Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 109




– Kịch bản này con nhận. -Trần Song Hạc đặt kịch bản xuống.

Trần đạo ngồi đối diện với anh ta, tay cầm một cuốn tạp chí:

– Con muốn đóng vai người anh hay người em?

Hai anh em trong “Người phụ nữ của anh trai” này, người anh là họa gia nổi danh, tiêu tiền như nước, lãng mạn đa tình, người em trai lại là một sinh viên, học hệ tiếng Trung ở trường Đại học, thích đọc sách, ít nói, hướng nội, đa sầu đa cảm.

– Hai anh em này, tách ra diễn với con mà nói chẳng có chút khó khăn nào.

Trần Song Hạc cười cười.

– Hay là để con diễn cả hai anh em đi.

Trần đạo liếc nhìn người bên cạnh:

– Cháu thấy sao?

Người ngồi bên cạnh ông chính là nhà biên kịch nổi danh trong nước tên Lý Thiện Trúc, là một người đàn ông rất ít nói, kịch bản “Người phụ nữ của anh trai” chính là của anh ta.

Anh ta có tiếng tích chữ như vàng, có thể sử dụng ba chữ nói xong thì tuyệt đối không dùng bốn chữ, đẩy kính đen trên mặt, anh ta nói với Trần Song Hạc:

– Hay diễn một đoạn đi?

– Đoạn nào?

Trần Song Hạc cười rất tự tin, đưa kịch bản ra để anh lựa chọn.

– Từ đã. – Trần đạo chợt cầm lấy di động, – Nếu muốn diễn thử, hay là gọi nữ chính tới cùng diễn đi.

Điện thoại vang lên vài tiếng, bên kia một giọng nữ cất lên.

– Ninh Ninh à?

Trần đạo cười thân thiện.

– Cháu đã ăn cơm chưa? Ăn rồi à, giờ có rảnh không? Có thể tới nhà chú được không? Đúng rồi, chuyện về kịch bản.

Ninh Ninh rất nhanh đến nhà Trần đạo.

Người hầu mở cửa cho cô, cô vừa đi vào sảnh chính, còn chưa kịp chào hỏi mọi người thì Trần đạo từ xa đã chỉ vào cô:

– Đứng lại, đừng nhúc nhích, giờ cháu dùng phương thức của Tiểu Ái đi đến đây đi.

Tiểu Ái là nữ chính của “Người phụ nữ của anh trai”, tên đầy đủ là Trương Tâm Ái.

Theo thiết lập nhân vật, đây là một cô gái người gặp người yêu, phải là dạng phụ nữ gì mới có thể làm được điều này? Ninh Ninh nghĩ cô ta nhất định rất xinh đẹp, hơn nữa rất thích cười.

Cô nở nụ cười, chậm rãi đi về phía bọn họ, cũng không làm ra động tác õng ẹo, bởi vì một người phụ nữ quá phô trương nơi công cộng sẽ chỉ gây phản cảm, Tiểu Ái lẳng lơ hẳn chỉ biểu hiện ngầm, và chỉ biểu hiện ở trước mặt người nào đó.

Lúc cô đi tới, Lý Thiện Trúc nhìn chằm chằm vào cô, cho đến khi Trần đạo dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đụng anh một chút, anh mới rũ mắt xuống, sau đó từ từ ngước lên nói:

– Địa điểm: Phòng vẽ tranh. Thời gian: Sau khi người anh trai mất tích. Cốt truyện: Người em trai đến phòng vẽ tranh giúp anh mình thu dọn bức họa cũ, Tiểu Ái đến đó, dụ dỗ cậu ấy, làm cậu ấy động lòng.

Trần đạo như ở phim trường, hai tay vỗ một cái:

– Action!

Hai diễn viên đồng thời thân thể chấn động.

Trần Song Hạc phục hồi tinh thần trước tiên, anh ta đứng lên đi vài bước, sau đó dừng lại, trước mặt không có gì cả, nhưng anh ta đưa tay lật từng tờ, như là trước mặt có một cái giá vẽ, trên giá vẽ có kẹp mấy bức vẽ.

Động tác lật lật chợt dừng lại, anh ta nhìn chăm chú vào một bức họa, trên bức họa là cái gì?

– Bức họa đẹp hay là chị đẹp?

Giọng của một cô gái chợt cất lên từ sau lưng anh ta.

Trần Song Hạc giật mình, quay đầu lại nhìn cô ấy, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, xấu hổ ngượng ngùng, như là không am hiểu cách ứng phó với các cô gái, giọng nói lắp bắp:

– Chị, sao chị lại đến đây?

Ninh Ninh đứng sau lưng anh ta, nhìn chăm chú vào phía trước trống không, như là nơi đó có một cái giá vẽ, có một bức họa ở đó, nhìn bức họa kia, ánh mắt của cô càng lúc càng nghiền ngẫm, tay đặt lên vai Trần Song Hạc, giọng mềm mại:

– Xem ra vẫn là chị trên bức họa đẹp hơn nhỉ? Bởi vì không mặc quần áo.

– Không phải ạ. – Trần Song Hạc vội vàng nói.

Ninh Ninh kinh ngạc nhìn anh ta.

Biểu cảm sốt ruột rất nhiều người đều diễn được, nhưng không mấy người có thể giống như anh ta, gấp đến độ cả khuôn mặt đều đỏ rần lên.

Lần này …giống như là bị người ta nói trúng tâm sự.

Để che giấu mặt đỏ, anh ta cúi gằm xuống, hai bàn tay từ đối diện đưa tới, nâng gương mặt nóng bỏng của anh ta lên.

Khuôn mặt hướng về phía cô, nhưng nhãn cầu bắt đầu di chuyển xung quanh.

– Em có muốn vẽ một bức không?

Tròng mắt ngừng di chuyển, dừng ở trên mặt cô.

Bàn tay vốn đặt trên mặt anh ta chậm rãi thu về, giống như thiên nga thu cánh, khiêu vũ uyển chuyển nhẹ nhàng mỹ lệ, đầu ngón tay dừng ở hai bên đầu vai, kéo từng chút áo trên vai mình xuống, lộ ra đầu vai mượt mà…

Tới lúc này rồi, tới giờ phút này rồi, anh ta đã không thể rời mắt khỏi cô nữa.

– Cut.

Giọng của Trần đạo vang lên, sau đó quay sang nhìn Lý Thiện Trúc.

– Cháu thấy sao?

Lý Thiện Trúc không chỉ có hướng nội ít lời, mà còn không có chính kiến, không thích nói những điều xúc phạm mọi người, anh đẩy đẩy kính đen, trả quyền chủ động lại cho Trần đạo:

– Chú thấy sao ạ?

– Chú?

Trần đạo cười như không cười, ánh mắt chuyển qua hai người đối diện, nói:

– Hai người đều không đủ tiêu chuẩn.

Cả hai đều ngây người.

– Nói con trước.

Trần đạo nói với Trần Song Hạc.

– Sau khi con vào phòng vẽ tranh thì thấy cái gì?

– Bức vẽ Tiểu Ái ạ. – Trần Song Hạc định thần lại, trả lời.

– Bao nhiêu tấm? – Trần đạo hỏi.

– Rất nhiều ạ.

Trần Song Hạc dựa theo hành động vừa rồi của mình trả lời, – Trên tường, trên giá vẽ, chưa hoàn thành, đã hoàn thành, toàn bộ đều là cô ấy…

Nói tới đây, anh ta bỗng nhiên ngẩn người.

– Bây giờ trả lời bố. – Trần đạo lạnh lùng nói, – Điều này có ý nghĩa gì?

– Đều là bức họa cô ấy…- Trần Song Hạc khó khăn nói, – Anh trai nhất định rất yêu cô ấy.

Em trai là một thanh niên văn nghệ, cậu em trai mảnh khảnh, nhạy cảm và đa cảm, đáng lẽ chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy rõ ràng như vậy.

Mà sau khi nhìn ra, anh ta còn có thể bị Tiểu Ai dụ dỗ hay sao?

– Con bị dụ dỗ quá dễ dàng.

Trần đạo lắc đầu.

– Dù là anh trai đã mất, nhưng bức họa của người anh vẫn còn đó, có những bức họa này, con là một người em trai rất kính yêu anh trai mình sao có thể dễ dàng bị dao động như vậy được?

Trần Song Hạc không nhịn được khẽ cắn môi, qua khóe mắt đảo qua Lý Thiện Trúc đang cầm ly trà lên uống.

Thời gian: Sau khi người anh trai mất tích. Địa điểm: Phòng vẽ tranh.

Thì ra anh hoặc là không nói lời nào, nếu đã nói thì mỗi lời vừa nói ra câu nào câu đó đều là cái bẫy!

– Còn cháu nữa.

Trần đạo nhìn Ninh Ninh.

– Nói cho chú, bản lĩnh lớn nhất của Tiểu Ái là gì?

Ninh Ninh cẩn thận nghĩ nghĩ:

– Là ngụy trang ạ.

Hai anh em một người thông minh một người mẫn cảm, cả hai đều không phải người dễ bị lừa gạt, nhưng lại bị Tiểu Ái dễ dàng đùa bỡn trong tay, những người khác càng không cần phải nói, từ đầu đến cuối đều cho rằng Tiểu Ái là một cô gái tốt, thỉnh thoảng có vài lần nghi ngờ đều bị cô ta giải quyết nhẹ nhàng, cô ta là một kẻ ngụy trang không hơn không kém.

– Một người phụ nữ am hiểu ngụy trang, một người phụ nữ không chút sơ hở, sẽ ở phòng vẽ tranh nơi mà bất cứ lúc nào cũng có người tới mà cởi bỏ quần áo để em trai vẽ mình hay sao? – Trần đạo hỏi cô.

– Không ạ. – Ninh Ninh xấu hổ nói, – Cô ta sẽ không mạo hiểm lớn như vậy, mà sẽ dùng cách thức ổn thỏa hơn để quyến rũ người em trai.

– Ừm, cụ thể làm thế nào thì cháu trở về nghiền ngẫm cho kỹ, cháu có kịch bản rồi đúng không? Hôm nay trở về cháu đọc nhiều vào, lý giải nhân vật này thêm nữa đi.

Trần đạo quay sang Lý Thiện Trúc.

– Như vậy được không?

Lý Thiện Trúc gật đầu.

Ninh Ninh vốn đang muốn thảo luận về kịch bản với Lý Thiện Trúc, thảo luận về nhân vật, nhưng anh là người nổi tiếng tích chữ như vàng, hầu hết thời gian sẽ chỉ đáp “ừ ừ ừ”, “cô nói đi, cô nói đi”, nhường cho người khác nói, còn bản thân mình thì không chịu nói chuyện.

Thảo luận không có ý nghĩa như vậy còn không bằng tự trở về nghiên cứu kịch bản còn hơn, ngồi trò chuyện thêm một chút nữa, Ninh Ninh đứng lên chào mọi người.

Điều ngạc nhiên là Trần Song Hạc cũng đứng lên:

– Anh đưa em về.

Mặt trời mọc từ hướng Tây à? Ninh Ninh khó hiểu nhìn anh ta,

– Có phiền anh quá không ạ?

– Đi thôi.

Trần Song Hạc cầm lấy chìa khóa xe.

Anh ta là đại minh tinh nhưng Ninh Ninh thì không, cho nên lúc ra ngoài, Ninh Ninh chỉ mang kính râm, còn anh ta thì lại mang đầy đủ ba thứ kính râm khẩu trang và mũ, cho đến lúc lên xe mới tháo kính râm xuống, sau đó chiếc Cayenne chạy như bay trên đường, bên trong chiếc xe đã hoàn toàn đóng kín, anh ta bỗng nhiên mở miệng,

– “Người phụ nữ của anh trai” được cải biên từ câu chuyện có thật, nhân vật nữ chính là bạn gái cũ của Lý Thiện Trúc.

Ninh Ninh quay san nhìn anh ta.

– Nếu anh đoán không sai thì nhân vật người em trai này có lẽ chính là bản thân Lý Thiện Trúc.

Trần Song Hạc vừa lái xe vừa bâng quơ nói.

– Tối nay chúng ta đi thuê phòng đi.

Ninh Ninh giật nảy mình, kính râm nghiêng lệch xuống.

– Thuê…thuê gì cơ?

– Thuê phòng đó, sau đó hai ta cùng nhau nghiên cứu kịch bản.

Bởi vì lái xe nên Trần Song Hạc không quay lại nhìn cô, vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhưng giọng nói rất nghiêm túc, thoạt nhìn như không hề nói đùa.

– Cả buổi tối hôm nay anh ta không nói gì cả, thực ra là cảm thấy hai chúng ta diễn không tốt, cho nên không có gì để nói.

– Với nhân khí cùng kỹ năng diễn xuất của anh, không cho anh diễn nam chính thì ai diễn được đây? – Ninh Ninh nói.

Có đôi khi kỹ năng diễn xuất kém xa nhân khí, diễn viên cùng với minh tinh là hai loại nghề nghiệp, Trần Song Hạc là lưu lượng hạng nhất có hai cả kỹ năng diễn xuất và nhân khí, gần như không thể thay thế được.

– Diễn nam chính chắc chắn là anh, nhưng anh không thỏa mãn.

Phía trước là đèn đỏ, Trần Song Hạc dừng xe lại, quay sang nhìn cô.

– Em thì sao? Em thỏa mãn với nó không?

Ninh Ninh do dự.

Cô đương nhiên không thỏa mãn, nhưng mà …nửa đêm nửa hôm cùng một ảnh đế đi thuê phòng á? Suy nghĩ rất lâu, cô lắc đầu:

– Hôm nay quá muộn rồi, đổi lúc khác đi.

Ánh mắt Trần Song Hạc sáng lên một chút, bình tĩnh nói:

– Cũng được.

Chiếc Cayenne dừng dưới tầng nhà Ninh Ninh, cô xuống xe, lịch sự tạm biệt anh ta, nhìn chiếc xe đi rồi, cô cũng không đi lên mà như ma xui quỷ khiến vẫy một chiếc taxi đi qua, cô chui vào xe, đóng cửa xe lại:

– Số 35 Đường Yên Chi.

Nói xong rồi, tự cô cũng thấy nghi ngờ mình.

Cô chẳng có vé, cô còn đi Rạp chiếu phim Nhân Sinh làm gì?

– Dừng…

Cô há miệng, tài xế quay đầu lại, không biết làm sao, cô nuốt những lời chưa nói vào bụng.

– Không có gì, bác tài cứ lái tiếp đi ạ.

Xe khởi động phóng vào đèn nê ông phía trước.

Lúc này, một chiếc Cayenne mới chậm rì rì từ góc đường chuyển ra, giống như một bóng ma lặng lẽ đi theo.

Bên trong chiếc Cayenne, Trần Song Hạc nhìn chiếc xe phía trước, nhìn cô gái ngồi trong đó.

Kỹ năng diễn xuất tiến bộ vượt bậc.

Kỹ năng diễn xuất thoát thai hoán cốt chỉ trong một đêm.

Ninh Ngọc Nhân là như thế, cô cũng là như thế.

– Buổi tối hôm nay. – Ánh mắt Trần Song Hạc tối xuống, – Anh nhất định phải biết được bí mật của em.

Hết chương 109