Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 43: 43: Sao Cô Biết Tôi Mua Không Nổi





Sau khi rời khỏi nhà hàng Tân Thế Kỷ, Trương Phong không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra bên trong nhà hàng.

Anh cũng không quan tâm, bởi vì anh biết sau khi mình rời đi thì giám đốc Tôn nhất định sẽ xử lý ổn thỏa mấy chuyện còn lại.

“Không ngờ rằng vợ chưa cưới của mình cũng là một cô gái tuyệt đẹp, chỉ tiếc rằng người ta căn bản không coi trọng mình!”
Trương Phong không khỏi than vãn một câu.

Tuy rằng Lâm Phỉ Nhi rất xinh đẹp, nói cô ấy đẹp khiến người người ngạc nhiên cũng không quá đáng.

Nhưng mà miễn cưỡng không có hạnh phúc, Trương Phong cũng hiểu được đạo lí này.

Dù gì chỉ cần Trương Phong hoàn thành được yêu cầu trong bản di chúc, có thể thuận lợi có được tài sản là được rồi.

Vả lại Trương Phong còn cảm thấy mối quan hệ giữa anh và Lâm Phỉ Nhi bây giờ cũng rất tốt, hai người đều lấy được thứ mình cần, cô ấy có thể đi tìm người đàn ông mình thích, Trương Phong cũng có thể đi tìm cô gái mà anh thích.

Bây giờ Trương Phong đã không còn là Trương Phong của ngày trước nữa rồi, dĩ nhiên bên cạnh anh cũng có không ít con gái.

“Anh à, chào anh, bên phía chúng tôi vừa xây dựng xong một công trình bất động sản, anh có muốn đi vào xem thử không ạ?”
Chính vào lúc này, có một cô gái xinh đẹp mặc một váy liền thân màu trắng buộc tóc đuôi ngựa đi đến trước mặt Trương Phong rồi cười xinh đẹp nói.

Sau khi nghe vậy thì Trương Phong không khỏi ngắm nghía cô gái trước mặt một hồi, tuy rằng cô ấy trang điểm rất bình thường nhưng cô ấy vẫn rất xinh đẹp, ít nhất vẫn xinh đẹp hơn mấy người như Trần Văn Văn và Diệp Mị.


Một đôi mắt to tròn long lanh xinh đẹp khiến người khác động lòng, đôi chân vừa trắng vừa dài phơi bày ngay trước mắt khiến người ta không kìm chế nổi muốn sờ một cái.

“Thật ngại quá, tí nữa tôi còn có việc!”
Lúc này trong lòng Trương Phong luôn nhớ đến mấy việc Lâm Phỉ Nhi đã nói với anh khi nãy, bởi vậy anh căn bản không có tâm trạng đi xem nhà.

Sau khi nói xong thì Trương Phong quay người định rời đi.

“Anh à, anh cứ đi vào trong xem một chút thì cũng coi như giúp đỡ tôi rồi!”
Cô gái đẹp thấy Trương Phong muốn rời đi thì nhanh chóng thấp giọng nói.

“Giúp cô sao?”
Trương Phong không khỏi ngẩn người một hồi, sau đó anh thắc mắc hỏi: “Cô muốn tôi giúp cô thế nào?”
“Tôi là sinh viên của đại học Giang Thành, tôi tên Từ Lộ!”
Cô gái đẹp nói với Trương Phong.

“Rồi sao?” Trương Phong hỏi.

“Cuối tuần nào tôi cũng sẽ đến bộ phận bán nhà để làm thêm phát tờ rơi, nhưng chúng tôi phát tờ rơi cũng có yêu cầu về KPI nữa, ngày nào cũng phải kéo đủ mười khách đi vào trong bộ phận bán nhà để xem phòng thì mới có thể nhận được lương phát tờ rơi cho hôm nay.


“Từ sáng đến giờ tôi phải nhịn ăn nhịn uống mới kéo được có chín người khách thôi, bây giờ sắp tan ca đến nơi rồi, anh có thể giúp tôi được không?” Từ Lộ vô cùng sốt sắng giải thích.

Sau khi nghe Từ Lộ nói vậy thì Trương Phong do dự một hồi.

Thật ra tối hôm qua Trương Phong đang nghĩ xem anh có nên mua một căn nhà hay không.

Vừa hay hôm nay lại gặp phải Từ Lộ, một cô gái nhỏ đứng ở đây phát tờ rơi cũng không dễ dàng gì, nên anh liền gật đầu nói: “Vậy được thôi, tôi đi theo cô vào trong xem thử vậy!”
“Cảm ơn anh, anh đúng là một người tốt!”
Sau khi thấy Trương Phong đồng ý thì Từ Lộ vô cùng vui vẻ nói.

“Không cần cảm ơn đâu!”
Trương Phong cười khà khà trả lời một câu.

“Đi theo tôi đi…”
Từ Lộ nhanh chóng dẫn Trương Phong đi vào trong bộ phận bán nhà.

Không bao lâu sau Trương Phong đã đi theo Từ Lộ vào bên trong bộ phận bán nhà.

Nhưng khi vừa đi vào trong bộ phận bán nhà thì Trương Phong liền nghe thấy tiếng hét tức giận của một người phụ nữ: “Từ Lộ, cô đang làm cái gì vậy hả? Sao ai cô cũng dắt vào trong bộ phận bán nhà được vậy? Dắt người này vào đây làm gì?”

Sau khi Trương Phong nghe vậy thì liền quay đầu nhìn sang.

Anh nhìn thấy một cô gái đẹp đang mặc đồ đồng phục, cô ta mang giày cao gót bước ra từ bộ phận bán nhà.

Cô gái đẹp mặc đồ đồng phục tầm hai mươi lăm tuổi, cô ta xinh đẹp vô cùng, đặc biệt là đôi mắt hút hồn kia cứ như có thể quyến rũ linh hồn người khác vậy.

Thân hình sắc nét của cô ta được bộ đồng phục quấn lấy thật chặt, lớp da trắng như tuyết lộ ra trên phần cổ áo, suýt nữa thì khuôn ngực đầy đặn đã phá vỡ lớp áo sơ mi.

Khi nhìn xuống dưới thì liền thấy rõ đôi chân thon dài trắng ngần kia đang được đôi tất đen ôm sát.

Trương Phong cảm thấy cô gái này như một con hồ ly tinh vậy, quyến rũ mê người lạ thường.

“Giám đốc Lưu, anh ấy là khách hàng tôi vừa kéo về được đó!” Từ Lộ hơi sợ sệt giải thích với cô gái đó.

“Khách hàng?”
Sau khi nữ giám đốc kia nghe vậy thì nhìn sang Trương Phong một cách khinh thường.

Sau đó cô ta bĩu môi lạnh lùng cười nói: “Từ Lộ à Từ Lộ ơi, tôi nói có phải não cô có vấn đề rồi hay không? Cô thấy người này có thể mua nổi nhà hay không vậy? Có lẽ cái nhà vệ sinh anh ta còn mua không nổi đó, cứ coi như tôi có ra yêu cầu với cô thì cô cũng không nên tùy tiện kiếm đại một người nghèo khó như này qua cho đủ số lượng nhỉ?”
Sau khi nghe vậy, Từ Lộ ngại ngùng liếc nhìn sang Trương Phong, không thể không thừa nhận thì cách ăn mặc của Trương Phong ngày hôm nay nhìn không giống người có thể mua nổi nhà.

“Từ Lộ à, không tính người này nhé, còn mười phút nữa là tan ca rồi, cô mau đi tìm thêm một người khách nữa cho tôi!”
Nữ giám đốc kia không kiên nhẫn hét vào mặt Từ Lộ.

“Dạ được ạ giám đốc Lưu!”
Từ Lộ căng thẳng trả lời một câu rồi nhanh chóng quay người chạy ra khỏi bộ phận mua nhà.

Nhưng chính vào lúc này Trương Phong lại chìa tay kéo Từ Lộ lại, sau đó thích thú nhìn sang nữ giám đốc nói: “Cô thấy người như thế nào mới được xem là khách hàng hả?”
“Người nào mới được xem là khách hàng á?”

Sau khi nghe vậy, nữ giám đốc không nhịn được bật cười lạnh lùng, sau đó liếc mắt nói: “Dĩ nhiên là người có thể mua nổi nhà rồi!”
“Vậy sao cô biết tôi không mua nổi nhà hả?”
Trương Phong nhìn sang nữ giám đốc rồi lạnh lùng nói.

Sau khi nữ giám đốc nghe Trương Phong nói vậy thì sững sờ một hồi, cô ta quan sát Trương Phong thật kĩ càng rồi nhoẻn miệng nhỏ cười.

Sau khi nghe câu nói đó của Trương Phong, các nhân viên khác của bộ phận bán nhà cũng lần lượt bật cười lớn, ánh mắt họ lúc nhìn sang Trương Phong vô cùng khinh thường.

“Thằng kia, người khác có mua nổi hay không thì tôi không biết, nhưng anh thì nhất định không mua nổi đâu! Anh biết nhà bên chúng tôi bao nhiêu tiền một mét vuông không hả? Anh có biết những ngôi nhà chúng tôi bán ở đây là những căn biệt thự đáng giá bao nhiêu tiền hay không?”
Nữ giám đốc giẫm lên đôi giày cao gót vênh váo kênh kiệu đi đến trước mặt của Trương Phong.

“Tôi không biết…”
Trương Phong khẽ lắc lắc đầu nói với nữ giám đốc.

“Tôi nói cho anh biết, căn biệt thự rẻ nhất ở chỗ chúng tôi cũng gần ba tỷ rồi đó, anh nghĩ anh có thể lấy ra số tiền như vậy hay không? Anh mà cũng có thể đi vào những nơi như này hay sao?
Nữ giám đốc nhìn Trương Phong rồi nói tiếp.

“Ba tỷ sao? Đắt vậy hả?”
Trương Phong giả vờ ngạc nhiên rồi cao giọng hét.

“Biết thì tốt rồi!” Nữ giám đốc không nhịn được bật cười lạnh lùng, sau đó cô ta nói tiếp: “Tôi khuyên anh nên biết thân biết phận một chút, người nghèo như anh dù có nhịn ăn nhịn uống cả đời này thì cũng không thể mua nổi một cái nhà vệ sinh ở chỗ này ấy chứ, tôi khuyên anh đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, mau chóng cút ra ngoài cho tôi!”.