Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Show Hoang Dã Của Vợ Chồng

Chương 43: Cập nhật 5/9.




Edit by Đào Không Sợ Ma tại Wattpad cùng tên.

Cố Thạc nhìn Dung Thanh Thanh, thấp giọng trong trẻo hỏi: "Sao vậy?"

Tâm trạng của Dung Thanh Thanh thay đổi rất nhanh, nếu anh không toàn tâm toàn ý nhìn cô, anh sẽ không nhận ra sự thay đổi của cô.

Khi đối mặt với Cố Thạc, Dung Thanh Thanh cũng không có ý định khiến sự việc trở nên quá phức tạp.

Vì sự việc vẫn chưa được làm sáng tỏ nên Dung Thanh Thanh không muốn kéo những người vô tội vào chuyện này.

Nhưng những thứ cô nhớ được phần lớn đều có liên quan đến hệ thống và Dung Nguyệt Nguyệt.

Có vẻ như chỉ có thể nghiêm túc theo dõi Dung Nguyệt Nguyệt sau khi chương trình kết thúc.

Đương nhiên, cô không thể nói cho Cố Thạc biết những nghi ngờ trong lòng mình. Dung Thanh Thanh lắc đầu: "Không sao. Nghĩ đến việc mọi người cùng nhau ăn món thịt nướng ngon hơn, tôi lại rất hưng phấn."

Cố Thạc nghĩ đến trong nhà tụ tập một đám người, hẳn là sẽ rất ồn ào.

Có sự chênh lệch lớn về nhiệt độ giữa ngày và đêm trong rừng nhiệt đới. Nhiệt độ giảm mạnh sau khi mặt trời lặn hoàn toàn.

Lúc này, nhóm khách cũng đã dựng lều thành công. Họ đều quây quần quanh đống lửa để sưởi ấm, ngọn lửa ấm áp phả vào mặt mỗi người.

Đây chắc chắn là đêm hài lòng nhất mà mọi người trải qua trong rừng nhiệt đới.

Lần đầu họ cùng trò chuyện bên đống lửa. Đầu tiên, Thành Du nói với vẻ xúc động: “Đã lâu rồi tôi không có cuộc sống thoải mái như vậy”.

Cuộc sống trong giới của họ ngày nào cũng tràn ngập những quảng cáo quay phim, thậm chí khi yêu nhau, họ cũng bị vây bởi các cẩu tử.

Dung Thanh Thanh cũng gật đầu: “ Đúng, hôm nay là ngày thoải mái nhất của tôi.”

[Thành Du nhà tôi thực sự rất vui  khi đến chương trình này. Ít nhất ở đây không có sự cạnh tranh công khai hoặc ngầm để giành vị trí dẫn đầu. ]

[Đã lâu rồi tôi mới được xem một chương trình hài hòa như vậy. Tôi thực sự muốn dành cho show này một lời khen. Từ giờ trở đi, 《Sinh Tồn Nơi Hoang Dã》 sẽ trở thành chương trình tạp kỹ hay nhất trong lòng tôi. ]

[Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy hơi tiếc cho Dung Thanh Thanh khi cô ấy nói những lời này. ]

[Bị hắc lâu như vậy, Dung Thanh Thanh vẫn có thể có thái độ tốt.]

Tổ chương trình còn đặc biệt cho phép quay cận cảnh biểu cảm khuôn mặt của Dung Thanh Thanh.

Trước đó, mọi người đều biết đánh giá trên mạng về Dung Thanh Thanh thế nào, nó gần như bị lạm dụng áp đảo trên toàn bộ mạng xã hội.

Đúng vậy, cho dù cô ấy cư xử bình thường, thì cũng không thể nói cô ấy không cảm thấy tổn thương dù chỉ một chút.

Một số khách không thể chịu được khi nghe câu này.

Không ai là hoàn hảo, hơn nữa bạn không thể yêu cầu mọi người đều thích bạn. Chỉ cần một người nổi tiếng ra mắt, sẽ luôn có một số anti. Mọi người thường thấy một tin nhắn không tốt trên Weibo có thể ảnh hưởng đến tâm trạng cả ngày.

Chưa kể cách hành xử của Dung Thanh Thanh lúc trước, cô ấy đã hoàn toàn bị đám đông khinh thường.

Gần như lúc Dung Thanh Thanh vừa dứt lời, cô nhạy bén nhận ra mọi người đều im lặng.

[Những vị khách khác cảm thấy có lỗi với Dung Thanh Thanh, sau khi ở bên nhau lâu như vậy, những vị khách nên hiểu Dung Thanh Thanh là một người tốt. ]

[Chúng tôi biết dưa của Dung Thanh Thanh bị đảo ngược, nhưng những khách mời không biết. Vì vậy, chỉ những người thực sự thân thiết với cô mới hiểu được chị Dung chân thành và tốt tánh thế nào. ]

[Woo woo woo, chị Dung của chúng ta thật xứng đáng! ]

Dung Thanh Thanh quay đầu lại: "?"

Cô có nói gì sai không?

Tại sao họ lại nhìn cô như thế này?

Thành Du càng xúc động hơn, nước mắt lưng tròng.

"Ồ, vất vả rồi, Thanh Thanh." Một người xinh đẹp như vậy rơi nước mắt trước mặt cô, ngọn lửa nhỏ mạnh mẽ trong lòng Dung Thanh Thanh lập tức bùng lên.

Cô dễ dàng vòng tay qua eo Thành Du, để cô dựa vào vai mình: “Không vất vả , tôi rất ổn.”

Đối với cô mà nói so với những chuyện khó khăn trong ngày tận thế thì việc này không đáng nhắc tới.

Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu đón nhận một tương lai tốt đẹp hơn sao.

Hơn nữa, ngày tận thế mang đến cho cô chính là trải nghiệm trở nên mạnh mẽ hơn!

Cố Thạc: "..."

Những vị khách khác: "..."

Thần đất mẹ ơi, cô ấy thật mạnh mẽ hahahaha.

Quý Khắc đáng thương nhìn Cố Thạc: "Tôi nghĩ chúng ta sắp bị bỏ rơi rồi."

Với lời nói đùa của Quý Khắc và Thành Du, mọi người lập tức thoải mái hơn.

Tô Vi cũng cười đùa: “Không sao đâu, hai cậu cũng có thể kết thành cặp.”

Cố Thạc lắc đầu: "Tôi không nghĩ vậy."

Quý Khắc càng tỏ vẻ ủy khuất hơn: “Toang rồi, hiện tại không ai cần tôi nữa.”

Câu đó làm mọi người đều cười.

Bên cạnh, Lý Như từ đầu đã muốn chen lời, nhưng mở miệng mấy lần đều không thành công.

Cuối cùng, cô ta chỉ biết kéo lấy cái lều của mình, mặt mày ủ dột mà đi vào trong.

Từ sau chuyện của Trương Tiểu Viên, Lý Như đã im lặng hơn nhiều, ngay từ đầu ấn tượng của khách mời đối với cô ta cũng tụt xuống rất thấp.

Cô ta đang nghĩ cách để lấy lại hình ảnh của một nữ minh tinh tuyến 2, nhưng tiếc là không ai thèm để ý đến cô ta.

Vạn Ninh liếc nhìn Lý Như, lắc đầu.

Lúc này, điều Lý Như nên làm là xin lỗi mới phải.

Dung Thanh Thanh nhìn thấy hành động của Lý Như, mắt đảo qua một vòng, nhưng không để tâm.

Chỉ cần trong thời gian còn lại của chương trình thực tế này cô ta không gây rối, Dung Thanh Thanh sẽ không động đến cô ta.

Chỉ tiếc là, Lý Như lại cứ muốn làm chuyện dại dột.

Bên kia, Lý Như vì không được ai để ý nên tâm trạng u ám, dậy từ rất sớm.

Vô tình cô ta vừa đi đến một nơi không xa thì nhìn thấy một tổ ong, còn khá to nữa.

Cô ta nghĩ rằng nếu có thể trộm được một ít mật ong, cô ta sẽ không cần phải khắp nơi nhìn mặt Dung Thanh Thanh.

Sau đó, cô ta nhặt những viên đá trên mặt đất và ném chúng qua tổ ong bắp cày.

Cô ta không có được mật ong như ý muốn, ngược lại điều này khiến đàn ong vô cùng tức giận.

Âm thanh ù ù phát ra đầy mạnh mẽ.

******

Sáng sớm hôm sau, Dung Thanh Thanh vừa mới thức dậy đã phát hiện Vạn Ninh đi tìm Lý Như.

Cuối cùng, khi sắc mặt Vạn Ninh tối sầm lại thì Lý Như xuất hiện.

Còn về một âm thanh vo ve.

Vạn Ninh còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy một vật thể lớn màu đen tuyền bay nhanh về phía cắm trại của bọn họ.

Lý Như vẻ mặt lo lắng, sau đó trốn vào trong lều, kéo khóa lại. Vạn Ninh sững sờ tại chỗ.

Miệng anh hơi hé mở, tức giận: “Lý Như, sáng sớm sao lại khẩn trương như vậy?”

Sáng hôm sau khi thức dậy, Dung Thanh Thanh chưa kịp duỗi người, đã nghe thấy nhiều tiếng động vang lên, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Dung Thanh Thanh: "..."

Lần đầu tiên cô muốn đưa một người trở lại bụng mẹ và tái tạo lại người đó.

Lý Như, cái người ngốc nghếch này, đã kích động cái gì đó rồi quay lại!

Dung Thanh Thanh nổi da gà khắp người, ai biết được cô sợ nhất là những sinh vật như ong và kiến xuất hiện theo đàn.

Cô gần như vô thức muốn lao về phía trước, nhưng cô nghiến răng không thể bỏ rơi đồng đội nên Dung Thanh Thanh nhanh chóng quay lại, kéo Cố Thạc và Thành Du ở gần cô nhất.

Náo động lớn như vậy, những vị khách khác cũng tỉnh giấc.

Thành Du dụi dụi mắt: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Sáng sớm sao lại ồn ào như vậy, cứ như có người đang lái mô tô lao tới.

Quý Khắc cũng mơ hồ hỏi: "Sao tôi nghe có âm thanh lạ lạ?"

Vương Gia Vĩ mặt đờ đẫn: "Không phải là dường như, mà đúng là như vậy."

Anh nhìn chăm chú vào một đám đen kịt đang bay đến từ xa, không biết nên biểu lộ cảm xúc gì.

Cố Thạc vừa bước ra khỏi lều thì bị Dung Thanh Thanh kéo lại bên cạnh, còn chưa kịp tận hưởng khoảnh khắc buổi sáng bên nhau thì đã nghe thấy một tiếng hét đầy nội lực: "Chạy mau."

[Ahhh, tôi mắc chứng sợ Trypophobia*. Tôi thấy thứ gì đó đang giết chết tôi. ]

*Trypophobia là một thuật ngữ chỉ sự sợ hãi hoặc ghê sợ các cụm lỗ nhỏ hoặc các hình mẫu lặp đi lặp lại. Những người mắc trypophobia thường cảm thấy khó chịu, buồn nôn, lo âu, hoặc thậm chí sợ hãi khi nhìn thấy các hình ảnh như tổ ong, lỗ trên cây, hoặc bề mặt có nhiều lỗ nhỏ. Mặc dù không được công nhận chính thức như một rối loạn tâm lý, trypophobia vẫn gây khó chịu cho nhiều người.

[Đó có phải là một đàn ong bắp cày không? Wocao, đen quá. ]

[Có phải Lý Như đã đâm vào hang ổ của con gì đó không? ]

[Phía trước có nguy hiểm! ! ! Đám đông sợ hãi nên giải tán nhanh! ]

Khác với phản ứng của khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, các khách mời đều choáng váng.

Vừa thức dậy vào sáng sớm lại nhìn thấy thứ thấy ghê thế này sẽ không ngây người sao.

Dung Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Đó là ong bắp cày."

“Ong bắp cày.” Thành Du ngơ ngác lặp lại, sau đó một bàn tay mảnh khảnh nắm lấy cổ tay cô.

Dung Thanh Thanh đưa tay ôm Cố Thạc còn tay kia ôm Thành Du.

"Chạy nhanh!!!!"

Một hoặc hai người cũng được, nhưng nếu có một nhóm lớn đến thì giải quyết thế nào?

Dung Thanh Thanh ghét kiểu này trong nhóm.

Một cơn gió lạnh thổi vào mặt.

Thành Du cảm giác được da mặt như bị bong ra, choáng váng.

Tiếng “chạy” rung chuyển cả bầu trời, cho dù không ai kịp phản ứng thì tất cả đều bỏ đi, quay người bỏ chạy! ! !

Nó khá kích thích vào sáng sớm.

Thành Du chạy một hồi, cảm thấy có chút mệt mỏi.

Dung Thanh Thanh quay đầu liếc nhìn đàn ong đang không ngừng nghỉ, cô không kịp hỏi nữa, trực tiếp một tay bế Thành Du lên.

Sau đó cô cũng liếc nhìn Cố Thạc, đánh giá thể lực của Cố Thạc vẫn tốt, tạm thời không cần cô giúp.

Sắc mặt Tô Vi tái nhợt. Dậy sớm chưa kịp ăn uống gì chạy khắp nơi?!

Tuân thủ nguyên tắc ưu tiên phụ nữ, Dung Thanh Thanh sẽ không bao giờ để một mỹ nhân xinh đẹp bị ong bắp cày đốt lên mặt.

Vì vậy, Dung Thanh Thanh hét lên: “Cố Thạc, xin lỗi nhé, anh cố chịu một chút.”

Còn chưa đoán được Dung Thanh Thanh định làm gì, giây tiếp theo đã nhìn thấy Dung Thanh Thanh lại ôm Tô Vi vào lòng.

Thành Du sắc mặt tái nhợt: "!!!"

Tô Vi thở hổn hển: "???"

Dung Thanh Thanh ôm một người ở phía trước và một người trên lưng cô ấy bắt đầu tăng tốc, bỏ lại những vị khách khác ở phía sau.

Đôi mắt mở to, một bầu không khí kỳ lạ tràn ngập không gian giữa ba người.

Dung Thanh Thanh không quan tâm hai người đang kinh hãi, cô không muốn khuôn mặt xinh đẹp của mình bị biến dạng trong tay một con ong bắp cày.

Cô bình tĩnh nói: “Nắm chắc vào.”

Nghe vậy, Thành Du và Tô Vi ôm chặt Dung Thanh Thanh.

Vương Gia Vĩ và Quý Khắc nhìn nhau.

Sau đó lại chuyển sự chú ý tới Cố ảnh đế.

"..."

Sự im lặng bao trùm.

Ai có thể nói cho anh ấy biết, vợ anh ấy cứ thế bị Dung Thanh Thanh kéo đi như vậy sao?

Cố Thạc: "..."

Anh ấy mệt mỏi.

Lúc này, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều sửng sốt.

[Có phải là chị Dung của tôi mạnh quá rồi không? ]

[Nếu không có gì khác, nếu tôi là Tô Vi hoặc Thành Du, tôi chắc chắn sẽ yêu Dung Thanh Thanh. ]

[Cố diễn viên, Quý Khắc, Vương Gia Vĩ: Tôi chưa chết, đừng cướp vợ của tôi. ]

[Điều gì đã khiến ba người đàn ông đang trong độ tuổi trưởng thành mất vợ chỉ sau một đêm? Chúng ta hãy xem tờ báo lá cải 《Sinh Tồn Nơi Hoang Dã》 hôm nay nó sẽ giải thích cho các bạn. ]

[Mặc dù tình hình có vẻ nghiêm trọng nhưng tôi thực sự muốn cười về những gì đã xảy ra. Chị Dung giống như cây thông Noel chạy nhanh. ]

Chạy được một khoảng cách nhất định, Dung Thanh Thanh mới đặt người xuống. Lúc này, phần lớn ong bắp cày thấy không đuổi kịp người đã phân tán.

Chỉ có một số ít rải rác.

Cố Thạc và mọi người cũng ngay lập tức đuổi theo, chưa kịp thả lỏng thì đã nghe thấy tiếng kim loại của bình nước va vào lưng ong bắp cày.

--Bùm~

Âm thanh kéo dài, khiến người ta không thể bỏ qua.

Mọi người: "..."

Phòng thu:"……"

Hôm nay dường như tôi lại nhìn thấy một mặt khác thường của chị Dung.

Vậy là trong sự kinh ngạc của mọi người, Dung Thanh Thanh đã giải quyết xong đám ong bắp cày còn sót lại.

Sau khi chạy một lúc lâu, Dung Thanh Thanh cảm thấy khát và mở nắp bình nước uống một ngụm. Lúc này, cô mới ngẩng đầu lên và nhìn thấy lối vào của khu rừng mưa rộng lớn phía trước.

Nhóm đạo diễn đang ăn sáng, nhưng nếu nhìn kỹ, phó đạo diễn có vẻ như đã đâm đôi đũa dùng một lần vào lỗ mũi của mình.

"Đạo diễn, sao tôi lại thấy Dung Thanh Thanh và mọi người ở đây nhỉ? Tôi có phải đang mơ không?" Phó đạo diễn chớp chớp mắt, có phải cách mở mắt của anh hôm nay không đúng không?

Đạo diễn lặng lẽ châm thuốc: "Không, tôi cũng thấy vậy."

Vậy là hôm nay nhóm người mơ hồ lặng lẽ lại có thêm một nhóm nạn nhân nữa.

Dung Thanh Thanh không cảm thấy mệt, nhưng rõ ràng nhìn Cố Thạc: "Tới uống nước, nghỉ ngơi một chút."

Cố Thạc uống nước xong, nhìn chằm chằm vợ mình chạy một quãng đường dài không đỏ mặt, thở hổn hển.

Liếc nhìn tổ chương trình cách đó không xa, yết hầu anh di chuyển lên xuống.

Anh muốn về nhà.

Hết chương 43.