"Chủ nhiệm Ngụy, sinh viên này là ai vậy? Cậu ta tới đây làm gì?"
Triệu Vĩnh Xương thấy dáng vẻ hống hách không coi ai ra gì của Trương Phong, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ nhìn Ngụy Đức Hải hỏi.
Mà lúc này Ngụy Đức Hải cũng bị câu nói kia của Trương Phong làm cho hoảng sợ, vội vàng xông lên phía trước, quát Trương Phong: "Nhóc con, cậu có biết vị trước mắt này là ai không? Nhanh nhận lỗi với thầy ấy đi!"
Trương Phong ngẩng đầu liếc mắt nhìn Triệu Vĩnh Xương một cái, sau đó lạnh lùng nói: "Ông ta không xứng để tôi nhận lỗi!"
"Cậu! cậu! "
Triệu Vĩnh Xương bị Trương Phong chọc cho tức run người, trừng mắt mắng: "Chủ nhiệm Ngụy, tên kia rốt cuộc là ai, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại đưa cậu ta đến đây hả?"
"Hiệu trưởng Triệu, không phải trường chúng ta xảy ra mấy vụ ăn cắp sao? Tên nhóc này chính là kẻ trộm, cho nên tôi mới dẫn cậu ta đến chỗ của thầy, muốn hỏi thầy xem nên xử lý thế nào!"
Ngụy Đức Hải cho rằng Trương Phong chắc chắn vì biết mình hôm nay sẽ bị đuổi học cho nên mới không biết sợ ai như vậy, vì thế ông ta vội vàng giải thích với Triệu Vĩnh Xương.
"Cậu ta chính là tên trộm kia ư?"
Triệu Vĩnh Xương nhíu mày, lạnh giọng nói: "Không thể tin nổi đại học Giang Thành chúng ta vậy mà lại có những kẻ bại hoại như vậy, người như thế hoàn toàn không xứng đến trường chúng ta học, từ giờ trở đi cậu chính thức bị đuổi học, hơn nữa tôi còn muốn thông báo cho các trường đại học xung quanh, để bọn họ kéo cậu vào sổ đen, vĩnh viễn không cho theo học!"
Hành vi khiêu khích vừa rồi của Trương Phong, đã hoàn toàn chọc giận Triệu Vĩnh Xương.
Hiện tại Triệu Vĩnh Xương không chỉ muốn đuổi học Trương Phong mà còn muốn báo cho mấy trường đại học khác tại Giang Thành, liên thủ phong sát Trương Phong.
Nói như vậy, không chỉ là đại học Giang Thành đuổi học Trương Phong, mấy trường đại học khác sau khi biết chuyện này cũng sẽ vĩnh viễn không cho Trương Phong vào học.
Đến lúc đó, cho dù Trương Phong có muốn đến trường học khác học tập cũng không có cơ hội.
"Ông muốn đuổi học tôi?"
Trương Phong cân nhắc hỏi lại.
"Đúng vậy! Loại sinh viên có hành vi không hợp như cậu, hiện tại nếu tôi không đuổi cậu, về sau chắc chắn sẽ làm bại hoại danh tiếng của trường!" Triệu Vĩnh Xương kích động hô.
"Ha ha, không sợ nói cho ông biết, trừ khi bản thân tôi không muốn theo học đại học Giang Thành nữa, còn không, không ai có thể đủ tư cách đuổi tôi!"
Trương Phong cười khẩy nói.
"Cậu! cậu nói cái gì? Cậu biết tôi là ai không? Tôi là hiệu trưởng đại học Giang Thành, cậu lại nói tôi không thể đuổi cậu, thật đúng là quá nực cười!"
Triệu Vĩnh Xương nhìn Trương Phong cười khẩy nói.
"Tôi nói ông không thể đuổi học tôi thì chính là ông không đuổi được tôi!"
Vẻ mặt Trương Phong vẫn rất bình tĩnh.
"Bốp!"
Triệu Vĩnh Xương không muốn nói linh tinh với Trương Phong nữa, trực tiếp cầm điện thoại trên mặt bàn, sau đó bấm gọi tới một dãy số.
"Chủ nhiệm Vương, phiền thầy mang hồ sơ của một em sinh viên trường ta tên Trương Phong đến đây cho tôi, hiện tại tôi muốn lập tức đuổi sinh viên này!"
Triệu Vĩnh Xương ra lệnh, sau đó trực tiếp cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía Trương Phong nói: "Cậu chờ đó cho tôi, một lát nữa hồ sơ của cậu sẽ được đưa đến đây, để tôi xem cậu con cuồng vọng với tôi thế nào!"
"Ha ha! "
Trương Phong nhìn Triệu Vĩnh Xương thẹn quá thành giận cười một tiếng, sau đó lấy di động của mình ra gọi tới một số điện thoại.
"Nhóc con, hiện tại cậu mới biết gọi điện thoại tìm người giúp à?"
Ngụy Đức Hải nhìn Trương Phong cười khẩy một tiếng, sau đó tiếp tục nói: "Nếu vừa rồi lúc tiến vào thái độ của cậu tốt một chút, nhận sai với hiệu trưởng Triệu, nói không chừng hiệu trưởng còn có thể cho cậu một cơ hội soi xét, nhưng hiện tại đã quá muộn rồi, bất kể cậu tìm ai hỗ trợ cũng vô dụng, cậu cứ chờ bị đuổi học đi!"
Trương Phong không thèm quan tâm Ngụy Đức Hải, chuyên tâm gọi điện thoại.
"Cậu Trương, chào cậu!"
Rất nhanh đối phương đã nghe máy.
"Mười phút sau, phòng làm việc của hiệu trưởng đại học Giang Thành!"
Trương Phong lạnh nhạt nói một câu.
"Đã hiểu!"
Đối phương hoàn toàn không hỏi Trương Phong đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đồng ý.
"Ha ha nhóc con, hôm nay cho dù cậu có gọi Bộ trưởng Bộ Giáo dục đến đây cũng vô dụng! Tôi muốn đuổi sinh viên trường mình, không ai có thể ngăn cản! Tôi làm hiệu trưởng nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên đụng phải sinh viên như cậu!"
Triệu Vĩnh Xương thấy Trương Phong cúp điện thoại, vô cùng kích động nói.
"Lời này của ông không khỏi kiêu ngạo quá nhỉ?"
Trương Phong lạnh nhạt đáp lại một câu.
"Nếu cậu không tin, vậy chúng ta chờ xem!"
Triệu Vĩnh Xương thấy Trương Phong vẫn giữ dáng vẻ ngang ngược kia, trong lòng càng thêm oán trách Trương Phong.
Ông ta cảm thấy hành vi hiện tại của Trương Phong, quả thực là đang khiêu khích mình.
Hơn nữa ông ta có thể nhìn ra, quần áo cách ăn mặc của Trương Phong đều hết sức bình thường, hoàn toàn không phải con ông cháu cha gì, cho nên không có khả năng có bối cảnh lớn.
Vừa rồi Triệu Vĩnh Xương nói cho dù là Bộ trưởng Bộ Giáo dục đến, ông ta cũng muốn đuổi Trương Phong, chỉ là đang khoác lác thôi.
Bởi vì ông ta biết Trương Phong hoàn toàn không có khả năng gọi Bộ trưởng Bộ Giáo dục đến đây, nếu anh thật sự gọi được người đến, nói không chừng có thể dọa chết Triệu Vĩnh Xương.
Trương Phong bắt chéo hai chân ngồi ở trên ghế sofa, vẻ mặt thích ý.
Mà Triệu Vĩnh Xương cùng Ngụy Đức Hải thì lại dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Trương Phong, không khí trong văn phòng có vẻ vô cùng quỷ dị.
!
Lúc này, bên trong phòng học đã loạn cào cào.
Tất cả sinh viên đều xì xào bàn tán, thảo luận chuyện Trương Phong là ăn trộm.
Đám người Trần Văn Văn Dương Uy và Mã Hoành Lượng lại mừng thầm trong lòng, cuối cùng Trương Phong cũng bị hiệu trưởng đuổi học rồi, đây tuyệt đối là một chuyện khiến người ta sảng khoái.
Trần Văn Văn thậm chí đã bắt đầu suy nghĩ đến chuyện sau khi Trương Phong rời khỏi trường học, mình sẽ trào phúng Trương Phong thế nào.
Còn trên mặt Diệp Mị lại có chút khẩn trương, bởi vì cô ta cảm thấy chuyện hôm nay tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Đường Tiểu Mạn ngồi ở vị trí của mình, vẻ mặt vô cùng hối hận, mình vừa rồi không nên nói ra chuyện mất tiền.
Tần Lan thì không ngừng gọi điện thoại, muốn giúp Trương Phong tìm quan hệ, tranh thủ không để hiệu trưởng đuổi học Trương Phong.
Nhãn Kính và Vương Hùng ngồi tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn, hoàn toàn không biết hiện tại phải làm sao.
!
Chỉ chớp mắt, 10 phút đã trôi qua.
Một người đàn ông trung niên có mái tóc thưa thớt cầm hồ sơ của Trương Phong tiến vào trong phòng làm việc của hiệu trưởng, sau đó cung kính nói với Triệu Vĩnh Xương: "Hiệu trưởng, hồ sơ mà ngài cần, tôi đã mang đến!"
"Tốt!"
Triệu Vĩnh Xương giơ tay nhận hồ sơ của Trương Phong, quay đầu liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó trực tiếp lấy tư liệu của Trương Phong ra.
"Trương Phong, bây giờ cậu còn dám nói tôi không thể đuổi cậu sao?"
Triệu Vĩnh Xương vừa lấy con dấu, vừa lạnh giọng nói với Trương Phong.
"Nếu ông dám đóng dấu vào hồ sơ của tôi, tôi sẽ khiến ông hối hận cả đời!"
Trương Phong nhìn Triệu Vĩnh Xương lạnh lùng nói.
"Ha ha, khiến tôi hối hận cả đời? Cậu nghĩ tôi sẽ sợ sao?"
Triệu Vĩnh Xương cười khinh thường, cầm con dấu đang định ấn lên hồ sơ của Trương Phong.
"Rầm!"
Ngay lúc Triệu Vĩnh Xương sắp ấn con dấu xuống, cửa phòng làm việc của hiệu trưởng đột nhiên bị người ta đẩy ra.
Triệu Vĩnh Xương theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, lập tức thất thần tại chỗ.
Mà Ngụy Đức Hải sau khi nhìn thấy người này, nhất thời há hốc miệng, trong mắt là sự chấn động thật sâu.
Chỉ riêng một mình Trương Phong vẫn bình tĩnh ngồi ở trên ghế sofa, bởi vì anh đã biết người đến là ai rồi.