“Giám đốc Tôn, khi nãy anh nói người này là khách của nhà hàng anh nên anh không thể đuổi anh ta ra ngoài được.
”
“Vậy nếu như anh ta không phải khách hàng của nhà hàng các anh thì sao? Anh có quyền đuổi anh ta ra ngoài hay không?”
Thấy cô gái đẹp mặc đồ chuyên nghiệp không ngăn cản mình, cô gái đẹp nhỏ tuổi tiếp tục hét vào mặt giám đốc Tôn một cách ngạo mạn và vô lý.
“Không phải khách của nhà hàng chúng tôi?”
Sau khi giám đốc Tôn nghe vậy thì thẫn thờ một hồi, vẻ mặt anh ta tràn ngập sự nghi ngờ.
Suy cho cùng nếu như đến nhà hàng Tân Thế Kỷ không phải để ăn cơm thì còn có thể đến để làm gì nữa chứ?
“Cô Lâm à, câu nói này của cô có ý gì?”
Giám đốc Tôn có chút thắc mắc hỏi.
“Tôi quen người này, anh ta là một người nghèo nàn, đi giao đồ ăn để kiếm sống, anh cảm thấy loại người như này có thể đến nhà hàng Tân Thế Kỷ của các anh để ăn cơm được hay không?”
Cô gái đẹp nhỏ tuổi kích động hét.
giám đốc Tôn quay đầu nhìn về phía Trương Phong, ánh mắt anh t có chút nghi ngờ.
“Đúng đó, nhìn anh này ăn bận như vậy thì chính là một người nghèo nàn, sao anh ta lại có tiền đến nhà hàng Tân Thế Kỷ ăn cơm được chứ?”
“Tôi cảm thấy thằng ranh này chắc đến đây để tìm người đó? Hay là còn có mục đích khác?”
“Dù có là đến tìm người thì cũng không thể để người như anh ta vào đây, làm ảnh hưởng tâm trạng ăn uống của mọi người!”
Những khách khứa xung quanh nhìn thấy dáng vẻ của Trương Phong thì bắt đầu bàn tán xôn xao.
Sau khi cô gái đẹp nhỏ tuổi nghe thấy lời bàn tán của mọi người thì cô ấy liền như thể không sợ gì cả, cô ấy bước lên phía trước một bước hét: “Giám đốc Tôn, tôi nghe ngờ có thể người này đến nhà hàng các anh để trộm đồ đó, anh mau đuổi anh ta ra ngoài!”
Sau khi nghe vậy thì vẻ mặt của các thực khách liền thay đổi, họ lần lượt kiểm tra xem mình có bị mất thứ gì hay không.
Lúc này vẻ mặt của giám đốc Tôn cũng trở nên khó coi, nếu như thực sự như những gì cô gái đẹp nhỏ tuổi nói, Trương Phong đến đây để trộm đồ, vậy thì anh ta thân là giám đốc công ty, nếu như người ở phái trên trách phạt xuống thì anh ta cũng khó lòng thoát tội!”
“Sao cô biết tôi đến đây không phải để ăn cơm chứ? Còn nữa, cô dựa vào đâu mà vu oan tôi là trộm hả?”
Trương Phong bước lên trước một bước lạnh lùng nói với cô gái đẹp nhỏ tuổi.
“Hứ! Một người giao hàng như anh có tiền để đến nơi như này để ăn cơm hay sao?”
Cô gái đẹp trẻ tuổi lạnh lùng cười nói.
“Tôi có tiền đến nơi này ăn hay không là chuyện của tôi, nhưng cô có tư cách gì nói tôi không thể đến nơi này ăn cơm, cô có chứng cứ gì nói tôi là trộm hả?”
Trương Phong lạnh lùng nói với cô gái nhỏ xinh đẹp.
Sau khi cô gái nhỏ xinh đẹp thấy dáng vẻ tự tin của Trương Phong thì trong mắt cô ấy có chút hoảng hốt.
Dù sao trong lòng cô ấy cũng hiểu rất rõ, những lời khi nãy đều do cô ấy tự suy đoán ra, chứ thật ra không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào.
Bây giờ đột nhiên Trương Phong lại bảo cô ấy lấy chứng cứ ra, dĩ nhiên cô ấy không thể lấy ra được rồi.
“Tiểu Mạn, hay là bỏ qua chuyện này đi!” Cô gái đẹp mặc đồ chuyên nghiệp không muốn ồn ào nữa nên không nhịn được lên tiếng khuyên răn.
“Không được, cái tên nghèo hèn này nhất định không có tiền đến đây ăn uống!”
Cô gái đẹp nhỏ tuổi vẫn không chịu bỏ qua, cô ấy hung hăng chỉ vào Trương Phong nói.
“Cô Lâm à, nếu như cô lấy được chứng cứ ra chứng minh người này không phải đến nhà hàng chúng tôi không phải để ăn cơm, thì bây giờ tôi có thể cho bảo vệ đuổi anh ta ra ngoài!”
Giám đốc Tôn bước lên trước một bước lễ phép nói chuyện với cô gái đẹp nhỏ tuổi.
Sau khi nghe giám đốc Tôn nói vậy, cô gái đẹp nhỏ tuổi không khỏi cau mày, vẻ mặt cô ấy rất bất lực bởi vì cô ấy căn bản không có chứng cứ gì cả.
“Nếu như anh muốn có chứng cứ thì tôi có thể đứng ra để chứng minh!”
Chính vào lúc này, có một giọng nam vang lên từ trong đám người.
Sau khi nghe thấy giọng nói này, Trương Phong không kìm được quay đầu nhìn về phía sau lưng mình, chỉ thấy hai người Dương Uy và Trần Văn Văn đang từ trong đám người bước ra.
“Anh là ai?” giám đốc Tôn không quen Dương Uy, anh ta hơi khó hiểu hỏi.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là anh ta là ai!”
Dương Uy nói xong rồi nắm tay Trần Văn Văn đi về phía của Trương Phong.
“Anh ta là ai?”
Giám đốc Tôn thắc mắc hỏi.
“Anh ta là Trương Phong là học sinh của Đại học Giang Thành chúng tôi, đồng thời cũng là bạn cùng lớp của tôi, tôi rất hiểu anh ta, ngày thường ở đại học chúng tôi, anh ta chủ yếu đi giao đồ ăn để duy trì cuộc sống, sao anh ta lại có thể có tiền đến nhà hàng Tân Thế Kỷ để ăn cơm chứ?”
Dương Uy rất khinh thường nói.
Sau khi mọi người nghe Trương Phong nói vậy thì liền bắt đầu bàn tán.
Nếu như chỉ có mỗi cô gái đẹp nhỏ tuổi nói Trương Phong không có tiền đến đây để ăn cơm, thì có thể trong lòng mọi người sẽ có chút nghi ngờ.
Nhưng mà bây giờ có tới hai người nói vậy rồi, vậy thì mọi người cảm thấy lời nói của cô gái đẹp nhỏ tuổi khi nãy có chút đáng tin rồi.
Thật ra bản thân hai người Dương Uy và Trần Văn Văn cũng không có tiền để đến những nơi như nhà hàng Tân Thế Kỷ để an cơm.
Chỉ có điều hôm nay có một người bạn của Dương Uy tổ chức sinh nhật, nên hai người họ mới xuất hiện ở đây.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng sẽ gặp được Trương Phong.
Lần trước Trương Phong khiến Dương Uy mất hết mặt mũi ở nhà hàng Túy Tiên, Dương Uy vẫn luôn tìm cơ hội để báo thù, nhưng vẫn chưa có cơ hội.
Nhưng mà bây giờ cơ hội mà Dương Uy chờ đợi đã đến rồi!
Dương Uy cảm thấy đến bản thân anh ta còn không dám đến nhà hàng Tân Thế Kỷ để tiêu tiền chứ đừng nói là Trương Phong.
Lần trước Trương Phong đã tiêu hai trăm mười triệu đồng ở nhà hàng Túy Tiên rồi, sao bây giờ anh lại còn tiền để đến chỗ này tiêu được chứ?
“Giám đốc Tôn, nếu như anh không tin tôi thì tôi có thể bảo bạn gái mình ra làm chứng, cô ấy chính là bạn gái cũ của Trương Phong, tôi cảm thấy lời nói của cô ấy sẽ đáng tin hơn!”
Dương Uy thấy giám đốc Tôn không nói gì thì liền nói tiếp.
“Không sai, tôi chính là bạn gái cũ của tên nghèo hèn này!”
Sau khi Trần Văn Văn nghe Dương Uy nói vậy thì liền rất phối hợp đứng ra.
Khi nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của mọi người rất kỳ lạ.
Ai lại ngờ rằng lúc này đến bạn gái cũ của Trương Phong cũng muốn đứng ra để vu khống anh?
Sau khi cô gái đẹp nhỏ tuổi thấy Trần Văn Văn đứng ra thì vẻ mặt cô ấy càng trở nên đắc ý hơn.
“Nguyên nhân quan trọng nhất khiến tôi chia tay với anh ta lúc đầu chính là anh ta rất nghèo, nghèo đến mức chỉ ăn bữa này không có bữa sau ấy, các người đã nhìn thấy đôi giày vải của anh ta hay chưa? Đây chính là thứ anh ta nhặt được trên lầu khi đi giao đồ ăn ấy!”
“Vả lại ngày nào cũng giao đồ ăn cho người khác, bản thân mình đến một bữa cơm cũng không có tiền ăn, anh ta thường ăn những đơn hàng bị khách hủy, mọi người cảm thấy người nghèo khổ như vậy có tiền đến nhà hàng Tân Thế Kỷ để tiêu hay không?”
Trần Văn Văn không giữ thể diện cho Trương Phong, châm chọc nói.
Nếu như những lời nói của Dương Uy và cô gái đẹp nhỏ tuổi đều không đáng tin, vậy lời nói của bạn gái cũ Trương Phong chắc là thật rồi nhỉ?
Lúc này, mọi người đều khinh thường nhìn sang Trương Phong.
Mà Trương Phong thì lại bình tĩnh nhìn Trần Văn Văn, trông anh rất bất lực.
Thực sự Trương Phong không hiểu nổi, không lẽ trong lòng Trần Văn Văn không hiểu rõ tại sao lúc ở bên cạnh Trần Văn Văn anh lại nghèo đến thế hay sao?
Mỗi ngày Trương Phong đều đội mưa đội gió liều mạng đi giao đồ ăn không phải vì để kiếm tiền cho Trần Văn Văn tiêu, để thoả mãn sự xa hoa vô tận của cô ta hay sao?
Cho dù ba ngày trời Trương Phong không được ăn cơm cũng phải mua cho bằng được chiếc túi, cây son mà Trần Văn Văn thích.
Nếu như không phải vì Trần Văn Văn thì ngày hôm nay Trương Phong sao lại lâm vào bước đường này được chứ?
Bởi vì anh nghèo nên Trần Văn Văn đã lựa chọn rời xa anh, trong lòng Trương Phong vẫn còn chấp nhận được chuyện này.
Suy cho cùng ở thế giới này chuyện chê nghèo ham giàu là chuyện bình thường.
Nhưng Trương Phong thật sự không thể hiểu nổi, sau khi Trần Văn Văn chia tay với anh, sao lại còn chống đối anh đủ kiểu chứ?.