Tôi Và Đỉnh Lưu Không Thể Nào

Chương 5




6

Vừa về tới cửa biệt thự liền thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang hưng phấn vẫy vẫy tay.

Sau khi thấy rõ mặt là ai, suy nghĩ của tôi nhất thời trở nên có chút vi diệu.

Sao lại là Tiết San San.

Cô ta bước nhanh tới, ánh mắt nhìn qua phía tôi: "A Nghiễn, em vừa gửi tin cho anh, không ngờ anh và Lâm Mạn về nhanh như vậy!"

Cố Kim Nghiễn gật đầu với cô ta, xem như chào hỏi.

Màn hình có chút kích động:

San San sao cũng tới rồi? Tôi đoán nhất định là Nghiễn ca mời cô ấy!

Cô ấy và Nghiễn ca đều đóng phim với nhau nhiều lần rồi, xuất hiện vào thời điểm mấu chốt này, không phải là muốn cạnh tranh với Lâm Mạn chứ?"

Tuyệt đối là vậy rồi, nhìn ánh mắt ẩn ý đưa tình này của cô nàng, cảm giác cũng sắp kéo thành kén đến nơi rồi.

Lâm Mạn địa vị thấp, danh tiếng cũng kém, Tiết San San và Nghiễn ca xứng đôi hơn.

Tôi cũng cảm thấy hai người bọn họ có hi vọng, thường xuyên liên lạc như vậy, ai biết mỗi ngày họ nói chuyện gì chứ.

Nghĩ đến sau khi bị kéo vào danh sách đen Cố Kim Nghiễn không hề có phản ứng, trong lòng tôi có chút khó chịu.

Hai người nói chuyện đi, tôi vào trước đây.

Tôi không nhìn anh nữa, cũng không quay đầu lại mà đi vào phòng khách.

Ngoài cửa sổ, Tiết San San còn đang ngửa đầu cùng anh nói chuyện gì đó, hai gò má cũng dần xuất hiện một vệt ửng đỏ, cùng bảy năm trước giống nhau như đúc.

Tôi thật sự không thích cô ấy.

Có lẽ, tôi và Cố Kim Nghiễn phát triển đến sự tình như hôm nay, phần lớn là do cô ấy.

Hồi nhỏ tôi và Cố Kim Nghiễn chơi cùng nhau.

Tôi đã nghĩ rằng tình bạn này của chúng tôi có thể tồn tại rất lâu.

Nhưng vào năm lớp mười hai, thái độ của anh đối với tôi đột nhiên trở nên lạnh nhạt.

Mới đầu, tôi còn cho rằng Cố Kim Nghiễn bận rộn việc học nên áp lực, liền không đi quấy rầy anh.

Cho đến một ngày, trên đường về cùng lớp trưởng chơi trò chơi liền gặp phải ạm cùng Tiết San San.

Cô ấy là hoa khôi lớp tôi, khi đó cô ta đang theo đuổi anh hăng say.

Cố Kim Nghiễn hai tay đút túi, vừa nói vừa cười đi trước mặt cô ta.

Nhưng mà trong nháy mắt khi nhìn thấy tôi, khuôn mặt đang vui vẻ ngay lập tức lạnh như băng.

Anh nghiêm mặt xông tới chỉ trích tôi:

"Lâm Mạn, em vốn thành tích đã kém, bây giờ còn học được người khác yêu sớm? bây giờ lập tức cùng anh về nhà thành thật thật làm bài tập!"

Không nói tới bài tập còn tốt, anh nhắc tới, tôi liền nhớ tới hình ảnh mấy ngày hôm trước bắt gặp.

Lần đó tan học đi ngang qua phòng học của anh ấy, tôi đang chuẩn bị hỏi Cố Kim Nghiễn có muốn cùng nhau về nhà hay không, lại thấy anh đang cúi đầu giảng bài cho Tiết San San.

Môn hoá của của cô ấy còn kém hơn tôi, một đề giảng ba lần cũng không hiểu.

Cố Kim Nghiễn lại không có biểu cảm mất kiên nhẫn, vẫn cầm bút viết vẽ vẽ trên giấy.

Từ góc độ đó mà xem, tư thế của bọn họ thân mật lại mập mờ.

Anh đã như vậy thì dựa vào cái gì nói tôi?

Tôi hung hăng đẩy cánh tay anh ra, cười lạnh: "Anh có tư cách gì nói tôi yêu sớm, bản thân còn không phải đang ra ngoài hẹn hò sao!"

Anh tức giận đến mức môi đều run rẩy:

Anh, anh là đang …

’’ A Nghiễn, cô ấy đang nóng tính như vậy cậu cũng đừng giải thích nhiều với cô ấy. " Tiết San San ôn nhu nắm tay anh, vẻ mặt vô tội nhìn tôi.

Lời nói của cô ta khiến Cố Kim Nghiễn lập tức im lặng.

Lửa nóng của tôi nhanh chóng thiêu rụi lý trí.

Cố Kim Nghiễn, tôi muốn tuyệt giao với anh!

Cắn răng nghiến lợi nói xong những lời này, tôi bỏ anh lại xoay người rời đi.

Một phút quay mặt rời đi đó, nước mắt tranh nhau tuôn ra ngoài.

Trước kia vô luận chúng tôi cãi nhau dữ dội bao nhiêu, anh đều chủ động đến dỗ dành tôi trước.

Nhưng lần đó, cho đến khi tôi vừa khóc vừa sắp về đến nhà, anh vẫn không đuổi theo.

Dưới áp lực của mẹ tôi và mẹ Cố, cuối cùng hai chúng tôi bắt tay giảng hòa qua loa.

Nhưng vết thương khi đó vô luận như thế nào cũng không bao giờ quay lại được như cũ.