"Anh… anh Hà, hình như anh còn chưa hiểu hết về công ty chúng tôi, công ty chúng tôi làm ăn thua lỗ hai năm liên tiếp, anh thật sự định đầu tư nhiều tiền như vậy vào công ty chúng tôi sao?"
Lúc này, người đàn ông trung niên luôn đối nghịch với Lâm Phỉ Nhi không thể chịu đựng được nữa, kích động nói với Hà Vĩnh Quân.
Nghe xong lời này, Hà Vĩnh Quân không khỏi sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Trương Phong, cười nói: “Ông Trương nhờ tôi giúp đầu tư vào công ty này.
Tôi tin anh Trương là một người tốt, sẽ không lừa gạt tôi, vì vậy tôi nghĩ đầu tư vào công ty của các người sẽ không có vấn đề gì!"
"Anh Trương nhờ anh giúp đầu tư ư?"
Nghe vậy, Lâm Phỉ Nhi quay đầu nhìn lại vị trí của Trương Phong, đôi mắt đẹp của cô tràn đầy sự kinh ngạc.
Lúc này Lâm Phỉ Nhi mới nhớ tới, sở dĩ Hạ Vĩnh Quân có thể tới đây hôm nay, hoàn toàn là bởi vì có quan hệ với Trương Phong.
Lâm Phỉ Nhi không thể không nhìn Trương Phong một cách cẩn thận, cô rất tò mò về mối quan hệ giữa Trương Phong và Hà Vĩnh Quân, theo lý thì Trương Phong hoàn toàn không thể quen biết Hà Vĩnh Quân mới đúng chứ?
Nhưng vào lúc này, Hà Vĩnh Quân dường như rất tin tưởng Trương Phong, và cũng rất tôn trọng Trương Phong.
Trương Phong lúc này vẫn rất bình tĩnh, anh híp mắt nhìn những người này, từ đầu đến cuối đều không nói một lời.
"Ha ha ha!"
Lúc này, Thẩm Phi đột nhiên bật cười ra tiếng.
Nghe Thẩm Phi cười xong, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía Thẩm Phi, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
"Anh Hà, kỹ năng diễn xuất của anh rất tốt đấy.
Vừa rồi tôi suýt nữa để anh lừa rồi..."
Thẩm Phi nheo mắt và nói với Hà Vĩnh Quân.
"Kỹ năng diễn xuất của tôi tốt ư?"
Hà Vĩnh Quân nghe vậy, không khỏi sửng sốt một chút, sau đó khó hiểu hỏi: "Anh nói vậy là có ý gì?"
"Đúng, Thẩm Phi, anh đang nói cái gì đó?"
Lâm Phỉ Nhi cảm thấy bây giờ Thẩm Phi muốn gây rắc rối, vì vậy cô vội vàng đứng dậy và mắng mỏ.
"Phỉ Nhi, em ngây thơ quá rồi đó? Chẳng lẽ em cho rằng anh ta sẽ đầu tư nhiều tiền như vậy vào công ty em sao?"
Thẩm Phi nhìn Lâm Phỉ Nhi và cười khẩy.
"Ý anh là sao, chẳng lẽ tôi còn có thể lừa các người sao?"
Hà Vĩnh Quân không khỏi khịt mũi.
"Tôi có ý gì, trong lòng anh tự biết! Không phải anh đang phối hợp diễn trò với Trương Phong sao?"
Thẩm Phi chỉ vào vị trí của Trương Phong và hét lớn.
"Diễn trò?"
Lâm Phỉ Nhi vậy, không khỏi sửng sốt, cô không hiểu bây giờ Thẩm Phi muốn làm gì.
"Chẳng lẽ bây giờ các người còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra à?"
Thẩm Phi hét vào mặt mọi người, rồi nói tiếp: "Người này hoàn toàn không phải tổng giám đốc Đầu tư Đế Hào.
Đầu tư Đế Hào có thể nói là một trong những công ty đầu tư lớn nhất ở tỉnh Đông Giang.
Tại sao một công ty lớn như vậy lại quan tâm đến một công ty nhỏ như thế này? Hơn nữa các người cũng biết tõ về tình hình hiện tại của công ty mình, các người nghĩ rằng Đầu tư Đế Hào sẽ ngu ngốc đến mức đầu tư vào đây không? Lại còn mở miệng đầu tư 300 tỷ, không phải quá lố bịch sao?"
Nghe xong lời Thẩm Phi nói, tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Nhưng Trương Phong lại nhìn Thẩm Phi một cách suy ngẫm, anh không bao giờ nghĩ rằng Thẩm Phi sẽ có thể nói một lời như vậy để có được Lâm Phỉ Nhi.
"Phi Nhi, lời anh nói có hợp lý hay không, trong lòng em tự hiểu rõ.
Anh cảm thấy Hà Vĩnh Quân này căn bản không phải người của đầu tư Đế Hào, anh ta được Trương Phong mời đến diễn kịch thôi!"
Sau khi thấy Lâm Phỉ Nhi và những người khác không nói chuyện, Thẩm Phi tiếp tục cao giọng.
Ánh mắt của Lâm Phỉ Nhi lúc này rõ ràng là đang do dự, bởi vì cô cảm thấy những gì Thẩm Phi nói thực sự rất có lý, trước hết Trương Phong có thể quen biết tổng giám đốc của Đầu tư Đế Hào, vốn đã rất khả nghi rồi.
Hơn nữa, Lâm Phỉ Nhi vẫn biết rất rõ tình hình của công ty cô, đừng nói là một công ty đầu tư lớn như Đầu tư Đế Hào, cho dù có một công ty đầu tư có quan hệ tốt với Lâm Phỉ Nhi thì hiện tại họ cũng không sẵn lòng đầu tư cho Lâm Phỉ Nhi.
Nhưng vào lúc này, Hà Vĩnh Quân lại nói sẽ đầu tư 300 tỷ, điều này thực sự rất khó tin.
"Đúng vậy, mấy tên này bịp bợm thôi!"
"Không ngờ Trương Phong lại tìm một tên lừa đảo đến đây, thật là đáng ghét..."
"Trương Phong, không tìm được nhà đầu tư cũng không sao, thế mà lại tìm diễn viên lừa gạt chúng tôi, ý của anh là sao hả?" Lâm Tiểu Mạn lúc này cũng tin những lời Thẩm Phi nói, bước nhanh tới trước mặt Trương Phong và hét vào mặt anh.
"Cô dựa vào đâu mà nói Hà Vĩnh Quân là một kẻ nói dối?"
Trương Phong thờ ơ liếc nhìn Lâm Tiểu Mạn, bình tĩnh hỏi cô ta.
"Một tên khốn kiếp như anh, làm sao lại quen biết người của Đầu tư Đế Hào chứ? Nhất định là anh thuê diễn viên lừa gạt chúng tôi!"
Lâm Tiểu Mạn hung hăng nhìn chằm chằm Trương Phong.
Trương Phong do dự một lúc, sau đó quay đầu nhìn Hà Vĩnh Quân đang ở bên cạnh, anh cảm thấy chắc hẳn Hà Vĩnh Quân có một cách để chứng minh danh tính của mình vào lúc này.
Hà Vĩnh Quân do dự một lát, sau đó lạnh giọng nói với Thẩm Phi: "Nếu tôi nhớ không nhầm, anh là con trai của Thẩm Quốc Nguyên phải không?"
“Ha ha…”
Thẩm Phi cười khẩy một tiếng, sau đó khinh thường nói: "Thật không ngờ, anh là một diễn viên khá chuyên nghiệp thật đấy, anh còn biết tôi có ai, nhưng vậy thì sao? Có rất nhiều người biết tôi là con trai của Thẩm Quốc Nguyên, điều này có thể chứng tỏ anh là người của đầu tư Đế Hào sao?"
"Cha của anh, Thẩm Quốc Nguyên, trước đó đã thảo luận một dự án tài chính với công ty chúng tôi.
Mặc dù số tiền không lớn lắm, nhưng xem xét thái độ của anh đối với tôi vừa rồi, tôi quyết định hủy bỏ khoản đầu tư vào nhà họ Thẩm của anh!"
Hà Vĩnh Quân nói với Thẩm Phi bằng một giọng điệu rất bình tĩnh.
"Ha ha, anh thật sự cho rằng mình là tổng giám đốc của Đầu tư Đế Hào sao? Quả thật trước đây nhà họ Thẩm có chút hợp tác với Đầu tư Đế Hào, nhưng là những dự án lớn trị giá hàng trăm triệu đô la, đừng nói anh là tổng giám đốc Đầu tư Đế, cho dù anh là chủ tịch của Đầu tư Đế Hào cũng không dám hủy bỏ hợp tác với nhà họ Thẩm đâu!"
Thẩm Phi cười khẩy trả lời.
"..."
Hà Vĩnh Quân nhìn Thẩm Phi và lắc đầu bất lực, sau đó lạnh lùng nói: "Tôi đã gặp bố anh rồi, anh có thể gọi cho bố anh ngay bây giờ để xem tôi có phải tổng giám đốc của Đầu tư Đế Hào hay không..."
"Uầy, anh vẫn muốn diễn trò đúng không? Tôi nghĩ anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!"
Thẩm Phi chế nhạo Hà Vĩnh Quân, sau đó trực tiếp lấy điện thoại ra, muốn gọi cho bố mình để xác nhận rằng Hà Vĩnh Quân là kẻ nói dối.
"Cậu chủ Thẩm, tôi nghĩ cậu không cần gọi điện thoại cho bố cậu đâu!"
Lúc này, một cổ đông chậm rãi nói.
"Tại sao?"
Thẩm Phi nhìn cổ đông và hỏi.
"Bởi vì mấy ngày trước tôi nhớ mình có gặp một người của Công ty Đầu tư Đế Hào, mà người tiếp tôi lúc đó là tổng giám đốc của Công ty Đầu tư Đế Hào, cho nên người này 100% là giả!"
Tên cổ đông kia cười nói..