Tôi Tìm Em Lâu Lắm Rồi

Chương 57: Chương 57





Anh mở cửa xe cho cô ngồi vào, không quên chặn tay trên đầu xe để cô không bị đụng đầu vào.
Trong xe, anh mới hỏi chuyện cô.
" Hôm nay có ai bắt nạt bé cưng của anh không nào ? "
Nghe xong câu hỏi của anh cô lại nhớ đến 3 tên lúc sáng, sợ đến rùng mình.

Nhưng Xuân Nghi nói dối để anh không phải lo lắng.
" Em lớp 12 rồi còn ai dám bắt nạt em chứ ? "
" Thật không? " Anh đưa sát mặt mình vào mặt cô, nghi ngờ hỏi.
" Thật, anh tránh ra đi " Cô ngại ngùng đẩy mặt anh ra.
" Có ai bắt nạt phải nói cho anh nghe, biết chưa? " Hàn Thất Bát mỉm cười xoa đầu cô.
[...]
Về đến nhà, cô đã thấy ông nội ngồi ở ghế đá trước nhà đợi cô.
" Ông nội! " Cô vui vẻ chạy đến, ngồi cạnh ông.
" Con về rồi hả? đi học có vui không? " Ông mỉm cười đôn hậu, nhìn cô.
" Vui ạ, ông sao lại ngồi ở đây, gió lớn lắm, chúng ta vào nhà đi " Cô đỡ ông vào nhà, thấy thế Hàn Thất Bát cũng đến đỡ ở bên còn lại.
[...]
Thời gian thấm thoát trôi đưa.


Mới đây đã hết học kì hai và cô đang bắt đầu ôn thi Đại Học.
Giờ ra chơi, cô một mình đi vào nhà vệ sinh.
Khi đang rửa tay, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô.

Ngước mặt lên nhìn, theo phản chiếu của ánh gương, người đó không ai khác là An Tiểu Mỹ.
" Chị Xuân Nghi "
Tiểu Mỹ đứng dựa lưng vào vách tường, hai tay khoanh trước ngực và đang mặc đồng phục trường cô.

Lạ thật, gần 1 năm cô vẫn chưa gặp Tiểu Mỹ lần nào ở trong trường cả.
" Có chuyện gì ? " Cô hỏi, trong lòng biết chắc Tiểu Mỹ đến gặp cô là không có chuyện tốt lành gì.
" Có chuyện muốn nói với chị, chuyện mà năm trước ở quán cà phê tôi nói dở dang "
" Nói nhanh đi, tôi còn phải vào tiết "
" Tránh! Xa! Anh! Thất! Bát! Ra! " Tiểu Mỹ nhấn mạnh từng chữ, khuôn mặt vô cùng xảo huyệt.
" Không, chả có lí do gì tôi phải rời khỏi anh ấy cả " Xuân Nghi không cần suy nghĩ mà nói.
" Có rất nhiều lí do " Tiểu Mỹ cười đểu cô sau đó dùng ngón tay nghịch lọn tóc mái của mình, sau đó bắt đầu kể.
" Thứ nhất, chị ăn bám nhà người ta hoài như thế không thấy nhục à ? Chị đã làm gì được cho nhà người ta chưa? Hay chỉ biết ăn cơm nhà người ta, ngủ ở giường nhà người ta, đi học cũng là nhà người ta trả học phí, chưa kể đến tóc tai, quần áo, trang sức, giày dép, chị thử tự hỏi xem đã bao giờ chị mua được thứ gì đó giá trị cho người Hàn gia chưa ? Chưa bao giờ "
" Thứ hai, từ khi chị đến Hàn gia đã gây ra bao nhiêu rắc rối.


Chị có biết, cái hôm chị bị nhốt trong nhà vệ sinh, anh Thất Bát đang họp cùng với chú Hàn một cuộc họp quan trọng phải hủy họp để đến cứu chị, làm mất vô số mối làm ăn quan trọng, chị xem chị có phiền phức không? "
" Điều quan trọng là, chị không xứng với anh Thất Bát.

Đĩa mà đòi đeo chân hạc "
" Tôi nói như thế đấy, chị nghĩ sao thì nghĩ, nếu còn không biết nhục thì cứ ở cạnh anh ấy "
Nói rồi Tiểu Mỹ bỏ đi, để lại Xuân Nghi đang đứng sững sờ ở nhà vệ sinh.
Đúng, Tiểu Mỹ nói đúng, mấy năm qua cô chỉ ăn nhờ ở đậu Hàn gia thôi, không làm được cái tích sự gì cả mà còn đem lại bao nhiêu phiền phức.

Điện thoại, quần áo, mỹ phẩm, đều là dì Vương và Hàn Thất Bát mua cho, vả lại từ trước đến nay cô không làm được cái trò trống gì cho Hàn gia hết.

Còn vì cô mà Hàn thị mất đi bao nhiêu mối làm ăn..

Và tất nhiên cô không xứng với anh một chút nào cả.

Anh thì cao ráo, đẹp trai sáng sủa ngời ngời.

Tiền, tài, sắc, đó là những gì anh có.

Còn cô thì lùn tịt, nghèo nàn, phiền phức.
Cô suy nghĩ rất lâu, rất lâu trong nhà vệ sinh.

Sau đó tiếng chuông vang lên, cô mới hoàn hồn trở lại, vác cái thân xác đầy buồn phiền và tâm sự ra khỏi nhà vệ sinh..