Tiết Vũ Nhu đáng thương nhìn Trương Phong ở trước mặt mình.
“Nếu tối qua tôi không cùng đám người Trần Văn Văn cười nhạo anh, hôm nay tôi cũng không vạch trần thân phận của anh trước mặt nhiều người như vậy, liệu anh có cân nhắc ở bên cạnh tôi không?” Tiết Vũ Nhu im lặng hai giây, rồi cắn răng khẽ hỏi.
"Cũng có thể."
Trương Phong hờ hững đáp.
Là một nữ sinh, dù là vóc dáng hay gương mặt, Tiết Vũ Nhu cũng được xem là cực phẩm trong cực phẩm.
Hơn nữa cô ta cũng không nịnh hót như đám người Trần Văn Văn, Diệp Mị.
Tối qua khi ở quán bar Dạ Sắc, Trương Phong đã cảm nhận được điều này.
Nhưng Tiết Vũ Nhu không thể nào chấp nhận việc Trương Phong là người giao đồ ăn, bởi vì cô ta cảm thấy nếu Trương Phong thật sự là người giao đồ ăn, mình sẽ rất mất mặt khi ở bên cạnh Trương Phong.
Do đó Trương Phong cảm thấy, nếu hôm qua không xảy ra chuyện kia, có lẽ bản thân anh cũng sẽ không bài xích chuyện qua lại với Tiết Vũ Nhu.
"Nói cách khác, thật ra ấn tượng mà anh dành cho tôi vẫn rất tốt đúng không?"
Tiết Vũ Nhu kích động nói với Trương Phong.
Nghe Tiết Vũ Nhu nói thế, Trương Phong nhất thời sửng sốt, bởi vì anh không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.
"Nếu anh có ấn tượng tốt với tôi, vậy thì chứng tỏ tôi vẫn còn cơ hội, tôi sẽ không từ bỏ, sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ khiến anh thật sự thích tôi." Tiết Vũ Nhu nói với Trương Phong bằng giọng điệu chắc nịch.
"Cô muốn làm gì đều không liên quan đến tôi, tôi chỉ có một yêu cầu dành cho cô, đó chính là cô không được tiết lộ thân phận của tôi.
Nếu đám người Tô Hiểu Huyên biết được thân phận của tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho cô."
Trương Phong không muốn nói chuyện với Tiết Vũ Nhu nữa, anh lạnh lùng nói một câu, rồi dứt khoát xoay người bước ra khỏi phòng.
"Trương Phong, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi có được anh."
Tiết Vũ Nhu nhìn theo bóng lưng rời đi của Trương Phong, thầm đưa ra lời thề.
Còn chuyện Trương Phong sợ Tiết Vũ Nhu sẽ tiết lộ thân phận của mình, thật ra Trương Phong đã lo xa rồi.
Bởi vì Tiết Vũ Nhu hoàn toàn không có ý định này, dù gì càng có nhiều người biết được thân phận của Trương Phong, thì cũng có nghĩa là càng có nhiều cô gái muốn dụ dỗ Trương Phong, đến lúc đó đối thủ cạnh tranh của Tiết Vũ Nhu cũng sẽ tăng lên.
Cô ta sẽ không ngốc đến mức nói ra thân phận của Trương Phong.
Bên này, sau khi nhìn thấy Trương Phong đi ra ngoài, Lưu Thần Vi nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy ở trong phòng, chắc chắn giữa Trương Phong và Tiết Vũ Nhu sẽ không thể nào phát sinh ra chuyện gì.
Hơn nữa dựa vào trạng thái bây giờ của Trương Phong, dường như cũng không muốn ở bên Tiết Vũ Nhu, bằng không chắc chắn hai người sẽ tay trong tay bước ra ngoài.
"Cậu chủ Trương, anh ra ngoài rồi à?"
Lưu Thần Vi giẫm giày cao gót, uyển chuyển đi đến bên cạnh Trương Phong, khoác tay Trương Phong một cách vô cùng tự nhiên.
Trương Phong nhìn Lưu Thần Vi đang đứng bên cạnh mình, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ.
Mình vừa mới bị Tiết Vũ Nhu cưỡng hôn ở trong phòng, bây giờ lại xuất hiện thêm một Lưu Thần Vi, xem ra có tiền cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, thật sự có quá nhiều cám dỗ.
"Chúng ta đi thôi!"
Trương Phong khẽ nói với Lưu Thần Vi.
“Vâng, cậu Trương, bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, không bằng chúng ta đi ăn một bữa để chúc mừng anh vừa mới mua lại biệt thự được không?” Lưu Thần Vi cười duyên nói với Trương Phong.
"..."
Trương Phong nghe Lưu Thần Vi nói thế thì không khỏi sửng sốt, rồi nói: "Thôi được rồi, đúng lúc tôi cũng hơi đói bụng."
"Vậy chúng ta mau đi thôi."
Lưu Thần Vi thấy Trương Phong đồng ý thì nhất thời mặt mày mừng rỡ, vội vàng kéo Trương Phong ra ngoài biệt thự, để lại một mình Tiết Vũ Nhu ở trong biệt thự.
Đợi đến khi Tiết Vũ Nhu bước ra khỏi phòng ngủ, Trương Phong và Lưu Thần Vi đã rời đi rồi.
Lưu Thần Vi lái xe chở Trương Phong đến nhà hàng.
Hơn mười phút sau, khi xe đi ngang qua một cửa hàng đặc sản xa xỉ, Trương Phong chợt sửng sốt.
Bởi vì lúc này trước cửa hàng đặc sản đang có một nhóm người đang vây quanh, mà ở giữa đám đông, một thanh niên mặc vest bảnh bao đang cầm một bó hoa hồng, quỳ một chân trước mặt cô gái xinh đẹp, hình như đang tỏ tình với cô gái đó.
Cô gái này không phải ai khác, mà chính là Mễ Na.
Còn người đang quỳ trước mặt Mễ Na chính là Hoàng Phong đã lấy trộm tài khoản của Trương Phong.
Trương Phong ngồi trong xe, nhìn Hoàng Phong đang quỳ một chân trước mặt Mễ Na, trong lòng rất khó chịu, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề.
"Cậu Trương, anh không sao chứ?"
Lưu Thần Vi cũng phát hiện ra sắc mặt của Trương Phong hơi khác thường, nên lên tiếng hỏi Trương Phong.
"Tôi không sao…"
Trương Phong khẽ lắc đầu.
Anh nhớ lại thái độ mà Mễ Na đã đối xử với mình trong mấy ngày qua, cộng thêm những lời nói mà Mễ Na đã nói với mình, trong lòng anh cảm thấy hơi nguội lạnh.
Do đó Trương Phong thầm thề rằng, mặc kệ sau này Mễ Na có xảy ra chuyện gì, anh cũng không quan tâm nữa.
Dù gì anh và Mễ Na cũng chỉ là bạn cùng nhà bình thường, cho dù Mễ Na bị Hoàng Phong lừa tiền lừa sắc, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh.
Nhưng lúc Lưu Thần Vi sắp lái xe băng qua cửa hàng, Trương Phong vẫn không nhịn được hô ngừng xe.
Lưu Thần Vi vội vàng đạp phanh, quay đầu nhìn Trương Phong, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Cậu Trương, anh có chuyện gì à?"
"Ừm, tôi phải đi giải quyết một lát, tôi sẽ quay lại ngay."
Trương Phong trầm giọng đáp, dứt khoát mở cửa xe ra, đi về phía Mễ Na và Hoàng Phong.
Lưu Thần Vi do dự một lúc, cuối cùng vẫn giẫm giày cao gót đuổi theo.
Trước cửa hàng đặc sản.
Hoàng Phong đang cầm chín mươi chín đóa hoa hồng, quỳ một chân dưới đất.
Còn Mễ Na đang tràn đầy ngạc nhiên nhìn Hoàng Phong, vì Mễ Na hoàn toàn không ngờ rằng, Hoàng Phong lại tỏ tình với mình ở chỗ này.
"Mễ Na, kể từ ngày đầu tiên gặp em, anh đã thích em rồi, anh xin thề chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh nhất định sẽ đối tốt với em, anh cầu xin em, đừng từ chối anh, hãy ở bên anh nhé!"
Hoàng Phong nói với Mễ Na đang đứng trước mặt mình bằng giọng điệu vô cùng chân thành.
Lúc này vẻ mặt cũng Mễ Na cũng hơi xoắn xuýt, bởi vì cô ấy không biết rốt cuộc mình có thích Hoàng Phong hay không, cũng không biết mình có nên đồng ý với anh ta hay không.
Dù gì trước đó Hoàng Phong đã từng giúp đỡ cô ấy trong phòng livestream của cô ấy, sau đó chuyện của Diệp Tiểu Long cũng nhờ Hoàng Phong đứng ra giải quyết giúp cô ấy.
Do đó ít nhiều gì Mễ Na cũng có chút cảm tình với Hoàng Phong, nhưng cô ấy không biết liệu cảm tình này có phải là lòng yêu thích hay không.
"Mễ Na, anh biết bây giờ trong lòng em đang rất rối rắm.
Thời gian chúng ta quen nhau khá ngắn, có thể em vẫn chưa hiểu rõ về anh, nhưng anh thật lòng rất thích em.
Chỉ cần em có thể cho anh một cơ hội, chúng ta có thể vừa hẹn hò vừa tìm hiểu lẫn nhau."
Có thể thấy, lần này Hoàng Phong chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, sau khi nhìn thấy Mễ Na bắt đầu do dự, anh ta tiếp tục nói lời k1ch thích tình cảm.
Đọc ????????u????ệ???? ????ại { ????????um????????u???? e????﹒???????? }
"Hoàng Phong, tôi..."
Mễ Na ngập ngừng, không biết nên trả lời Hoàng Phong thế nào.
"Ở bên nhau!"
"Ở bên nhau!"
Đúng lúc này, bỗng có hai thanh niên đi đến trước cửa hàng đặc sản, cầm đầu hô to.
Khán giả vây xem ở xung quanh cũng bị kéo vào, đồng loạt hô đồng ý với anh ta đi, bầu không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.
Dường như Mễ Na cũng bị bầu không khí này lây nhiễm, vì thế cô ấy chuẩn bị đồng ý với Hoàng Phong, đầu tiên cứ thử hẹn hò với Hoàng Phong một quãng thời gian, để tìm hiểu lẫn nhau.
"Hoàng Phong, tôi đồng ý..."
Sau một hồi do dự, Mễ Na đang định đồng ý với Hoàng Phong, nhưng cô ấy còn chưa kịp nói ra chữ cuối cùng.
Bỗng nhìn thấy một bóng người lao tới trước mặt mình, giật lấy bó hoa hồng trong tay Hoàng Phong..