Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 31




Trên tuyết nhỏ để lại dấu chân nhỏ.

– Chú không muốn giết mẹ của cháu chút nào cả. – Người đàn ông gầy thở ra một hơi trắng, – Nhưng mẹ cháu mượn tiền của chú mà không trả, chú quỳ xuống van xin mẹ cháu, thế mà mẹ cháu còn cười nhạo chú. Chú vì quá tức giận mới đẩy mẹ cháu từ trên lầu xuống dưới.

Nói xong, anh ta cúi xuống nhìn Văn Vũ:

– Cháu nhìn thấy hết đúng không?

Văn Vũ lắc đầu với anh ta.

Cậu không hề nhìn thấy gì cả, lúc mẹ rơi từ trên lầu xuống, trong đầu cậu trống rỗng, căn bản không chú ý được trên lầu còn có người khác.

– Đến lúc này rồi cháu không cần gạt chú. – Người đàn ông gầy cười như kẻ thần kinh, – Nếu cháu không nghi ngờ, sao lại đưa gói kẹo kia cho bác cả cháu ăn, mà cháu lại không ăn chứ?

Từ khi Văn Vũ chứng kiến cái chết của mẹ, cậu không thể nói được nữa, tuy rằng cả nhà bác cả đối xử với cậu rất tệ, nhưng mà cậu vẫn cảm kích họ đã thu nhận nuôi dưỡng cậu, cho nên lúc nhặt được gói kẹo được đóng gói tinh xảo kia, phản ứng đầu tiên chính là chia sẻ cho họ trước. Nhưng mà khi bác cả cầm gói kẹo rồi thì lại không muốn chia cho cậu, chỉ để cho người nhà mình ăn thôi.

Kết quả ngộ độc thức ăn chỉ có bọn họ, không có cậu.

– Chú không muốn giết chị cả, chú không muốn giết cả nhà họ. – Người đàn ông gầy lẩm bẩm, – Cháu có biết không, bắt đầu từ ngày nhận được tin họ chết, chú chưa từng ngủ yên được bữa nào, ban đêm chỉ cần hơi có động tĩnh thôi là chú bật dậy, sợ cảnh sát đến bắt chú…

Cuộc sống của anh ta không chút dễ dàng, cuộc sống của Văn Vũ càng khốn khổ hơn.

Dưới sự cường điệu của những người có tâm, danh tiếng yêu quái của cậu đã hoàn toàn lan rộng, không ai dám nhận nuôi cậu nữa, chỉ có người đàn ông gầy mới miễn cưỡng nhận nuôi cậu.

Nhưng mà Văn Vũ không muốn liên lụy anh ta.

Khi đó cậu thật sự cho rằng mình là quái vật, cậu ở đâu thì nơi đó xảy ra chuyện, cậu yêu ai thì người đó gặp xui xẻo. Vì thế cậu không tiếp nhận ý tốt của người đàn ông gầy, mang theo chút đồ cá nhân ít ỏi của mình, lén lút lẻn lên xe lửa, tính toán rời khỏi nơi này, đi đến một nơi nào đó cũng được.

– Cháu đã chạy trốn! – Người đàn ông gầy hung hăng đánh vào đầu Văn Vũ, – Lúc này cháu thế mà chạy trốn! Cháu có biết khi đó chú sợ đến thế nào không, chú còn có thể làm gì? Công việc đành phải từ bỏ, bạn gái đành phải từ bỏ, như chó nhà có tang chạy trốn đi nơi khác, chú sợ bị cháu tố cáo!

Văn Vũ không nói gì ôm đầu, anh ta là chó nhà có tang, cậu lẽ nào không phải, cảnh sắc bên ngoài cửa xe càng lúc càng xa lạ, chiếc xe lửa này sẽ đi về nơi nào đây? Cậu nên xuống nơi nào đây? Xuống rồi tìm ai đây? Một tờ báo, một cái tên, một lời hứa hẹn chợt hiện lên trong đầu cậu.

Cậu xuống xe, viết cái tên rạp hát Lan Hoa lên trên vở, vừa đi đường vừa hỏi, cuối cùng cũng tới cổng rạp hát. Cậu tới tìm cô làm gì? Thực ra lúc ấy cậu còn chưa nghĩ rõ ràng, cậu thậm chí còn sợ hãi, sợ cô thấy cậu thì sẽ đuổi cậu đi…

Cô từ trong rạp hát đi ra, sắc mặt tối tăm, bước đi thất thểu, giống như một linh hồn cô độc đi dưới ánh nắng mặt trời.

- …Cháu tới không đúng lúc rồi. – Cô cười với cậu, – Cô vừa mới giết người không thành, sắp bị bắt rồi.

Cậu ngẩn người, khi mà cô bị người ta kéo đi, cậu đuổi theo, sau đó nghe thấy tiếng tranh chấp của đạo diễn với Trần Quan Triều, nghe thấy đạo diễn chỉ trích khuyết điểm trí mạng của cô, là một nữ diễn viên không hiểu yêu là gì.

– Tôi đã từng yêu. – Cô nở một nụ cười hoàn toàn khô héo, không hề tức giận, – Và tôi đã từng được yêu…

Khoảnh khắc đó, Văn Vũ gần như suýt ch ảy nước mắt xuống.

Bởi vì cậu cũng giống như thế, cậu từng yêu, cậu cũng từng được yêu, những người cậu yêu, những người yêu cậu, tất cả đều đã rời cậu mà đi rồi.

– Cô đáng thương giống như cháu. – Văn Vũ nhìn cô, tự nhủ, – Cháu muốn giúp cô.

– Còn may còn may, ông trời vẫn đứng về phía chú, thật là không ngờ thật là không ngờ, thế mà ở trên đường có thể nhìn thấy cháu.

Người đàn ông gầy thở dài.

– Lúc trước còn chưa khẳng định, nhưng khi thấy cháu nhìn thấy chú là bỏ chạy, chú đã biết…Những chuyện mà chú làm, cháu đã biết hết rồi.

…Cậu chạy trốn bởi vì sợ hãi, nhưng không phải sợ anh ta, mà là sợ quá khứ mà anh ta đại diện. Nhưng Văn Vũ biết, dù là mình có thể nói được, anh ta cũng sẽ không nghe, bởi vì bắt đầu từ lần đầu tiên giết người, anh ta đã rơi vào vòng lẩn quẩn đáng sợ —— để che đậy thi thể chết đầu tiên, anh ta đã bắt đầu chế tạo nhiều thi thể khác nữa.

Người chết đầu tiên là sư phụ Tào, tuy ông ấy có cái miệng không chút khoan nhượng, nhưng kỳ thực rất yêu quý Văn Vũ, bốn món ăn không đủ thì lại vào bếp làm thêm thức ăn, Văn Vũ không muốn ngồi một mình vì thế đi tới để giúp, kết quả từ xa cậu thấy một bóng dáng đi vào bếp, hơi đến gần hơn vừa thấy, cái bóng kia đi vào sau lưng sư phụ Tào, đẩy mạnh sư phụ Tào hơi chếnh choáng say vào chảo dầu nóng bỏng.

Ngọn lửa bắt đầu bùng lên, người giết sư phụ Tào bắt đầu phóng hỏa căn bếp.

Văn Vũ quá sợ hãi, cậu chạy trốn, nấp ở một nơi không ai có thể tìm được mình, cho đến khi Ninh Ninh xuất hiện ở bên ngoài đống đổ nát, cậu mới dám chạy ra ôm lấy cô.

Cậu muốn nói với cô điều gì đó, nhưng khi cậu vừa ngước mắt lên, trong một vòng người vây quanh đống đổ nát có một bóng dáng cực kỳ quen mắt, cách họ lại rất gần, cậu tức thì ôm chặt lấy Ninh Ninh, không dám làm gì nữa cả.

– Chú cũng không muốn giết đầu bếp kia, chỉ muốn tạo ra một trận hỏa hoạn thiêu chết cháu thôi, nhưng cẩn thận ngẫm lại, nhỡ đâu anh ta dập lửa được thì làm sao đây, hoặc là anh ta ôm cháu chạy thoát được thì sao đây, tốt nhất là nên giết đi.

Giọng của người đàn ông gầy đầy vẻ bất đắc dĩ, thậm chí còn mang theo sự chết lặng của kẻ đã gi3t chết rất nhiều người.

– Nhưng số cháu lớn, vẫn không chết, còn vẽ hình dáng chú, rồi đưa cho cô giáo ngữ văn kia xem.

Thực ra Văn Vũ không hề nhìn thấy mặt anh ta, chỉ nhìn được bóng dáng, cậu cảm thấy bóng dáng này rất quen, nhưng lại không thể khẳng định, cho nên cậu cố gắng vẽ ra, vẽ hết tấm này đến tấm khác, sau đó mang bức họa vẽ tốt nhất, giống nhất đưa cho người nhận nuôi mình xen.

Cô giáo ngữ văn hoảng sợ đánh rơi quả quýt trong tay xuống, bà dùng ánh mắt khác thường nhìn Văn Vũ:

– Đây là cái gì?

– Là người xấu. – Văn Vũ viết trên giấy, – Là người đó đẩy.

Buổi tối hôm đó, cô giáo ngữ văn không ngủ, mở đèn bàn ra, vẫn luôn ở trong phòng sách xem bức họa kia. Sáng sớm ngày hôm sau, bà làm một bữa ăn ngon cho cậu, sau đó mua bút mới vở mới cho cậu, nhét tất cả vào trong cặp sách, đeo lên người cậu, nắm tay cậu đi ra cửa.

Đó là con đường quay về rạp hát Lan Hoa.

– Việc này quá đáng sợ, bà già rồi, không muốn lo đến, cũng không dám chọc đến. – Cô giáo ngữ văn vừa đi vừa nói với cậu, – Bức họa bà để trong cặp của cháu rồi, cháu mang về đi, cảm thấy ai đáng tin thì đưa cho người đó xem.

Trên thế giới này người đáng tin cậy nhất chính là Ninh Ninh.

Nhưng cậu làm sao dám cho Ninh Ninh xem?

Bởi vì cô giáo ngữ văn đã chết, nói đúng là không cẩn thận rơi xuống sông chết đuối, nhưng cậu biết sự việc không hề đơn giản như vậy, bởi vì người đàn ông gầy xuất hiện, anh ta đi vào rạp hát, giống như một bóng ma ở trong rạp hát, lang thang bên ngoài rạp hát, gặp ai cũng nói cậu là quái vật, vừa ngầm tìm được cậu, hỏi cậu:

– Ngoài cô giáo ngữ văn kia, cháu có cho ai xem bức họa không?

Văn Vũ lắc đầu, tỏ vẻ rằng mình chưa cho người nào khác xem nữa.

Không chỉ có như thế, để bảo vệ những người khác của rạp hát, cậu bắt đầu tự giác ở rịt trong hầm, tận lực giảm bớt tiếp xúc với người khác, tránh cho họ bị người đàn ông gầy kia theo dõi. Mà người cậu nên rời xa nhất là Ninh Ninh! Nhưng cậu luôn không khống chế được mình, vừa thấy cô là không kìm lòng nổi nhào vào trong lòng cô, tìm kiếm sự che chở, tìm kiếm nguồn ấm áp, tìm kiếm tình yêu của cô.

Nhưng mà cậu không thể cứ tiếp tục như vậy được.

Bởi vì Giao Tế Hoa cũng đã chết.

– Chú giết nhiều người như vậy, mẹ cháu, chị cả, đầu bếp, cô giáo ngữ văn, cuối cùng chú còn giết một diễn viên, hà hà, xem trên báo nói, đó là một Giao Tế Hoa khá nổi tiếng.

Người đàn ông gầy lại cười lên như kẻ điên,

– Chú không phải kẻ sát nhân, giết nhiều người như vậy, cuối cùng vẫn biết sợ, cho nên thi thể chưa xử lý tốt đã bỏ chạy, cuối cùng lại bị cảnh sát chú ý đến…Điều này có thể trách chú hay sao? Không phải là chú sai, mà là mẹ cháu sai, đều là cháu sai…

Anh ta mang Văn Vũ đi lên một tòa nhà, sau đó lấy trong người ra một con dao sáng loáng, chĩa mũi đao về phía trước nói:

– Nhảy xuống đi, nhảy giống như mẹ cháu.

Văn Vũ nhìn nhìn anh ta, đi tới mép sân thượng, tòa nhà cao như thế, mặt đất xa như thế, lúc cúi xuống nhìn, có một cảm giác chóng mặt choáng váng như bị hãm ở trong đầm lầy.

Cậu còn chưa đủ mạnh mẽ đến mức có thể đối mặt trực tiếp với cái chết, chỉ nhìn thoáng qua thôi hai chân đã run lên sợ hãi, không kìm nổi lui về phía sau, bắt đầu chạy trốn, nhưng bị người gầy cản lại.

– Sao vậy? – Người gầy hỏi, – Hối hận à?

Văn Vũ nhìn anh ta, cơ thể nhỏ bé run lên không ngừng.

– Chú biết, chú hiểu, chú cũng hối hận, chú không nên giết mẹ cháu, chuyện này làm sao lại…làm sao lại khi bắt đầu rồi thì không dừng được chứ?

Người đàn ông gầy môi run rẩy nói,

– Chú xin lỗi, chú không muốn giết cháu, nhưng chú rất sợ, sợ cháu nói tất cả mọi chuyện ra ngoài.

Anh ta khóc lên, vừa khóc vừa dùng dao ép Văn Vũ đến bên mép tòa nhà.

Chân đã dẫm đến mép, Văn Vũ cúi đầu nhìn mặt đất, nghĩ trong lòng: Đây có phải là điều cuối cùng mẹ nhìn thấy không? Hay là mẹ đã nhìn thấy mình ở dưới đó?

Sau đó, cậu nhìn thấy cô.

Cô đuổi theo dấu chân trên tuyết và chạy như điên về phía tòa nhà này, đêm tối quá, ánh đèn gần đó không thể soi rõ khuôn mặt cô, chỉ có tiếng gọi từ xa vọng lại, tiếng gọi đứt quãng, khàn cả giọng, mang theo tiếng khóc, mang theo đau đớn khổ sở:

– Văn Vũ!

Văn Vũ nước mắt giàn giụa.

Chẳng phải cô muốn đóng phim hay sao? Chẳng phải cô muốn diễn vai Bóng Ma hay sao? Chẳng phải cô muốn hát hí khúc hay sao? Kêu đến mức làm cho giọng hỏng như thế kia, cô tính làm sao? Rõ ràng cô là một người lớn, vì sao chẳng biết tự chăm sóc cho mình vậy?

– Văn Tiểu Ninh? – Người đàn ông gầy cũng nghe được tiếng kêu của đối phương, anh ta nhìn xung quanh một chút, hơi hơi sửng sốt,

– Làm sao cô ta đuổi theo được đến đây vậy?

Văn Vũ nhân lúc anh ta không chú ý, nhanh chân chạy vụt qua anh ta, nhưng chưa kịp chạy vài bước đã bị túm lấy tóc kéo mạnh trở về.

– Mày đừng hòng mà chạy được! – Người đàn ông gầy mắt đỏ ngầu, anh ta lôi kéo Văn Vũ, từng bước đi về phía sân thượng.

Văn Vũ giống như một con cá bị người ta câu lên, dùng tất cả sức lực mà giãy giụa, nhưng sân thượng vẫn cách cậu càng lúc càng gần hơn.

Ánh trăng chiếu vào trên mặt cậu, cậu ngẩng đầu lên, đau đớn khổ sở, không cam lòng, bi thương, tuyệt vọng đóng mở miệng, không thốt ra được lời nào, chỉ có thể khóc trong lòng:

– Cháu hối hận, cháu không không muốn chết. Ít nhất…Ít nhất đừng để cháu chết ở trước mặt cô, cháu không muốn cô nhìn thấy thi thể cháu, cháu không muốn cô sẽ đau đớn khổ sở giống như cháu…

Hết chương 31