Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 153




Ánh mắt Ninh Ninh lóe sáng, hỏi:

– Em còn có thể tin tưởng anh được không?

– Đương nhiên rồi, ông sao mà lừa cháu chứ? – Trưởng thôn thề thốt, nói một tràng câu trấn an, nhưng mà chờ đợi của Ninh Ninh không phải là câu trả lời của ông ta.

Ánh mắt cô lướt qua bả vai ông ta, nhìn anh trai áo xanh phía sau ông ta.

– Đương nhiên là có thể tin tưởng anh rồi. – Dưới mặt nạ dữ tợn truyền ra một tiếng cười dịu dàng, – Dẫu sao thì anh cũng chỉ có một người cháu là em gái thôi.

Tuy rằng trong lòng đã có dự đoán từ lâu nhưng mà khi nhận được đáp án này Ninh Ninh vẫn không cầm lòng nổi mà ngây dại cả người.

– Lẽ ra ông nên yêu thương cháu nhiều hơn, cầm tay dạy cháu đi từng bước một, khiêng cháu trên vai cho cháu ngắm nhìn cánh đồng hoa cải dầu, tiếc là ông từ lâu đã biến thành người mang mặt nạ. – Anh trai áo xanh nói, – Nhưng dù ông có biến thành người mang mặt nạ thì ông cũng không thể nào buông bỏ các cháu được.

Nói xong, anh đi vòng đến trước mặt trưởng thôn.

Trưởng thôn hãy còn thao thao bất tuyệt, Ninh Thanh đã đưa tay cầm râu ông ta giựt một cái.

– Ái.

Trưởng thôn bị đau kêu lên, cửa phòng phía sau mở ra, hai người con trai ông ta chạy vào:

– Bố, có chuyện gì thế ạ?

– Không sao không sao. – Trưởng thôn tóm lấy râu của mình, sau đó thì ngẩn ngơ.

Đối diện phù một tiếng, không biết là gió thổi hay là có người dùng miệng thổi.

Một nắm râu của ông ta thổi về phía ông ta, thổi lên trên mặt ông ta, cũng thổi tới trên mặt hai người con trai của ông ta. Hai người con trai đưa tay lau mặt, cảm thấy không thể hiểu nổi, còn trưởng thôn mặt mày lại tái mét.

Ông ta đột nhiên quay người bỏ chạy, hai người con trai không hiểu nhìn nhau rồi vội vàng đuổi theo, lúc ra ngoài vẫn không quên khóa cửa phòng lại.

Đuổi đến phòng khách, thấy trưởng thôn đang cầm ấm trà béo rót nước.

Chỉ có một chút nước đổ vào trong cốc còn mặt bàn đã đầy một nửa, nước trà cứ chảy dài theo góc bàn.

– Bó, bố làm sao vậy? – Con trai lớn dành lấy ấm trà rót nước cho ông ta.

Trưởng thôn bị một người con trai khác đỡ ngồi xuống, run rẩy nhận chén trà uống hai ngụm, nói:

– Trong phòng có thêm một người khác nữa.

Hai người con trai liếc nhau, cùng nhau bật cười:

– Bố, gần đây có phải bố quá mệt mỏi hay không?

Trưởng thôn đưa tay lau mặt, sau đó cúi nhìn mấy sợi râu trắng trong lòng bàn tay, lẩm bẩm:

– Lúc nãy ở trong phòng, bố đang nói chuyện thì đột nhiên bị người ta giật râu…

– Là Ninh Ninh làm ạ bố? – Con trai lớn nhăn mày lại, – Thế này cũng quá đáng quá đi? Bố chính là trưởng bối của nó đấy.

– Không phải nó. – Trưởng thôn vẫn nhìn lòng bàn tay, thấp giọng nói, – Nếu đã không phải nó, vậy thì là ai?

Ông ta chợt ngẩng phắt đầu lên nhìn hai con trai, đôi mắt phát ra ánh sáng quỷ dị:

– Là Ninh Thanh.

Vừa dứt lời, bên ngoài phòng có tiếng con cú khóc vang vọng, ba người cùng run lên, dưới ánh đèn, sắc mặt người nào người nấy đều trắng bệch.

– Làm sao có thể? Ông ta đã chết lâu rồi, hà hà…- Con trai nhỏ cười gượng, ý muốn dùng tiếng cười để làm sinh động bầu không khí lúc này.

Con trai lớn lại dùng một câu cắt đứt tiếng cười của em trai:

– Nếu ông ta biến thành người mang mặt nạ thì sao?

Tiếng cười tức thì im bặt, mọi người yên lặng không nói gì.

– Sẽ không đâu. – Trưởng thôn nói, – Có người trông cửa ở đó, người đeo mặt nạ không ra ngoài được, huống chi…

Ông ta bám vào tay con trai nhỏ, run rẩy đứng lên, chầm chậm đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Đêm dài yên tĩnh, vào giờ ngày của những ngày bình thường, trong thôn yên tĩnh ngay cả tiếng cho sủa cũng đều không có thì hôm nay lại rất khác thường, từng nhà đều sáng đèn, trên đường đi cũng đầy người, các con chó giữ nhà ngửi thấy mùi người đi lại cũng sủa ăng ẳng liên hồi, tất cả đều bởi vì nghi thức tế tổ ngày mai mà đều ngủ không yên.

– Dù là ông ta biến thành người đeo mặt nạ trở lại đây, lẽ nào nghi thức tế tổ ngày mai không thể cử hành hay sao? – Trưởng thôn lẩm bẩm, – Vậy thì không cần ông ta ra tay, đám người dưới kia đã có thể nuốt sống chúng ta rồi…

Một đêm qua đi.

Ngày hôm sau, thời tiết sáng sủa, không gió không mây, là một ngày lành tế tổ.

Từ cửa nhà trưởng thôn đâu đâu cũng đều là người, gần như là không tìm thấy nơi đặt chân. Trên mặt người nào người nấy đều mang theo sự hưng phấn, một người mẹ xoa đầu con trai:

– Yên tâm đi, lần này con nhất định sẽ thi đỗ trường Bắc đại.

Kẻ đã từng trúng số hiện giờ nghèo rớt mùng tơi đang gọi cho bạn gái cũ của mình:

– Tiểu Mỹ, nếu anh dọ một lần nữa, em có trở lại bên anh không?

Một vị danh nhân luôn xuất hiện trên TV đang ngồi một mình trong xe, trước khi tế lễ bắt đầu, anh ta mở một quyển sổ nhỏ, trong đó có ghi đầy đủ những thay đổi của con người trong mười năm qua, anh ta lật từng tờ và đọc kỹ từng chữ một.

Khát vọng thay đổi, khát vọng ngóc đầu trở lại, khát vọng tiến xa hơn…vô số người đều ký thác hy vọng vào đây, ký thác vào phía sau cánh cửa này.

Kẹt một tiếng, cửa lớn mở ra.

Trưởng thôn chống quải trượng từ bên trong đi ra, trên người mặc một chiếc áo khoác mới với họa tiết chúc phúc trên người, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ khỉ trường thọ, những sợi râu gỗ héo rũ xuống trên mặt nạ, và một bộ râu trắng buông thõng dưới cằm. Ông ta quét mắt nhìn mọi người ở trước cửa, bỗng nhiên hơi nghiêng người đi, lộ ra một chiếc mặt nạ phía sau lưng.

Răng nanh chĩa ra tứ phía, dữ tợn kh ủng bố.

– Cung nghênh Lâu chủ. – Trưởng thôn hô to.

– Cung nghênh Lâu chủ. – Người mẹ kéo con trai mình hô to.

– Cung nghênh Lâu chủ. – Người đã từng trúng số hô to.

– Cuối cùng tới rồi. – Vị danh nhân kia thở dài, gập sổ lại bước xuống xe.

Mặt nạ rũ xuống được từ từ nâng lên, lộ ra đôi mắt lạnh như băng.

Đôi mắt đó từ từ nhìn xung quanh từ trái sang phải, nhìn những khuôn mặt điên cuồng trước mặt rồi hừ mũi.

– Đi thôi Lâu chủ. – Trưởng thôn làm tư thế mời, hai người phụ nữ đeo mặt nạ đi đến phía sau Ninh Ninh, một trái một phải đỡ tay cô, nhưng mà bả vai Ninh Ninh run lên, đẩy tay họ ra, nói, – Để tôi tự đi.

Cô nhấc chân bước qua bậu cửa, chuông vàng trên mắt cá chân rung động, váy dài đỏ thẫm kéo sau người, bước từng bước một, giống như phạm nhân đi về phía từ đường.

Trước từ đường là một sân khấu đã dựng xong.

Trên sân khấu trống trải, bên dưới sân khấu đã bày chỉnh tề từng hàng ghế trạm khắc hoa.

Người đeo mặt nạ đi qua đi lại giữa các ghế, đưa mắt nhìn khắp, không hề khác gì Rạp chiếu phim Nhân Sinh.

Buổi biểu diễn chưa bắt đầu ngay lập tức, một đoàn người tiến vào bái đường tổ tiên, đằng sau làn khói trắng mờ ảo là từng bài vị của tổ tiên có ghi tên, trưởng thôn đứng bên giới thiệu:

– Đây là lão tổ tông nhà chúng tôi, thời triều Thanh từng làm quan tam phẩm, con gái vào cung làm nương nương.

– Đây là Ngô gia lão thái gia, thời Dân quốc từng giàu nhất một vùng.

– Đây là…

Sau khi thắp hương, trưởng thôn cùng mọi người quỳ lạy:

– Tổ tông phù hộ, thôn Ninh gia chúng con sẽ tồn tại mãi mãi, đời đời vinh quang…

Tất cả mọi người đều lạy, chỉ có Ninh Ninh không lạy, mọi người nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, cô nhìn quanh rồi hỏi:

– Sao không thấy bài vị tổ tiên nhà cháu ạ?

– Đây này đây này. – Trưởng thôn vội dẫn cô đến một góc, nơi đó bụi mù phủ kín, có đặt mấy tấm bài vị lẻ loi, trước các bài vị khác đều có hương khói nhưng chỉ có mấy bài bị này là không có bát hương, bên trong trống trải không có gì cả.

– Họ đã từng làm gì ạ? – Ninh Ninh hỏi, – Có từng làm quan, hay là tiến cung làm nương nương không ạ?

– Đều không có. – Trưởng thôn nói, – Người Ninh gia điềm đạm không tranh giành, đời đời sống yên bình ở trong thôn…

– Thế này thì thật là lạ. – Ninh Ninh cắt ngang lời ông ta, nhìn những bài vị đặt không phù hợp kia nói, – Tổ tông mọi người đều xông xáo ở bên ngoài, cuối cùng mọi người đều áo gấm về làng, chỉ có tổ tiên nhà cháu là toàn bộ chết ở cố hương ạ?

– Ai có chí nấy mà. – Trưởng thôn giải thích, – Cũng không phải tất cả mọi người đều thích xông xáo bên ngoài.

Ninh Ninh nhìn ông ta chăm chú, lạnh nhạt nói:

– Người đã chết rồi, ông nói thế nào mà chẳng được.

Trưởng thôn phát tức mà không thể phát tác ngay tại lúc này được, nhưng sau khi Ninh Ninh đi ra ngoài rồi thì đánh mắt ra hiệu con trai cả đến, hạ thấp giọng nói với anh ta:

– Đi nói với Ninh Ngọc Nhân, bảo nó chuẩn bị.

Con trai cả kinh ngạc:

– Ninh Ngọc Nhân? Chị ta căn bản không đủ tư cách làm Lâu chủ mà, với lại chẳng phải người Lý gia đã tới rồi ạ? Chị ta từ lâu đã từng vào Rạp chiếu phim Nhân Sinh, hơn nữa cơ thể đã xuất hiện dấu hiệu suy bại, tám mươi phần trăm là sắp biến thành người đeo mặt nạ, loại người này…đều không thể xem như người sống, đã là một nửa người chết rồi.

– Ít nhất nó nghe lời. – Trưởng thôn nhìn chằm chằm bóng dáng Ninh Ninh nói, – Trong lòng bố có dự cảm rất xấu, nếu không có gì xảy ra thì tốt, nhưng nếu xảy ra chuyện ….thì vẫn còn hàng dự trữ.

Tiếng chiêng tiếng trống tiếng tỳ bà vang lên.

Tế tổ xong sẽ là yến tiệc, một bàn tiệc cơ động đã chuẩn bị xong, bàn tiệc ngon nhất dành cho Ninh Ninh, ngay cả đũa cũng không cần động, có người đứng bên gắp món ăn cho cô, thậm chí còn muốn bón cơm cho cô.

Ninh Ninh xua xua tay, ý bảo mình không cần, lại gọi một người ở trong đó đến hỏi:

– Anh theo họ thuần thục như thế, lẽ nào tổ tiên của anh cũng là người trong thôn này?

Lý Bác Nguyệt quay sang cười cười với cô:

– Có lẽ là vậy.

Một đám con nít mang mặt nạ ồn ào cười nói đi ngang qua anh ta, nghe thấy đối thoại của họ thì một đứa dừng lại, ngẩng đầu nói:

– Vốn là vậy mà, cháu nghe bố cháu nói chú là người của Lý gia, chú là người giết quỷ.

Những đứa trẻ khác ở đằng trước gọi nó, nó vội bỏ hai người lại chạy đi.

Ninh Ninh nhìn chằm chằm Lý Bác Nguyệt, Lý Bác Nguyệt nhún nhún vai nói:

– Hình như bố anh là người của thôn này, ông có một người bạn tên Bùi Huyền, hai người suốt ngày nghiên cứu mấy thứ thần thần đạo đạo, về Rạp chiếu phim Nhân Sinh, Diễn lâu Nhân Sinh, người trông cửa, người đeo mặt nạ này…Kết quả là nghiên cứu đi nghiên cứu về Bùi Huyền đã ăn trộm chiếc mặt nạ của bố anh, chạy về quê ông đóng giả làm ông ấy.

Bấy giờ Ninh Ninh mới chú ý tới anh ta không đeo mặt nạ.

Ở giữa một đống người đeo mặt nạ, anh ta lại có vẻ lạc loài, thỉnh thoảng có người đi đến nhắc nhở anh ta, anh ta bị làm phiền bấy giờ mới hậm hực lấy mặt nạ từ cặp công văn ra đeo lên trên đầu, làm như vậy càng thêm sự đối lập với đám người đeo mặt nạ nghiêm túc kia.

– Có phải anh không tin có Rạp chiếu phim Nhân Sinh không? –  Ninh Ninh hỏi.

– Cũng chỉ có bố anh và Bùi Huyền là tin mấy thứ này là thật. – Lý Bác Nguyệt không cho là đúng nói, – À không đúng, hiện tại thoạt nhìn còn có không ít người coi chuyện này là thật…bao gồm cả mẹ em.

Ninh Ninh cúi đầu, ánh mắt lóe sáng.

– Anh không tin ạ? – Cô ngẩng lên hỏi.

– Anh không tin. – Lý Bác Nguyệt kéo mặt nạ trên đầu xuống che mặt mình lại, chế nhạo nói, – Anh thật muốn xem ở đâu có ma có quỷ, nếu thật sự có, người giết quỷ là anh đây sẽ phụ trách giết hết chúng nó.

Ninh Ninh quay mặt đi nhìn người trong thôn vừa múa vừa hát kia, nghĩ thầm: Ma quỷ không phải như vậy.

Ma quỷ chẳng phải là ở trong lòng người đó sao?

– Sắp đến giờ rồi. – Trưởng thôn giơ cao chén rượu lên, – Mọi người uống hết ly rượu này, sau đó cùng đi lên sân khấu.

– Cạn!!!

Mọi người đã chờ câu nói này của ông ta lâu rồi, toàn bộ đứng lên, uống hết rượu trong chén, sau đó có người đặt chén xuống, có người dũng cảm ném vỡ chén, bỏ lại canh tàn rượu thừa, đồng loại đứng lên đi về phía sân khấu kịch.

Người đeo mặt nạ âm dương trên người mang nhạc cụ, họ đều là nhạc sư của trận diễn này, hoặc ngồi hoặc đứng, quay chung quanh bên rìa sân khấu kịch.

Người không đeo mặt nạ phân nửa là khách ngồi dưới sân khấu, có người đón họ ngồi vào chỗ, để toàn bộ chỗ ngồi đã đầy, sau đó đồng thời quay đầu.

Một nhóm người đeo mặt nạ với nhiều hình dạng khác nhau, mặc quần áo trắng, liên kết với nhau thành một hàng dài, chỉnh tề đi ngang qua họ, từng người từng người đi lên sân khấu kịch, theo tiếng bước chân của họ, thùng – người đánh trống vung tay lên vỗ vào mặt trống, âm thanh này như sấm, thùng thùng thùng.

Diễn lâu Nhân Sinh bắt đầu biểu diễn.

Thùng thùng thùng.

Ninh Ninh ngửa đầu nhìn không trung:

– Ồ, thật sự là có tiếng sấm.

Vừa nãy thời tiết còn đẹp như thế nhưng bây giờ đột nhiên gió nổi mây vần, mây đen cuồn cuộn kéo tới che kín cả bầu trời, con trai cả tiến lên nói nhỏ bên tai trưởng thôn, hỏi:

– Làm sao giờ bố?

Trưởng thôn ngẩng đầu nhìn trời, lắc đầu:

– Tiếp tục đi.

Vì thế trong tiếng gió tiếng sấm sét ầm ầm, tay trống tiếp tục gõ, thùng thùng thùng, thùng thùng thùng, theo tiếng trống kia, hơn mười vũ giả quỳ về phía Ninh Ninh, chậm rãi đưa hai hướng về trời, rồi lại từ từ chạm trán xuống dưới đất, tựa như  khất mệnh với trời, tựa như cầu xin lòng thương hại với đất.

– A….- Một người phụ nữ chợt ngẩng đầu lên, từ trong cổ họng phát ra một ca khúc cổ xưa hoang dã.

Theo tiếng hát kia, mười hai vũ giả đang muốn đứng lên, nhưng mà vừa mới nhấc đầu lên thì đồng thời sửng sốt.

Cộp cộp cộp…

Một đôi chân đi về phía họ.

Một chiếc mặt nạ từ trên cao nhìn xuống họ.

Răng nanh tứ phía, dữ tợn kh ủng bố.

Là Ninh Ninh!

Tiếng hát ngừng lại, vũ giả nhìn nhau, dưới sân khấu có tiếng xì xào khe khẽ, trưởng thôn nhíu chặt mày, nói với con trai cả đứng bên cạnh:

– Sao lại thế, giám sát người cũng không làm được, mau kéo nó xuống…Từ đã.

Ninh Ninh không hề phá hỏng nghi thức tế tổ, cô chỉ đứng ở trên sân khấu, một tay chắp sau lưng, một tay khác làm động tác với mười hai vũ giả, sau đó xoay người đi, cũng không quan tâm họ có đuổi theo kịp hay không, tự mình đi xuống sân khấu ngồi trở lại chỗ ngồi, một tay chống vào bên má của mặt nạ, một lần nữa xem diễn.

Con trai cả thở phào một hơi:

– Để con đi gọi người trông trừng nó, tránh việc nó lại chạy lung tung không quản được.

Một cái tay giữ chặt cổ tay anh ta, anh ta cúi nhìn, thấy trưởng thôn đang nhìn chòng chọc lên sân khấu.

– Là ai đã dạy nó? – Trong giọng nói của trưởng thôn mang theo sự sợ hãi, – Sao nó lại biết nhảy điệu múa Na?

Con trai cả ngây người, đưa mắt nhìn Ninh Ninh.

Ngoài anh ta ra, sự chú ý của rất nhiều người đều không ở trên sân khấu mà là trên người Ninh Ninh, đặc biệt là những người già trong thôn, người trẻ tuổi chưa từng được xem điệu múa Na hoàn chỉnh, cùng lắm là nghe được trưởng bối nói lại thôi …Nghe nói người Ninh gia còn có một phiên bản điệu múa Na, nước mất nhà tan, bá tánh lưu ly, chủ của mười hai họ cầu xin mỗi ngày, cầu xin trời trời không trả lời, cầu xin đất đất không thưa, chỉ có một người trẻ tuổi lúc đi ngang qua thấy họ đáng thương đã hỏi họ có muốn đi cùng mình không.

Người thanh niên này tự xưng Lâu chủ, chủ của Diễn lâu Nhân Sinh.

Ban đầu anh cũng không quá coi trọng sự sống chết của nhóm người này, anh chỉ muốn giúp họ giống như ném một cây gỗ trôi cho con kiến dưới nước, ném một cái bánh bao cho con chó nhỏ sắp chết đói.

Không chút để tâm giống như Ninh Ninh giờ phút này.

Chỉ vào khoảnh khắc xuất hiện ở trên sân khấu rồi trở lại ghế ngồi, một tay chống má, nhìn vô cùng uy nghiêm cao vời vợi.

Nhưng cô cũng không hề rời khỏi sân khấu kịch.

Người đeo mặt nạ trên sân khấu, người đeo mặt nạ dưới sân khấu, trên sân khấu là diễn viên, dưới sân khấu cũng là diễn viên, người ngoài không biết rằng điệu múa Na có tên là “Diễn lâu Nhân Sinh”, nhưng thực tế nó bao gồm toàn bộ trên sân khấu dưới sân khấu, toàn bộ mọi người ở đây.

Toàn bộ thôn, đều là sân khấu kịch.

– Là ai nói cho nó diễn như vậy? – Một ông lão nhìn về phía Ninh Ninh, hỏi khẽ.

Ninh Ninh lặng yên ngồi trên ghế.

– Đến lúc rồi. – Một người vô hình đứng bên cạnh cô, cười với cô, nhìn mọi người bên dưới sân khấu nói, – Khởi đầu từ người Ninh gia, cũng kết thúc từ người Ninh gia…Để chúng tôi kết thúc “Diễn lâu Nhân Sinh” đi.

Hết chương 153