô ta tức giận nói: “Từ nay về sau anh không được phép nói chuyện với tôi.”
Hoàng Tử Hiên rất đau khổ, tự hỏi bản thân anh đã xúc phạm Lê Mỹ Gia ở chỗ nào.
Chiếc xe vẫn đang đậu ở chỗ hôm qua. Dù là một tài xế nghiệp dư nhưng anh luôn tận tụy và hết lòng với công việc. Hoàng Tử Hiên nhã nhặn mở cửa xe Lê Mỹ Gia, mời cô vào trong rồi đóng cửa lại, sau đó tự lên xe, khởi động xe và bắt đầu rời
khỏi tập đoàn Thịnh Thế.
“Đưa hạt dẻ cho tôi.” Xe vừa ra khỏi ga ra ô tô, Lê Mỹ Gia vươn tay ra phía trước
rồi nói.
Hoàng Tử Hiên đưa hạt dẻ cho cô, anh do dự rồi mở miệng như muốn nói gì đó
nhưng lại không dám nói.