Tôi Và Boss Thật Trong Sáng

Chương 2-2: Hàng xóm – Bạch Thuần Khiết 2




Mai Như Ảnh

Học kỳ sau sẽ là ngày nghỉ ngắn ngủi của cuộc đời học sinh, chỉ có điều đã có người càng ngày càng có cảm giác sống một ngày bằng một  năm.

“ Dì Tần, chán quá, tìm cho con một chút việc gì đi chứ.”

Vừa mới tắm sạch sẽ cho Tiểu Tiện, dì Tần đem khăn mặt đưa cho cô nói:” Giúp bảo bối của mình lau khô đi.”

“ Không cần, tự nó khô được.”

“ Bắn tung tóe  lên vật dụng trong nhà, khô thì lại bẩn, lau đi lai lại mệt chết người!”

“ Hứ, muốn làm người vợ của nhà Bạch mà cũng  sợ mệt sao? Ôi chao?!” Đột nhiên Bạch Thuần Khiết nghĩ đến một chuyện tốt đẹp: ” Cô Tần, nếu không vậy sao mới hai ngày cô theo ba con đi kết hôn chứ?”

“ Cái đứa này!~”

Hai người ầm ĩ một lúc, điện thoại trên bàn trà vang lên, Bạch Thuần Khiết đầu hướng về phía  điện thoại  . Sau đó cô  nhanh chóng đến mặt bàn nhấc điện thoại lên nghe:” Alô?”

“ Alô, tớ đây.”

“ Ai cơ?” Giọng nói của cô nghe được không giống với …

“ Tiểu Khiết, nghỉ hè chưa có hết mà cậu đã quên tớ  rồi à?”

” Chẹp …” Không muốn bị người khác nắm nhược điểm, Bạch Thuần Khiết nhanh thúc đẩy suy nghĩ huy động ký ức:” Đại Bát?”

Người trong điện thoại một tiếng cười hừ, thế nhưng làm cho cảm giác không thân thiện:”  Cùng lớp với cậu ta.”

Bạn cùng lớp … Bạch Thuần Khiết vỗ ót, nếu không có người này gọi điện thoại tới, cô cũng quên tên Đại Bát đã giới thiệu bạn trai cho mình “ Giáo Thảo” Xác thực mà nói thì nghe nói Giáo Thảo rất đẹp trai đã bị thầy giáo thực tập cám dỗ.

Rốt cuộc đủ kiên nhẫn, bạn nam bên trong điện thoại hữu danh vô thực không có nổ súng ‘dễ quên’ của cô.” Ngày hôm này có chuyện gì, đi chơi thế nào?”

“ Chơi đùa cái gì?” Đối tượng coi như mới mẻ, rốt cuộc Bạch Thuần Khiết không hề nghĩ mình cô quạnh.

“  Trời nóng thế này, đương nhiên phải đi bơi.”

Trả lời hoàn toàn hợp lý, Bạch Thuần Khiết tắt điện thoại tiến vào phòng tắm tìm áo tắm, thời điểm vác túi nhỏ đi ra ngoài, dì Tần hỏi cô đi đâu.

“ Hẹn hò.” Trả lời một câu như thế, cô bỏ chạy xuống lầu.

Có người ở đây cảm thấy khó chịu, có thể có người mỗi ngày không biết làm thế nào cho tốt. Lục Cảnh Hàng đã sớm tham quan sở nghiên cứu,  một mặt đãi khách trong phòng, bản ghi chép anh cũng nhìn xong.

Hiếm thấy con mình không có việc gì mà đờ người ra, bà Lục ngồi bên cạnh anh: ” Cảnh Hàng ở đây rất buồn chán à?”

“ Chắc thế.” Anh rất để ý cảm nhận của mẹ, đương nhiên bà Lục cũng rất để ý cảm nhận của con.

“ Hay là, ngày mai con về nhà.” Trong mắt thằng con phát hiện một chút kinh ngạc vui mừng, bà Lục hiểu ý mà mím môi nở nụ cười:” Mẹ vừa nhìn lịch ngày,  hơn một tuần nữa sẽ bắt đầu học bù, bây giờ về chuẩn bị. Nhưng bây giờ đi cùng mẹ ra tiệm cắt tóc đã, mẹ muốn đi uốn tóc,  con cũng nên đi cắt lại tóc!”

“ Được.”  Đồng ý xong, Lục Cảnh Hàng theo mẹ đi ra khỏi viện nghiên cứu.

Trong cửa hiệu cắt tóc, bà Lục giới thiệu người quen cho bảo bối con mình, trên mặt kiêu ngạo một mực từ chối. Cuối cùng nếu không gặp con trai mắc cỡ mà đỏ  mặt, bà thật muốn đem thành tích của anh khoe cho người khác nghe.

“ Cảnh Hàng, muốn kiểu tóc trước đây? Nếu đã chán thì để cô giúp con thiết kế một kiểu!”

Thợ cắt tóc quay cái gương thấy Lục Cảnh Hàng gật đầu:” Tay nghề của cô là giỏi nhất thành phố  đấy, chắc chắn sẽ biến bộ dáng của con thành người đẹp trai nhất!”

Nói thật mê người nhưng cho tới bây giờ Lục Cảnh Hàng đã quyết định tự quyết định, anh muốn giống kiểu tóc của ngôi sao ca nhạc Chính Hồng.  Đưa tay chỉ tờ poster trên tường, anh cười nói:” Người kia là được rồi.”

Bà Lục cùng thợ cắt tóc cùng phản ứng kinh ngạc giống nhau:” Liệu quá ngắn không?”

“ Thoải mái mà, trường học rất để ý tóc của học sinh “

“ Ai nha, bà Lục à, bà thật có phúc, có một người con ưu tú khôn ngoan!”

“ Đúng, tôi thật sự quá may mắn!”

Bà Lục nhìn thằng con trong gương, Lục Cảnh Hàng trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười nhàn nhạt , trong đó chen lẫn có  chút nhiều hưng phấn

Chú thích: Trường Thị Nhất Trung được xây dưng tháng 10 năm 1064