Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 46: 46: Thanh Toán Hai Mươi Bốn Tỷ Một Lần Luôn





“Anh mua căn biệt thự đó hả?”
Sau khi Lưu Thần Vy nghe Trương Phong nói vậy thì cô ta bỗng ngẩn người một hồi, sau đó bật cười đến run mình.

Những nhân viên khác của bộ phận bán hàng cũng lần lượt bật cười theo, cứ như họ đang nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời này vậy.

“Anh… Anh Trương à, tôi không sao đâu, cùng lắm tôi đổi sang việc khác làm thôi, chúng ta mau đi thôi!”
Thấy Trương Phong có thể đứng ra nói chuyện vì bản thân mình thì Lưu Thần Vy đã thấy cảm động lắm rồi.

Nhưng trong lòng cô ấy hiểu rất rõ, sao Trương Phong lại có thể mua nổi một căn biệt thự hai mươi bốn tỷ đồng chứ?
Bởi vậy lúc này cô ấy thấy những lời nói mà Trương Phong nói như một lời nói đùa mà thôi.

“Cười đủ chưa hả?”
Chính vào lúc này, Trương Phong đột nhiên lên tiếng nói một câu, cắt ngang tiếng cười của mọi người.

Lưu Thần Vy cũng ngưng bật cười lớn, cô ta ngắm nghía Trương Phong một hồi rồi khinh thường nói: “Khi nãy anh nói anh muốn mua căn biệt thự này đúng không? Căn biệt thự này của chúng tôi là căn biệt thự đang có mức giá đặc biệt nên không chấp nhận việc trả góp, chỉ chấp nhận thanh toán một lần thôi, đặt cọc trước mười lăm tỷ, chín tỷ còn lại phải trả đủ trong vòng một tháng, nếu như anh muốn mua thì lôi tiền ra ngay đi!”
“Đặt cọc trước mười lăm tỷ?”
Sau khi nghe vậy thì Trương Phong không khỏi sững sờ giây lát.

“Sao nào? Anh không có tiền hả?” Lưu Thần Vy bật cười chế giễu.

“Không phải, tôi không muốn phiền phức như thế, tôi trả hết hai mươi bốn tỷ cho cô một lần luôn!”
Trương Phong bình thản nói.


Khi thấy dáng vẻ này của Trương Phong, trong mắt Lưu Thần Vy lóe lên một tia sáng kỳ quặc, bởi vì cô ta đã âm thầm cảm nhận được hình như Trương Phong đang không nói đùa với bản thân cô ta.

“Lẽ nào thằng ranh con này là con nhà giàu thật sao?”
Trong lòng Lưu Thần Vy lóe lên một suy nghĩ táo bạo, nhưng rất nhanh sau đó, cô ta đã gạt bỏ suy nghĩ này, suy cho cùng làm gì có ai giàu có mà ăn bận như vậy chứ!
“Anh Trương à, hay là chúng ta mau đi thôi!”
Từ Lộ kéo vạt áo của Trương Phong, muốn kéo anh rời khỏi đây.

Suy cho cùng thì Từ Lộ thấy Trương Phong chỉ đứng ra vì cô ấy thôi, chứ sao anh lại có tiền mua căn biệt thự kia được chứ!
“Còn chưa mua được nhà nữa, cô gấp gáp cái gì chứ?”
Trương Phong bình tĩnh trả lời một câu rồi nhìn sang Lưu Thần Vy nói: “Cô còn ngây ra đó làm gì, mau đi chuẩn bị hợp đồng đi!”
“Anh có tiền mua căn biệt thự này thật sao?”
Lưu Thần Vy thắc mắc nhìn sang Trương Phong rồi hỏi.

“Bộp!”
Trương Phong móc tấm thẻ ngân hàng màu đen do Phương Chí Hoa đưa cho anh ra rồi quăng thẳng xuống mặt bàn, sau đó anh bình tĩnh nói: “Hai mươi bốn tỷ, cô quét thẻ liền đi!”
Sau khi nghe Trương Phong nói vậy, ánh nhìn của những nhân viên và khách hàng trong bộ phận bán nhà đều đổ dồn lên người anh, vẻ mặt họ khó hiểu vô cùng.

Ai lại ngờ rằng một đứa trông có vẻ nghèo nàn như Trương Phong lại mua được một cái dinh thự hai mươi bốn tỷ trong phút chốc chứ?
Những người có thể đến đây xem nhà căn bản đều là những người thuộc tầng lớp giàu có ở Giang Thành, nhưng thử hỏi xem họ có thể chi hai mươi bốn tỷ đồng một cách sảng khoái như vậy hay không.

“Cái này của anh là thẻ ngân hàng hả? Sao trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy vậy?”
Lưu Thần Vy nhìn tấm thẻ tín dụng American Express màu đen này, hỏi với ngữ khí xem thường.

Khắp cái Hoa Hạ này, người có thể sở hữu được tấm thẻ tín dụng American Express Century cũng chưa đến mười người, vả lại ai trong số họ cũng có lý lịch không tầm thường, bởi vậy nên người bình thường không hề biết đến sự tồn tại của tấm thẻ tín dụng American Express Century này.


Đừng nói là Lưu Thần Vy, các con nhà giàu khác có mặt lúc đó cũng không biết được giá trị thật sự của tấm thẻ ngân hàng này.

“Cô quét thử thì liền biết ngay đây có phải thẻ ngân hàng hay không mà?”
Trương Phong tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha rồi bình tĩnh trả lời.

Hồi trước Phương Chí Hoa đã từng nói với Trương Phong rằng tấm thẻ này không có giới hạn chi tiêu, dù anh có chi bao nhiêu tiền, chỉ cần không vượt quá ba mươi triệu tỷ thì anh có thể sử dụng tấm thẻ này.

Nhưng Trương Phong vẫn chưa có cơ hội để sử dụng tấm thẻ này, bởi vì trong thẻ của anh vẫn còn tận ba nghìn tỷ, vẫn đủ cho anh chi tiêu thường ngày.

Bởi vậy nên bây giờ Trương Phong mới móc tấm thẻ đen đó ra dùng thử xem sao.

Sau khi nghe Trương Phong nói vậy, Lưu Thần Vy đứng im một chỗ do dự một hồi, sau đó cô ta muốn thử xem sao nên bảo nhân viên lấy máy quẹt thẻ ra.

Không bao lâu sau, Lưu Thần Vy nhập con số đáng sợ hai mươi bốn tỷ vào trong máy quẹt thẻ rồi nói với Trương Phong: “Anh nhập mật mã vào đi!”
Trương Phong chìa tay nhận lấy máy quẹt thẻ rồi thoải mái nhập mật mã vào đó.

Lúc đó, tất cả mọi người đang đứng bên trong bộ phận bán nhà đều đang nín thở nhìn về phía của Trương Phong.

Thời gian ngưng đọng tại thời điểm này, tất cả mọi người đều đang chờ đợi kết quả quẹt thẻ xuất hiện.

Từ Lộ cũng đang nhìn sang chỗ của Trương Phong, trông cô ấy có chút khó hiểu.


Bởi vì bây giờ Từ Lộ đã bắt đầu cảm nhận thấy những lời Trương Phong nói với cô ấy khi nãy không phải là nói đùa!
“Ting!”
“Thanh toán thẻ thành công!”
Âm thanh thông báo của máy quẹt thẻ vang lên, cả bộ phận bán nhà ngay lập tức trở nên xôn xao.

Tất cả mọi người đều đứng ngơ ra tại chỗ, trong mắt họ tràn ngập sự ngạc nhiên.

Không ai ngờ rằng người thanh niên mà họ thấy rất nghèo nàn lại có thể lấy hai mươi bốn tỷ đồng ra mua đứt một căn biệt thự thật!
Vả lại trông người thanh niên này lại còn rất trẻ tuổi nữa, cũng tầm hai mươi thôi nhưng lại chi tiêu phóng khoáng vậy, đúng là kinh khủng!
Nhưng chuyện khiến người ta ngạc nhiên nhất là từ đầu chí cuối Trương Phong chưa từng nói câu nào nhảm nhí, cũng không dò xét tình hình căn biệt thự đó mà đã quẹt thẻ ngay.

Nếu như đổi lại là người khác chắc họ cũng phải tìm hiểu về căn biệt thự kia nhỉ?
Chí ít cũng đi tham quan căn biệt thự kia thử chứ?
Nhưng mà Trương Phong lại không hề làm mấy chuyện này, mà lựa chọn quẹt thẻ ngay lập tức.

Ánh nhìn của tất cả mọi người có mặt lúc đó khi nhìn sang Trương Phong đã có sự thay đổi rất lớn, đặc biệt là một số cô gái bán nhà, lúc này họ như thể rất muốn lột sạch quần áo nhảy thẳng vào lòng Trương Phong.

Suy cho cùng với một căn biệt thự đáng giá hai mươi bốn tỷ đồng, chỉ riêng tiền hoa hồng thì họ đã có thể nhận được ít nhất là một tỷ rưỡi rồi.

Chỉ có điều người bất ngờ nhất lúc này chính là hai người Lưu Thần Vy và Từ Lộ.

Từ Lộ nhìn chằm chằm sang chỗ của Trương Phong.

Cô ấy không ngờ rằng người mà cô ấy tùy tiện kéo từ ngoài đường vào đây lại là một người giàu có như vậy!
Lúc này vẻ mặt của Lưu Thần Vy cũng tràn ngập sự bất ngờ, nhưng ngoài sự bất ngờ thì cô ta còn thấy sợ hãi hơn nữa.

Bởi vì khi cô ta nhìn lại những gì cô ta đã nói với Trương Phong khi nãy, bây giờ chẳng khác gì cô ta đang tự tát vào mặt mình.


Lúc này khi cô ta nhìn sang Trương Phong, ánh mắt có chút thay đổi rồi.

Mãi đến bây giờ cô ta mới hiểu ra, người thanh niên đang đứng trước mắt này là một người nhiều tiền đến thế!
“Có lẽ số tiền đó được chuyển vào tài khoản rồi nhỉ?”
“Vào… vào tài khoản rồi!”
Lưu Thần Vy run rẩy trả lời một câu, bây giờ cô ta không còn dũng cảm nhìn thẳng vào mắt của Trương Phong nữa, trong đầu cô ta đang nhớ lại những chuyện vừa xảy ra ban nãy, gò má cô ta càng đỏ hơn.

“Anh… Anh Trương, tôi… tôi đi chuẩn bị hợp đồng cho anh!”
Lưu Thần Vy lắp ba lắp bắp nói với Trương Phong.

“Ừm.


Trương Phong bình tĩnh trả lời một câu.

Sau khi nghe vậy thì Lưu Thần Vy nhanh chóng quay người rời đi.

Trương Phong thì tiếp tục chéo chân tiếp tục im lặng ngồi trên sô pha.

Những người xung quanh đang nhìn sang Trương Phong bằng ánh mắt khác lạ, mấy người đàn ông thì hâm mộ, ghen tị đủ kiểu, mấy người đàn bà thì nháy mắt đào hoa, họ liên tục nháy mắt với Trương Phong.

Như kiểu chỉ cần Trương Phong nói một câu thì họ liền có thể đi thuê phòng với Trương Phong, Trương Phong muốn tư thế nào họ cũng chiều.

Chỉ có mình Từ Lộ là chưa kịp hoàn hồn về chuyện khi nãy, cô ấy cảm thấy tất cả mọi thứ diễn ra trong ngày hôm nay cứ như đang mơ một giấc mơ vậy.

.