Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 145




Bởi vì nhận được điện thoại của Tần nữ sĩ chính là Văn Vũ, từng đi vào hiện trường phạm tội cũng là Văn Vũ, mà toàn bộ hành trình Ninh Ninh chỉ là người ngoài cuộc kiêm đi cùng mà thôi, cho nên việc lấy lời khai của cô rất nhanh đã xong.

Trở về nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau đi đoàn phim quay xong những cảnh còn lại, đang ngồi trên ghế để người ta gỡ trang sức thì âm báo WeChat vang lên nhắc nhở, Ninh Ninh cầm lấy di động để xem, là Văn Vũ phát WeChat tới, bên trong kèm một đường link, click mở ra xem, đó là một video phỏng vấn.

Thôi Hồng Mai đang nhận phỏng vấn.

– Mọi người nhìn Ninh Ninh chỉ thấy được vẻ sáng sủa sạch sẽ bên ngoài của nó thôi, nói cho mọi người biết, tất cả đều là hình tượng mà quản lý công ty sắp đặt cho, trên thực tế như thế nào thì chỉ có bà ngoại này mới biết.

Trước màn hình, Thôi Hồng Mai kẹp điếu thuốc trong tay, khóe miệng bên phải nhướng lên, lộ vẻ cay nghiệt.

Ninh Ninh nhíu mày.

Lại muốn tái diễn chuyện cũ? Cô nghĩ thầm trong bụng.

Mẹ cũng từng trải qua chuyện tương tự, khi mà sự nghiệp đang lên như diều gặp gió thì Thôi Hồng Mai bỗng nhiên nhận phỏng vấn của một đài truyền hình, sau đó ở trong cuộc phỏng vấn ném đá mẹ liên tục, nói mẹ không hiểu ơn huệ, bất kính cha mẹ, là một người vô tình vô nghĩa máu lạnh.

Cái nồi bất hiếu này cứ thế mà chụp xuống trên đầu Ninh Ngọc Nhân, đã thành đả kích rất lớn đối với sự nghiệp của mẹ, vẫn là công ty cùng với đạo diễn Trần liên kết với nhau phản ngược lại tung ra chứng cứ chuyện Thôi Hồng Mai mê bài bạc vay tiền khắp nơi cùng với bao dưỡng tiểu bạch kiểm, chứng minh lỗi không phải Ninh Ngọc Nhân, quỷ hút máu vô tình vô nghĩa mới chính là Thôi Hồng.

– Nhưng mà dù nó không tốt đến mấy thì nó vẫn mạnh mẽ hơn mẹ của nó nhiều. – Ngay khi Ninh Ninh cho rằng một cái nồi lớn tương tự chuẩn bị ụp lên đầu mình thì Thôi Hồng Mai bỗng nhiên đổi giọng, bắt đầu nã pháo ầm ầm về phía Ninh Ngọc Nhân. – Ninh Ngọc Nhân mới là đứa vô nhân tính.

Khóe miệng người dẫn chương trình giật giật, rất muốn hát lên rằng “Đừng nhắc về quá khứ, cuộc đời có bao nhiêu giông bão”, cười gượng nói:

– Đề tài về Ninh Ngọc Nhân chúng ta lát nữa nói tiếp, chúng ta vẫn nên tập trung vào chủ đề hôm nay – Ninh Ninh đi

– Ninh Ninh à. – Thôi Hồng Mai phả một hơi thuốc về phía người dẫn chương trình, làm anh ta ho khan liên tục, bà ta chậm rãi quay lại nhìn thẳng vào ống kính, nói. – Nhắc tới thì, có phải dạo gần đây đang nổi lên một đề tài đúng không? Người vô hình ấy.

Ninh Ninh sửng sốt, kỳ lạ thật, sao đột nhiên lại chuyển sang đề tài này rồi?

– Không phải gần đây có nhiều người nói về điều này trên Weibo, Tieba và WeChat hay sao, nói bên cạnh mình hình như có thêm một người vô hình. – Trên mặt Thôi Hồng Mai nở nụ cười kỳ lạ, – Việc này mọi người sao không đi hỏi Ninh Ninh đi, năm nó 12 tuổi cũng từng gặp chuyện tương tự như vậy đấy.

Năm 12 tuổi? Là năm 2012 á? Lạ thật, bà ngoại đang nói vì vậy, sao mình chẳng có ấn tượng chút nào cả thế?

– Bà ta nói có đúng thật không ạ? Chị Ninh?

Ninh Ninh quay sang, nhìn thấy chuyên viên trang điểm đang nhìn cô, trong mắt lộ tia sáng rất lạ:

– Em nói thật với chị, dạo gần đây em cũng cảm thấy bên cạnh mình có người thì phải….Không biết có phải ảo giác không nữa.

– Không phải ảo giác đâu em. – Ninh Ninh nhìn ra phía sau cô ấy. – Người kia ở ngay sau lưng em kìa.

Chuyên viên trang điểm hoảng hốt quay đầu lại nhìn, phía sau chẳng có ai, một người cũng không có, cô ấy sợ đến mức lưng toát mồ hôi lạnh.

Quay đầu trở lại thì trông thấy Ninh Ninh cười với mình:

– Chị đùa thôi.

Chuyên viên trang điểm thở phào nhẹ nhõm, vừa lúng túng vừa trách móc, giọng kéo dài ra:

– Chị Ninh này….

– Chị sai rồi, chị sai rồi. – Ninh Ninh chắp tay trước ngực, ánh mắt lướt qua vai cô ấy, nói, – A, cơm hộp đến rồi.

Đây là cơm gọi thêm mà Ninh Ninh bảo nhân viên công tác gọi cho đoàn phim, có cả nước uống lẫn bánh ngọt, người nào cũng đến nhận một phần, cắn người miệng mềm, dĩ nhiên ai nấy đều mặt mày tươi rói chào hỏi cô.

Chỉ có một người không cười.

– Chị Ninh, chị phải đi rồi à? – Chuyên viên trang điểm cầm một cái bánh kem, cắn thìa hỏi cô.

– Ừ, chị có việc đi trước nhé. – Ninh Ninh gật đầu với cô ấy, ánh mắt đảo qua người đàn ông không cười ở sau lưng cô ấy – trên mặt anh ta mang một chiếc mặt nạ hình chó, vĩnh viễn không tháo xuống được, che đi toàn bộ vui buồn giận hờn của anh ta, bất kể là cười hay khóc, người ngoài đều không nhìn thấy được.

– Chị Ninh ơi. – Không biết là chuyên viên trang điểm nhận ra ánh mắt của cô hay không hay là chỉ vì có lòng cầu an mà cô ấy lặng lẽ đi lên, tròng mắt đảo trái phải, ánh mắt không ngừng liếc ra phía sau lưng mình, – Sau lưng em…thật sự không có ai…hoặc là thứ gì quái dị phải không ạ?

Mặt nạ hình chó nghe vậy ngẩng lên, đi tới phía cô ấy, nhưng đi được một nửa thì bị Thạch Trung Đường đè vai lại.

– Cũng không phải chỉ có cô ấy như thế. – Thạch Trung Đường nói với anh ta, – Hầu hết mọi người đều giống cô ấy, dù đã phát hiện bên cạnh mình có thêm một người nhưng vẫn hy vọng đây là ảo giác của mình, hy vọng đối phương không tồn tại.

Tuy rằng nhìn không thấy gương mặt dưới mặt nạ của đối phương nhưng mà dường như Ninh Ninh có thể nghe được tiếng nức nở rất nhỏ, giống như con chó bị vứt bỏ.

– Phiền em gái nói cho cô ấy biết. – Mặt nạ hình chó nhìn Ninh Ninh, – Nói không có ai cả.

– Không có đâu em. – Ninh Ninh nói với chuyên viên trang điểm, – Sau lưng em không có gì cả đâu.

Chuyên viên trang điểm thở hắt ra một hơi, nở nụ cười nhẹ nhõm, mặt nạ hình chó cuối cùng nhìn nụ cười tươi của cô ấy, sau đó rũ bả vai xuống, xoay người rời đi, bóng dáng cô độc giống như con chó nhà bị đuổi ra khỏi nhà.

Ninh Ninh cũng đi ra khỏi đoàn phim, trên đường đi khẽ khàng hỏi Thạch Trung Đường:

– Anh ta đi đâu vậy anh?

– Còn có thể đi đâu nữa? – Thạch Trung Đường nhìn bóng dáng đối phương đã đi xa, nói, – Nếu trên thế giới này đã không có nơi dung thân, vậy thì người mang mặt nạ chỉ có một nơi để quay về thôi.

Rạp chiếu phim Nhân Sinh.

Di động bỗng nhiên vang lên, Ninh Ninh tiếp điện thoại:

– A lô.

– Vừa rồi gửi link cho em, em đã xem chưa? – Giọng của Văn Vũ xuyên qua điện thoại truyền đến.

Ninh Ninh:

– Em xem rồi ạ.

Hơi yên lặng một chút, Văn Vũ hỏi:

– Bà ngoại em nói có phải là thật không? Em đã từng gặp…người vô hình?

– Không ạ, em chưa từng gặp. – Ninh Ninh suy nghĩ một lát quyết định nói thật với anh, – Năm 12 tuổi em còn đang đi học, không khác gì với các bạn cả, họ ăn gì em ăn cái đó, họ xem phim gì em cũng xem phim đó, họ cắt kiểu tóc gì em cũng cắt kiểu đó.

Nói thẳng ra là, cô chính là một người không có cá tính, chỉ biết bắt chước làm theo người khác thôi.

Người như này trên thế giới này đâu đâu cũng có, thêm một cô cũng không nhiều mà bớt đi cô cũng không ít.

– Em không có chỗ nào đặc biệt cả. – Ninh Ninh kết luận, – Cũng không gặp phải chuyện gì đặc biệt cả.

Đúng vậy, ít nhất năm 12 tuổi đó cô rất bình thường, không có điểm gì đặc biệt, chưa từng tiến vào Rạp chiếu phim, chưa từng nhìn thấy người mang mặt nạ nào.

– Thế à…- Văn Vũ trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói, – Buổi tối em có rảnh không?

– Chuyện gì vậy ạ?

– Chúng ta cùng đi xem phim đi.

– Là phim gì ạ? Xem ở đâu ạ?

Trước cửa Rạp chiếu phim Nhân Sinh, hai dãy đèn lồ||g buông dài, chữ viết trên tấm áp phích trên tường loang lổ, Văn Vũ đứng ở trước cổng lớn, áp di động bên tai nói với Ninh Ninh.

– Rạp chiếu phim Nhân Sinh.

Đêm khuya 11 giờ rưỡi, một chiếc Buick thương vụ dừng ở cửa Rạp chiếu phim, rốt cuộc có tiền mua xe, Ninh Ninh không cần gọi taxi tự mở cửa xe bước xuống, nhìn quanh bốn phía sau đó đi thẳng đến trước mặt Văn Vũ.

– Em đã đến rồi. – Văn Vũ vừa nói vừa lấy trong túi quần ra hai chiếc vé, đưa qua cho cô.

Nhìn xuống vé xem phim Nhân Sinh trong tay anh, Ninh Ninh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn anh:

– Anh từ đâu mà có vé này thế ạ?

– Bệnh nhân đưa cho. – Văn Vũ trả lời, – Một là Tần nữ sĩ, người còn lại cũng coi  như là người trong vòng giải trí bọn em, hai người họ đều nói bên cạnh mình có người vô hình.

Sau đó đều bị bức đến phát điên, thế nên đã nhận được lệnh truyền của Rạp chiếu phim Nhân Sinh?

– Hai người kia rõ ràng không quen biết nhau nhưng đều nói đến cùng một địa chỉ. – Văn Vũ nhìn về hướng rạp chiếu phim, – Một rạp chiếu phim cũ số 35 đường Yên Chi.

Ninh Ninh nhìn theo ánh mắt anh, hôm nay rạp chiếu phim cũng chiếu một bộ phim mới, có một tấm áp phích với dòng chữ loang lổ, ồ? Là ảo giác phải không? Gương mặt trên tấp áp phích sao lại quen thế nhỉ…

Ninh Ninh không nén nổi đi qua nhìn chăm chú vào tấm áp phích đó.

Bộ phim: “Thiến nam u hồn”.

Diễn viên chính: Ninh Thanh.

Nội dung trên áp phích rất sinh động.

Trên sân khấu làm bằng gỗ, một nhóm người đang nhảy vũ điệu Na.

Bọn họ đều mang mặt nạ và mặc quần áo trắng, giống như người giống như ma, quây lấy một đôi nam nữ ở giữa sân khấu.

Ninh Ninh nhìn chằm chằm cô gái bên trong:

– Anh lại đây.

Văn Vũ đi đến bên cạnh cô.

– Nhìn chỗ này xem. – Ninh Ninh chỉ tay vào thiếu nữ trên sân khấu đang được mọi người vây quanh, hỏi anh, – Người này có giống em không?

Văn Vũ nhìn tấm áp phích, vẻ mặt phức tạp nhìn cô.

– Còn có Ninh Thanh…Em cứ thấy cái tên này rất quen. – Ninh Ninh lại nhìn chăm chú vào người đàn ông trên sân khấu cũng bị vây quanh, lẩm bẩm, – Đây không phải là ông ngoại em hay sao?

Điệu múa Na? Ông ngoại? Mình thời thiếu nữ?

– A, em nhớ ra rồi. – Ninh Ninh bừng tỉnh ngô, – Là chuyện của năm 12 tuổi…

– 12 tuổi? – Văn Vũ rất nhạy cảm với con số này.

– Vâng ạ. – Ninh Ninh trả lời, – Năm 2012, bà ngoài dẫn theo mẹ và cả em nữa cùng xuống quê viếng mộ ông ngoại. Khi đó vừa lúc trong thôn đang chuẩn bị nghi thức tế tổ nhảy điệu múa Na….Loại hình múa Na này rất đặc sắc ở địa phương, chỉ có người địa phương mới nhảy, hơn nữa là cha truyền cho con, con truyền cho cháu, dạy cũng chỉ dạy cho người địa phương. Về sau thanh niên ở quê rất nhiều người ra ngoài đi làm công, không ai truyền lại điệu múa này nữa, bởi thế mà cũng dần thất truyền…

Nói xong, cô lại yên lặng.

– Đi thôi. – Văn Vũ phá vỡ yên lặng. – Chúng ta vào xem chuyện là thế nào.

– Em đi một mình là được rồi. – Ninh Ninh đưa tay lấy vé trong tay anh, – Nghĩ kỹ thì đây xem như là chuyện riêng nhà em đi.

Văn Vũ tránh né tay cô, sau đó cười lắc đầu với cô.

– Vé là anh mang tới.- Thái độ của anh hiếm khi cứng rắn, – Hoặc là cùng đi, hoặc là một mình anh đi vào.

Để một mình anh đi vào? Ninh Ninh càng không yên tâm.

– Vậy được rồi. – Suy nghĩ một lát, cô đành phải chấp nhận nói, – Chúng ta cùng nhau đi vào vậy.

Văn Vũ đưa một vé cho cô, sau đó nghiêng người làm động tác mời:

– Ưu tiên phái nữ.

Ninh Ninh đi trước, anh đi phía sau, hai người cùng nhau đi vào cửa rạp chiếu phim, một khắc đó, Ninh Ninh quay đầu, không có gì bất ngờ khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt anh, giống y hệt cô khi lần đầu bước vào.

Nhưng ngay cả bản thân cô cũng không ngạc nhiên đến mức này, vẻ mặt anh vô cùng sửng sốt, tựa như nhìn thấy một thứ từ không thành có, như là lần đầu tiên cô xuyên vào bộ phim điện ảnh…

– Chậc, người thành thật mà không thành thật chút ngào, xem ra hai chúng ta bị em ấy lòe rồi. – Thạch Trung Đường đứng bên cạnh Ninh Ninh bật cười, sau đó đi thẳng đến trước mặt Văn Vũ.

Hai anh em đứng gần nhau, Thạch Trung Đường đưa mặt nạ ngọc thạch đến gần hơn, gần như là mắt đối mắt hỏi Văn Vũ:

– Em trai, em có nhìn thấy anh không?

Hết chương 145