Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 108




Hoàng Tử Hiên lắc đầu: “Không giận, điều cô suy xét cũng đúng. Có điều cô yên tâm, nếu tôi đã đồng ý sẽ chữa khỏi cho chú ấy, chắc chắn sẽ không làm khi chưa nắm chắc, càng không đem tính mạng chú ấy ra để tập luyện.”

Hạ Mạt ngượng ngùng ừ một tiếng, trong lòng thầm mắng mình vừa rồi quá xúc động. May mắn Hoàng Tử Hiên không phải loại người tính tình kỳ quái, nếu không vừa rồi mình nghi ngờ như vậy chắc chắn đã đắc tội với anh rồi, vậy thì chú Vương sẽ mất đi cơ hội chữa trị duy nhất.

Hạ Mạt ơi là Hạ Mạt, mày làm sao vậy, bình thường căn bản đều không xúc động như thế. Bây giờ sao lại tùy ý để lộ ra tính xấu trước mặt Hoàng Tử Hiên như vậy, quá không phù hợp với tính cách của cô ta.

Mấy năm qua ở Cửu Long Thập Bát hội, tuy không học được gì nhiều nhưng ít nhất cũng học được cách ăn nói. Cô ta chưa bao giờ thất thố như vậy, hình như khi ở trước mặt Hoàng Tử Hiên, cô ta luôn vô thức để lộ ra bản tính của mình.

Đây thật sự không phải một dấu hiệu tốt!

Hạ Mạt âm thầm cảnh cáo mình một phen, sau đó nghiêm túc lái xe.

Chưa đến vài phút đã tới cửa nhà Tiểu Bối.

Hai người xuống xe gõ cửa, vợ chồng chú Vương đã chờ ở đó từ lâu, vừa nghe có tiếng gõ cửa đã lập tức mở ra.

“Tiểu Hạ, Tiểu Hoàng, hai đứa tới rồi à. Lái xe mệt rồi nhỉ, vào nhà uống miếng ước trước đã.” Thím Vương mở cửa nhiệt tình nói.

“Không mệt, cũng không xa lắm.” Hạ Mạt và Hoàng Tử Hiên đi theo thím Vương vào phòng.

Chú Vương đang pha trà cho bọn họ, thấy bọn họ bước vào lập tức vươn tay ra hiệu mời bọn họ dùng trà.

“Cảm ơn chú.” Hoàng Tử Hiên nói câu cảm ơn rồi nâng chén trà lên uống một ngụm.

Hạ Mạt chỉ tay vào đống đồ vật đặt bên cạnh bàn hỏi: “Thím, thím thu dọn nhiều đồ như vậy làm gì? Chúng ta có chuyển nhà đâu.”

“Chỉ là một chút đồ dùng hàng ngày thôi, là quần áo, đồ đánh răng rửa mặt của chú và thím. Cháu nói phải ở lại vài ngày, thím không chuẩn bị đầy đủ sao được.” Thím Vương cười nói.

Hạ Mạt đau đầu, xoa xoa trán: “Thím, cháu sắp xếp cho hai người ở phòng bệnh cao cấp. Trong phòng bệnh có đủ mọi thứ, chỉ cần mang theo vài bộ quần áo hàng ngày là được, nếu thiếu thứ gì thì có thể mua thêm.”

“Sắp xếp phòng bệnh cao cấp làm gì, ở phòng bệnh đó một đêm mất bao nhiêu tiền? Thím không trả nổi đâu, đợi khi đến bệnh viện rồi thì nhanh chóng trả phòng, ở phòng bệnh bình thường là được rồi, nếu như không có giường cho người chăm sóc ngủ, buổi tối thím ngủ dưới đất cũng được.” Vừa nghe nói là phòng bệnh cao cấp thím Vương đã xót ruột, vội vàng xua tay nói.

Chú Vương ở bên cạnh cũng xua tay từ chối.

“Chú thím, hai người đừng quan tâm chuyện tiền bạc, lần nằm viện này thứ nhất là để chú chữa trị thuận lợi, thứ hai là muốn để chú điều dưỡng thân thể một chút. Không quan tâm hai người có đồng ý hay không, cũng phải nghe lời cháu.” Hạ Mạt kiên định nói.

Hình như chú Vương và thím Vương cũng biết tính cách của Hạ Mạt, thấy cô ta kiên định như vậy đều lắc đầu bất đắc dĩ.

“Quyết định như vậy đi.” Thấy bọn họ đã chịu đồng ý, Hạ Mạt vui vẻ kéo tay thím Vương, nói: “Bây giờ chúng ta sẽ xuất phát đến bệnh viện, Hoàng Tử Hiên, anh xách đồ đi.”

“A, khoan đã, thím còn có đồ muốn đưa cho hai đứa.” Thím Vương nói xong thì chạy xuống phòng bếp, chỉ trong chốc lát đã ôm hai bình gốm tới.

Ánh mắt Hạ Mạt sáng ngời, chạy lạch bạch tới ôm lấy một cái, vui mừng giống như lấy được chí bảo, nói: “Cháu thích ăn dưa do thím muối nhất, đã thèm từ lâu rồi.”

“Biết ngay cháu thích ăn mà, nên hôm qua cố ý lấy từ trong hầm ra.” Thấy Hạ Mạt thích như vậy thím Vương cũng vui mừng, đưa một vò khác cho Hoàng Tử Hiên: “Tiểu Hoàng, cái này cho cháu, là dưa chua thím tự tay muối, không đáng giá tiền đừng ghét bỏ nhé.”

“Sao lại ghét được thím, từ nhỏ cháu đã thích ăn dưa muối tự làm rồi.” Hoàng Tử Hiên nhanh tay nhận lấy.

“Đúng đấy thím, món dưa hành thím muối không ai sánh được, anh ấy có phần là tốt rồi còn dám ghét bỏ sao?” Hạ Mạt cho Hoàng Tử Hiên một ánh mắt, nếu anh dám ghét bỏ tôi sẽ đánh cho anh một trận.

Hoàng Tử Hiên vô tội sờ mũi, không phải anh nói mình không ghét bỏ sao.

“Cháu đó, chỉ biết bắt nạt Tiểu Hoàng thôi.” Thím vương vươn tay gõ trán Hạ Mạt một cái, cười nói.

Hạ Mạt cười khanh khách như một đóa hoa, rực rỡ như pháo hoa nở rộ.

Hoàng Tử Hiên nhìn thấy thế, âm thầm lắc đầu, yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, không cười đã đủ mê hoặc lòng người rồi, cười rộ lên càng không thể chịu đựng nổi, nếu như Hạ Mạt ở thời cổ đại, chắc chắn sẽ là Tô Đát Kỷ.

Sau khi nói nói cười cười xong, dưới yêu cầu mãnh liệt của Hạ Mạt, chú thím Vương chỉ mang theo vài bộ quần áo hàng ngày, và tất cả tiền mặt trong nhà, những thứ khác đều để lại.

Trên đường quay về Hoàng Tử Hiên lái xe, chú Vương ngồi ghế phụ, Hạ Mạt  và thím Vương ngồi phía sau. Dọc đường đi, Hạ Mạt đều nói chuyện phiếm với thím Vương, có đôi khi Hạ Mạt còn kể chuyện khiến thím Vương vui vẻ, đó đôi khi thím vương lại nói đến chuyện trong thôi, dù là người nào đang nói, nụ cười trên mặt thím Vương đều chưa từng biến mất.

Hoàng Tử Hiên biết Hạ Mạt không phải người nói nhiều, càng không phải người biết kể chuyện khôi hài. Nhưng vì muốn thím Vương cười nhiều hơn, nhanh chóng thoát ra khỏi bóng mà do Tiểu Bối để lại, cô ta vẫn luôn nghĩ hết cách chọc thím ấy cười, chỉ cần tấm lòng ấy thôi, đã đáng giá để Tiểu Bối vào sinh ra tử vì cô ta rồi.

Nói cười một đường đi tới bệnh viện, Hoàng Tử Hiên lái xe vào bãi đỗ xe, bốn người cùng nhau bước xuống. Ở trong xe Hoàng Tử Hiên phụ trách chức vụ tài xế, xuống khỏi xe lại phụ trách lao động tay chân, một mình nhận thầu hết đồ đạc của chú thím Vương.

Ở trên xe Hạ Mạt đã gọi điện trước cho nhân viên y tế rồi, cho nên bọn họ vừa xuống xe đã có người tiếp đón: “Cô Hạ, phòng bệnh đã chuẩn bị tốt rồi, mời đi theo tôi.”

Hạ Mạt gật đầu, bốn người đi theo nhân viên y tế kia xuyên qua từng tòa nhà cao tầng, cuối cùng đến một tòa nhà nhìn rất cao cấp, bước vào thang máy lên tầng bốn, căn phòng cao cấp thứ ba chính là phòng bệnh Hạ Mạt sắp xếp cho chú Vương.

Đây là lần đầu tiên chú Vương và thím Vương bước vào một phòng bệnh cao cấp như thế,  vừa vào đã thấy phòng bệnh vừa rộng rãi vừa xa hoa, nhìn qua giống như một căn nhà, thím Vương vội vàng kéo tay Hạ Mạt, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Hạ, cháu nói thật với thím đi, phòng bệnh tốt thế này bao nhiêu tiền một ngày?”

“Ai da, thím, không phải chúng ta đã nói không nhắc tới chuyện tiền nong sao.” Hạ Mạt vừa nghe thấy thím Vương lại bắt đầu sót tiền, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác, hỏi nhân viên y tế: “Những thứ hôm qua tôi bảo bệnh viện sắp xếp đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”

“Chuyện này…” Nhân viên y tế lộ ra vẻ mặt khó xử.

“Đã xảy ra chuyện gì? Tôi chỉ bảo bệnh viện chuẩn bị chút ngân châm, chỉ từ ruột dê, và một số dược phẩm phụ trợ, chẳng lẽ lại khó khăn như vậy sao?” Nhìn thấy dáng vẻ ấy của đối phương, Hạ Mạt không nhịn được nhíu mày lại.

Nhân viên y tế vội vàng giải thích: “Cô Hạ, cô đừng vội nóng giận, nghe tôi giải thích đã. Những thứ ngài yêu cầu, ngoài ngân châm ra bệnh viện chúng tôi đều có đủ. Chỉ là không có đơn thuốc do bác sĩ chủ trị phê chuẩn, người như chúng tôi không có quyền tự mình lấy dược phẩm ra dùng.”

“Còn cần bác sĩ kê đơn à? Sao lại phiền toái như thế.” Hạ Mạt nhíu mày hỏi: “Vậy bác sĩ phụ trách chuyện này là người nào?”

Nhân viên y tế thấy Hạ Mạt đã hiểu cho nỗi khó xử của mình, thì nhanh chóng trả lời: “Việc này các cô phải đi theo đúng trình tự bình thường, trước tiên đi tìm bác sĩ ở khoa giải phẫu thần kinh, xin bác sĩ đó kê đơn thuốc cho mình, sau đó mới có thể yêu cầu mua thuốc.”

Vừa nghe thấy phiền toái như vậy, mày đẹp của Hạ Mạt nhăn lại càng sâu.

“Vậy thì đăng ký đi, dù sao thân thể của chú cũng cần bác sĩ dinh dưỡng chuyên nghiệp điều trị. Sớm muộn gì cũng phải đăng ký, đơn giản cùng nhau đăng ký là được rồi.” Hoàng Tử Hiên mở miệng nói.

Nhân viên y tế nhanh chóng liếc mắt nhìn Hoàng Tử Hiên, nói theo: “Cô Hạ không cần lo lắng chuyện đăng ký, tôi sẽ sắp xếp tốt giúp ngày. Sẽ sắp xếp bác sĩ dinh dưỡng tốt nhất bệnh viện đến điều trị thân thể cho ông Vương đây.”

Hoàng Tử Hiên cũng đã nói thế rồi, tất nhiên Hạ Mạt sẽ nghe lời Hoàng Tử Hiên, cô ta gật đầu nói: “Làm phiền cô mau chóng sắp xếp.”

Nhân viên y tế nhẹ nhàng thở ra, nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ lập tức sắp xếp, mọi người tạm nghỉ ngơi trước một chút.” Nói xong đối phương nhanh chóng chạy ra ngoài.

“Tiểu Hạ này, đừng cau có với bọn họ như vậy, dù sao chúng ta cũng có chuyện cầu cạnh bọn họ.” Nhân viên y tế vừa ra khỏi phòng, thím Vương đã căng thẳng dặn dò, sợ đắc tội với bác sĩ, y tá, bọn họ sẽ không khám chữa cẩn thận cho chồng mình.

“Bọn họ dám! Thím, hai người cứ yên tâm đi, cháu chính là người trả tiền cho bọn họ, nhận tiền của người thay người làm việc, đây là quy tắc.” Hạ Mạt kéo thím vương ngồi xuống ghế sô pha, nói.

Thím Vương là dân quê chính cống, cả đời thành thật bổn phận, căn bản không hiểu rõ lắm đạo lý mà Hạ Mạt nói, bà ấy còn định khuyên Hạ Mạt một chút, lại bị chú Vương ho khan cắt ngang.

“A, chú, uống nước đi.” Hoàng Tử Hiên mỉm cười, rót cho chú Vương chén nước. Thật ra chú Vương lại ra người hiểu rõ, dù sao cũng là chủ nhà, kiến thức tất nhiên hơn hẳn phụ nữ, ít nhiều cũng hiểu được quy tắc trong thế giới của kẻ có tiền.

Chú Vương mỉm cười cứng đờ với Hoảng Tử Hiên, sau khi được chồng mình ra hiệu, thím Vương cũng không nói nữa.