Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 96




Ngày thăm ban.

Ninh Ngọc Nhân có chút đứng ngồi không yên.

– Hôm nay Ninh Ninh muốn tới thăm ban đúng không?

Trợ lý vừa mát xa bả vai cho cô ấy vừa cười nói,

– Đúng rồi, bệnh của nó đỡ chưa chị?

Lúc nghe câu đầu, Ninh Ngọc Nhân khẽ mỉm cười, nhưng nghe câu sau thì lại thở dài.

– Còn chưa khỏi. – Cô ấy nói, – Chị đang muốn làm tổ hợp mẹ con cùng diễn, thế mà nó lại bị ốm không đúng lúc. Hài, trước đó chỉ nghĩ để Tiểu Ngọc đóng thay nó mấy cảnh, bây giờ xem ra là thay luôn nó rồi…Ồ? Cậu đến khi nào thế?

Bên ngoài cửa xuất hiện một người phụ nữ khá đ ẫy đà, chính là Hứa Dung

– Mình vừa mới đến.

Hứa Dung mỉm cười, ôm Ninh Ninh còn đang ngủ say đi vào.

Thấy dáng vẻ này của Ninh Ninh, Ninh Ngọc Nhân vừa xót con vừa buồn cười, đứng dậy đi qua, véo yêu lên má Ninh Ninh:

– Heo nhỏ lười, dậy thôi con yêu.

– Mẹ ơi. – Ninh Ninh mở mắt ra.

Ninh Ngọc Nhân cười ôm lấy cô, lúc này Hứa Dung xoa tay, ngượng ngùng nói:

– Hiếm khi được tới đây mình muốn đi thăm Tiểu Ngọc. Mình còn chưa được thấy nó đóng phim nữa.

– Ừ, cậu đi đi. – Ninh Ngọc Nhân cười lãnh đạm.

Hứa Dung đi cùng trợ lý ra ngoài, chỉ để lại Ninh Ngọc Nhân cùng Ninh Ninh ở phòng nghỉ.

Họ vừa đi, Ninh Ninh ngay lập tức đưa con gấu nhỏ cho Ninh Ngọc Nhân.

– Sao vậy con yêu? – Ninh Ngọc Nhân cười cười nhận lấy, – Con không thích nó à? Muốn đổi thứ khác à?

Ninh Ninh lắc đầu:

– Mẹ xem sau lưng nó đi.

Ninh Ngọc Nhân lật lưng con gấu vải, sau đó ngây người.

Khóa kéo phía sau chưa đóng, lộ ra bông trắng như tuyết bên trong, kiểm tra kỹ hơn thì thấy trong bông còn ẩn chứa rất nhiều bông hoa màu đen đen trắng trắng, màu sắc rực rỡ, cô ấy lấy ra một viên – là một viên thuốc.

Ninh Ngọc Nhân giận run người, túm lấy Ninh Ninh đét vào mông cô:

– Thảo nào mẹ cứ thấy con mãi không khỏe lên, hóa ra thuốc bị con vứt đi hết!

Ninh Ninh ôm mông:

– Con khỏi ốm rồi, vì sao cứ phải uống thuốc ạ?

Hai mẹ con đuổi nhau một lúc cho đến khi có người gõ cửa:

– Chị Ninh ơi, sắp đến lượt chị diễn rồi.

– Được, chị tới ngay đây.

Ninh Ngọc Nhân đáp lại, sau đó quay sang nói với Ninh Ninh:

– Con cũng đi theo đi, nhìn xem người ta diễn như nào.

Trên phim trường, một đám trẻ con đang đóng phim.

– Đó là Tiểu Ngọc, là con gái của dì Hứa.

Ninh Ngọc Nhân nói bên tai Ninh Ninh,

– Không lớn hơn con mấy tuổi đâu, nhưng người ta rất biết chịu khổ, bảo nó học thuộc thời loại là thuộc ngay, bảo diễn thế nào là diễn thế đó, nào có giống con, không cho kẹo là khóc, đọc thuộc mấy câu thoại cũng khóc, đứng lâu cũng khóc, ngồi cũng khóc…

Đó là một bé gái buộc tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn lớn hơn Ninh Ninh một chút, da đen hơn và vàng hơn, không trắng trẻo đáng yêu như Ninh Ninh, cũng không có vẻ mảnh mai yếu ớt như Ninh Ninh mà trông chững chạc hơn so với độ tuổi của cô bé.

Cô bé cúi đầu, đi ngang qua đám con nít đó, sau lưng, đám con nít đó chỉ trỏ với cô bé đó.

– Là miệng quạ đen đó!

– Sao gọi là miệng quạ đen?

– Nghe mẹ tao nói nó nói chuyện với ai thì người đó sẽ chết, khác nào quạ đen báo tang đâu. Sao vậy? Mày có dám bắt chuyện với nó không?

– Tao đếch dám.

– Tao dám.

Một đứa bé trai ngồi ở lan can bảo vệ nhảy xuống, áo sơ mi màu trắng phồng lên như cánh chim, nhảy xuống đất rồi, cậu ta đuổi theo cô bé, kéo lấy tóc đuôi ngựa giật mạnh một cái, bắt ép cô bé quay đầu lại.

– Đây là Trần Song Hạc, cậu bé diễn vai nam chính khi còn nhỏ.

Ninh Ngọc Nhân tiếp tục nói cho Ninh Ninh biết,

– Con xem khả năng diễn xuất của anh bé đi, anh bé này chính là “tiểu hí cốt” được đoàn phim công nhận đó.

Ninh Ninh nhìn Trần Song Hạc.

Anh ta năm nay bảy tuổi hay tám tuổi nhỉ? Còn nhỏ mà đã là một cậu bé rất xinh đẹp, làn da ngũ quan hầu như không có bất cứ tỳ vết gì, đặc biệt là sự kiêu ngạo toát ra từ ánh mắt – đó là sự kiêu ngạo từ trước đến nay chưa từng chịu thua bất kỳ người nào, loại kiêu ngạo này khiến cho cậu nhóc nổi bật nhất trong đám con nít, khiến người ta có ấn tượng rất sâu sắc.

Nhưng càng làm cho người ta ấn tượng sâu sắc hơn cả chính là kỹ năng diễn xuất của cậu.

Tiểu Ngọc vừa quay đầu lại liền nở nụ cười với cậu.

Trần Song Hạc ngẩn người, sau đó buông túm tóc đuôi ngựa của cô bé ra, tay vung vẩy như rũ một vật bẩn thỉu nào đó:

– Cậu làm gì mà cười ghê vậy?

Tiểu Ngọc còn đang cười, vừa cười vừa bước tới gần cậu.

– Đừng có cười. – Trần Song Hạc đẩy cô bé ngã xuống đất.

Tiểu Ngọc ngã ngồi dưới đất, tiếp tục ngẩng lên cười với cậu.

Tình cảnh quá quỷ dị, không, phải là cô bé này quá quỷ dị. Trần Song Hạc hoảng sợ lui về sau một bước, nhưng phía sau cậu chính là đám bạn của mình, cậu dù có sợ đến mấy thì vẫn sợ bị lũ bạn chế nhạo hơn, vì thế nhấc một chân lên đá bay cặp sách ngay bên cạnh của Tiểu Ngọc, sau đó chạy biến đi.

– Ngày hôm qua em mơ thấy anh. – Phía sau, Tiểu Ngọc hô lên với cậu, – Anh nói anh thích em.

– Tao mà thèm. – Trần Song Hạc quay lại nhổ nước bọt.

– Thật đấy. – Tiểu Ngọc nói, – Tương lai anh sẽ nói như vậy.

– Cut.

Đạo diễn hô xong, tất cả mọi người nhìn về ông.

– Vẫn không được. – Ông sờ cằm, – Lại một lần nữa đi.

Trần Song Hạc với vẻ mặt thế nào cũng được, nhưng những đứa bé khác thì không, đứa nhỏ tuổi nhất miệng méo xệch, bất chợt khóc òa lên, cậu nhóc vừa khóc, những đứa bé khác cũng òa khóc lên theo, phim trường hỗn loạn. Hầu hết những đứa bé này đều có bố mẹ đi cùng, còn có cả nhân viên công tác cũng gấp gáp cầm kẹo qua đó an ủi, cũng có người nói thẳng với đạo diễn:

– Chỉ là trẻ con thôi, đừng yêu cầu cao quá với bọn chúng, không trở ngại gì là được.

– Những đứa khác tạm chấp nhận cũng được, nhưng bé kia thì không được. – Đạo diễn chỉ vào Tiểu Ngọc nói, – Cháu lại một lần nữa đi.

Tiểu Ngọc ngoan ngoãn đi đến trước mặt ông, bắt đầu diễn lại cảnh của mình.

– Không được.

– Không đúng! Chú nói với cháu ba lần rồi, lý do ba lần cười không giống nhau, cho nên cháu không thể ba lần cười đều giống nhau được. Làm lại được không? Nào, nhìn chú…

– Lại lần nữa…

– Lại lần nữa…

– Đi sang bên khóc đi, khóc xong lại lần nữa.

Đạo diễn ngay cả loại nhị đại như Ninh Ninh còn không thương xót huống chi là Tiểu Ngọc, Hứa Dung thương con gái bế đi, lau nước mắt cho con gái, sau đó thì thầm vài câu, rồi đưa con gái đến trước mặt Ninh Ninh, khép nép nói:

– Ninh Ninh ơi, cháu có thể dạy chị Tiểu Ngọc diễn xuất được không?

Ninh Ninh nhìn Ninh Ngọc Nhân.

– Con gái cậu diễn tốt hơn Ninh Ninh, sao lại bảo Ninh Ninh dạy con cậu được? – Ninh Ngọc Nhân nói.

– Ninh Ninh từng đóng nhiều phim rồi, kinh nghiệm diễn xuất nhiều hơn con gái của mình.

Hứa Dung nói, – Hơn nữa mưa dầm thấm đất, chắc chắn là Ninh Ninh học được rất nhiều từ cậu, Tiểu Ngọc nhà mình không được như thế, Tiểu Ngọc, đúng không con?

Tiểu Ngọc dùng ánh mắt trông đợi hâm mộ nhìn Ninh Ngọc Nhân.

Cô bé cũng không phải là xin được hướng Ninh Ninh chỉ dạy, mà là mong muốn Ninh Ngọc Nhân chỉ dạy.

Bị ánh mắt như kia nhìn, Ninh Ngọc Nhân thoáng chút dao động, bản thân cô ấy cũng từng bôn ba khắp các đoàn phim, cũng từng khao khát đứng ngoài nhìn người khác đóng phim, dùng ánh mắt khát vọng nhìn những nữ diễn viên tài giỏi đó, Tiểu Ngọc làm cô ấy nhớ đến chính mình, ngay khi cô ấy đang chuẩn bị mở miệng chỉ dạy cho Tiểu Ngọc thì một giọng nói non nớt của bé trai cất lên.

– Cháu sẽ chỉ dạy cho bạn ấy.

Nói xong, Trần Song Hạc đã chạy tới trước mặt Ninh Ninh, bắt lấy tay cô, cũng không quan tâm cô có đồng ý không mà kéo cô chạy về phía phim trường, khi chạy qua đám trẻ con đang khóc lóc kia thì quay lại huýt sáo với bọn chúng:

– Phấn chấn lên, có trò chơi chơi rồi.

Một đám trẻ con đang khóc lóc như những chú chó con nhìn thấy quả bóng, lần lượt từ dưới đất bò dậy và đuổi theo.

– Anh tự giới thiệu, anh là Trần Song Hạc.

Trần Song Hạc cười với Ninh Ninh,

– Em không cần giới thiệu đâu, anh biết em, em là Ninh Ninh.

Hai chữ cuối cùng, cậu gằn giọng nhấn mạnh.

Cậu buông tay, bỏ lại Ninh Ninh đứng đó, mình thì quay lại đứng cạnh đám con nít kia, cũng không cần ai giúp, tự trèo lên lan can, như chim đứng ở nơi cao, bên dưới là một đám trẻ con vây quanh cậu, dùng ánh mắt không hề có ý tốt mà nhìn Ninh Ninh.

Nếu lúc trước không đồ xấu này của bọn chúng chỉ là kỹ năng diễn xuất cường điệu, thì bây giờ ý đồ xấu này…đều là ý đồ xấu thật sự, ý đồ xấu trước khi bọn trẻ muốn chơi khăm.

– Ồ, là miệng quạ đen!

– Sao gọi là miệng quạ đen?

– Nghe mẹ tao nói, nó mà nói chuyện với ai thì người đó sẽ chết, không khác gì quạ đen báo tang. Sao vậy? Mày có dám nói chuyện với nó không?

– Tao không dám.

– Tao dám!

Trần Song Hạc cười cười, từ trên lan can nhảy xuống, giống như con ưng nhắm vào con mồi, giương cánh tấn công qua đó, từng bước từng bước đến gần Ninh Ninh, chìa tay về phía cô.

Ninh Ninh hôm nay buộc tóc hai bên, một bên tóc bị cậu túm được, giật mạnh một cái, túm tóc kia bị cậu kéo tuột ra.

Đau chết mất! Ninh Ninh tức giận trợn mắt với tên nhóc này, từ nhỏ anh ta đã xấu nết thế này rồi cơ à?

Trần Song Hạc nhơn nhơn nhìn cô, đám trẻ con cùng cười nhăn nhở bao vây lấy cô, chờ cô khóc, chờ cô cầu xin. Ánh mắt như vậy đã đi cùng Ninh Ninh nửa đời người, cô đã tê dại rồi, nhưng qua khóe mắt quét đến Ninh Ngọc Nhân, cô bất giác cứng đờ cả người.

Ninh Ngọc Nhân nhìn cô với ánh mắt hoài niệm vừa mong đợi vừa lo lắng.

– Mẹ ơi….- Ninh Ninh khẽ gọi.

Mẹ đã rời xa con bao lâu rồi? Lúc mẹ còn ở bên con, con đã từng làm cho mẹ thấy kiêu ngạo chưa? Có phải con vẫn luôn làm mẹ mất mặt không?

Con luôn thất bại, luôn bỏ cuộc, luôn khóc lóc, thậm chí trút hết sự cuồng loạn của mình cho mẹ. Bây giờ cuối cùng con cũng đã thành công, phản hồi về “Đại Đế quốc” rất tốt, con rất muốn cho mẹ xem những bình luận cùng với những tin tức về phim đó, để mẹ không còn lo lắng và thất vọng nữa, để mẹ được nở nụ cười hãnh diện vì con.

Nhưng cuối cùng con chỉ có thể in chúng ra và đọc ở trước mộ cho mẹ nghe mà thôi.

– Hừ, đúng là chỉ biết khóc lóc gọi mẹ thôi. – Trần Song Hạc nhún vai chế nhạo.

Một bên bím tóc đã bị tuột ra, chỉ còn lại một bên tóc, Ninh Ninh từ từ quay sang nhìn cậu, vẻ tức giận trên mặt cô biến mất khi nhìn rõ cậu, cô chợt mỉm cười ngạc nhiên, giống như một đứa trẻ mở hộp quà ra và nhìn thấy món quà mà cô mong muốn nhất.

Trần Song Hạc ngớ ngẩn cả người, đẩy tay:

– Mày cười gì ghê tởm vậy!

Cậu ta đẩy khá mạnh, Ninh Ninh ngã lăn một vòng dưới đất mới bò dậy ôm lấy cậu.

Đối mặt với cô bé đang chạy về phía mình, Trần Song Hạc lại đẩy lần nữa.

Ninh Ninh lại ngã, nhưng cô lại bò dậy chạy về phía cậu.

Trong tiếng hò hét của đám trẻ con, Trần Song Hạc lại đẩy cô ngã.

Nhưng mà cô giống như một con lật đật, mỗi lần ngã thì lại lần nữa đứng lên, sau đó bám riết lấy Trần Song Hạc, cười ngây thơ đơn thuần đến buồn cười như vậy, tựa như con khỉ muốn vớt ánh trăng trong nước, như một đứa trẻ muốn bắt được túi quà của ông già Noel, cứ nhất quyết phải ôm được cậu.

– Đừng có cười. – Trần Song Hạc thấy rất phiền.

– A a a a!!

Ninh Ninh cũng thấy phiền, lần này cô không phải tới ôm cậu, mà là hùng hổ lao thẳng tới, húc đầu vào bụng Trần Song Hạc giống như một con nghé con.

Hai đứa bé cùng đồng thời ngã lăn ra.

– Ngày hôm qua em mơ thấy anh.

Ninh Ninh vừa nắm tóc cậu vừa nói.

– Anh nói anh thích em.

– Tao mà thèm. – Trần Song Hạc vừa véo mặt cô vừa nhổ nước bọt.

– Thật đấy. – Ninh Ninh lúc được nhân viên công tác kéo ra còn kêu to, – Tương lai anh sẽ nói như vậy!

– Trừ phi tương lai tao mù!

Trần Song Hạc bị một nhân viên công tác kéo đi cũng kêu to.

– Cut!

Mọi người ngẩn người, nhìn sang đạo diễn.

Đạo diễn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, sau đó nhìn Ninh Ngọc Nhân, nửa đùa nửa nghiêm túc nói:

– Tôi vẫn rất thích nhóc này, hay là vẫn để nhóc con này diễn đi?

Hứa Dung cùng với Ninh Ngọc Nhân cùng đồng thời cả người run lên.

– …Để tôi đi hỏi con bé trước đã.

Ninh Ngọc Nhân bế Ninh Ninh tóc tai rối bù đi vào phòng nghỉ, Ninh Ninh cho rằng mẹ muốn hỏi mình thật, ngờ đâu vừa đóng cửa lại bà đã hít sâu một hơi, sau đó bật lên một tràng cười xả láng:

- …Ha ha ha ha ha ha ha!!!

Ninh Ninh: -…

Nhanh đi xem cửa đã đóng chặt chưa, còn cả cửa sổ đã đóng chưa, đường đường là ảnh hậu mà cười chẳng chút hình tượng như thế kia, nếu bị người ta nhìn thấy thì đúng là lịch sử đen tối của cả đời ngay.

Ninh Ninh lẽ ra tính đi kiểm tra cửa sổ, nhưng lại bị Ninh Ngọc Nhân túm về, nâng lên cao, còn xoay tròn không ngừng.

– Vui vậy à mẹ? – Ninh Ninh không nhịn được hỏi.

– Tất nhiên rồi. – Ninh Ngọc Nhân ôm cô vào lòng, trán kề trán cô, khóe mắt dính nước mắt, – Con gái của mẹ là thiên tài, mẹ đương nhiên vui rồi.

– Con không phải thiên tài đâu.

Ninh Ninh dừng một chút, nuốt câu tiếp theo xuống.

Dù là một lần cũng tốt, cô muốn lúc mẹ còn sống mình trở thành kiêu ngạo của mẹ.

– Nếu con diễn xuất tốt như thế sớm hơn thì tốt biết mấy.

Ninh Ngọc Nhân thở dài,

– Vậy thì cứ cách một phút phải lau nước mũi cho con, đạo diễn vẫn cứ phải dùng con.

– Thế bây giờ không được ạ mẹ? – Ninh Ninh hỏi.

– Con còn rất nhiều cơ hội nữa, nhưng mà Tiểu Ngọc chỉ có cơ hội lần này thôi.

Ninh Ngọc Nhân xoa đầu cô, cười dịu dàng,

– Dì Hứa đã ở với chúng ta lâu, không phải người nhà thì cũng là nửa người nhà. Ninh Ninh à, nhường cơ hội lần này cho chị Tiểu Ngọc được không con?

– Vâng ạ. – Ninh Ninh gật đầu.

Thực ra không cần Ninh Ngọc Nhân nói thì cô cũng sẽ từ chối đóng phim lần này, bởi vì lần này cô ở đây không phải để cho thời thơ ấu của mình tỏa sáng rực rỡ, mà là để bù đắp cho sai lầm của mình ở trong một bộ phim điện ảnh – cô muốn bù đắp cho Mộc Qua.

– Con của mẹ thật ngoan.

Ninh Ngọc Nhân hôn cô, – Được rồi, mẹ phải quay lại làm việc rồi, tiện thể nói chuyện với đạo diễn về chuyện của con. Con muốn ở lại xem mẹ đóng phim hay là về nhà?

– Con về nhà ạ. – Ninh Ninh nói, – Con muốn xem phim hoạt hình.

Thực ra là muốn đến nhà Mộc Qua với Mộc Nhĩ.

– Ừ. – Ninh Ngọc Nhân nói, – Để mẹ bảo dì Hứa đưa con về.

Hứa Dung đang chờ ở bên ngoài, nom đầy tâm trạng lo âu thấp thỏm mất hồn mất ví, giống như người nhà của bệnh nhân đang chờ bên ngoài phòng cấp cứu chờ phán quyết cuối cùng của bác sĩ.

Ninh Ngọc Nhân gọi cô ta mấy tiếng cô ta mới giật mình tỉnh hồn lại, khi nghe rõ Ninh Ngọc Nhân nói gì, cả người cô ta mới như được sống lại, sợ đối phương thay đổi ý kiến vội vàng nói:

– Vâng vâng vâng, giờ mình đưa bé về nhà luôn.

Nhìn cô ta ôm Ninh Ninh sốt sắng đi khỏi, Ninh Ngọc Nhân lắc đầu, quay người lại, tiếp tục trở về với công việc.

Cô ấy là một người rất chuyên nghiệp, hoàn toàn quên bản thân ngay khi bắt đầu làm việc, cả buổi không hề nghỉ ngơi, vẫn luôn làm việc đến tận lúc khuya muộn mới về phòng nghỉ nằm xuống sô pha, nói với trợ lý:

– Chị ngủ mười phút, lát nữa gọi chị dậy.

Cô ấy quá mệt mỏi rồi, gần như ngay lập tức là thiếp đi.

Trợ lý đắp chăn mỏng cho cô ấy, nhưng mà còn chưa kéo hết chăn lên ngực, cô ấy bỗng mở choàng mắt ra, ngồi bật dậy.

– Sao vậy chị? – Trợ lý hỏi.

Ninh Ngọc Nhân từ từ quay sang, dùng một ánh mắt rất kỳ lạ nhìn trợ lý, sau đó hỏi:

– Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?

– Ngày mùng 3 tháng 9 ạ. – Trợ lý trả lời.

– Nơi này là đâu? – Ninh Ngọc Nhân lại hỏi.

– Là đoàn phim ạ. – Trợ lý nói.

– Đoàn phim? Đoàn phim gì? – Ninh Ngọc Nhân hỏi tiếp.

Trợ lý bị cô ấy làm cho mù mờ:

– Đoàn phim “Giấc mộng tương lai” ạ. Chị Ninh, chị làm sao vậy? Có phải ngủ mà đầu óc mê muội không ạ?

Ninh Ngọc Nhân phớt lờ cô ấy, chỉ lẩm bẩm:

– “Giấc mộng tương lai” …

Hai mắt cô sáng lên, cô đột nhiên vén chăn, nhảy xuống khỏi sô pha, sau đó chạy như bay đến trước bàn trang điểm, cầm con gấu nhỏ ở trên bàn lên.

Cô lật con gấu vải lại, kéo khóa lưng nó xuống, lộ ra những viên thuốc được giấu trong đó.

Rõ ràng chỉ mới nhìn thấy mấy giờ trước, nhưng bây giờ ánh mắt Ninh Ngọc Nhân không còn thờ ơ nữa mà là lạnh thấu xương.

– Hứa Dung đâu?

Cô quay sang hỏi trợ lý,

– Con gái chị…Ninh Ninh đâu?

Trợ lý bị ánh mắt của cô làm cho run rẩy lên, cẩn thận trả lời:

– Họ vừa mới về mà chị? Là chị bảo họ về mà.

– Chị? – Ninh Ngọc Nhân ngây ra, lẩm bẩm, – Đúng vậy, là mình kêu Hứa Dung đưa Ninh Ninh về…

Hối hận, phẫn nộ, đau khổ, tuyệt vọng…bao cảm xúc vô cùng vô tận giống như cơn lốc xoáy cuốn Ninh Ngọc Nhân vào trong đó, cô ấy đột nhiên cầm điện thoại bàn lên, gọi một dãy số.

Qua một hồi lâu, điện thoại chuyển được, giọng một người đàn ông ở đầu bên kia vang lên, a lô một tiếng.

– Con gái của tôi xảy ra chuyện rồi. – Ninh Ngọc Nhân lạnh lùng nói, – Anh phải tìm nó về cho tôi…Bởi vì nó cũng là con gái của anh.

Hết chương 96