Là ba nó, là cái người đàn ông mà đã vứt bỏ mẹ con nó để đến với tình nhân, nó chắc chắn, khi biết tin mẹ nó mất ông ta đến một giọt nước mắt cũng không có mà còn vui mừng, hả hê là đằng khác.
Nhìn thấy mặt ông ta, mặt nó tối sầm lại.
Lúc này ông ta mới để ý đến nó đang đứng cạnh dì Vương, ông ta tròn mắt nhìn, không khỏi ngạc nhiên.
" Xuân Nghi phải không con? trời ơi 2 năm qua con đã đi đâu? bố tìm con lâu lắm "
Nhìn ông ta giả vờ kia kìa, thật đúng là chán ghét, nó không trả lời mà xin phép dì Vương ra ngoài hóng gió một chút.
Ở sau hoa viên, hai bên là hai hàng hoa đầy màu sắc rực rỡ và thơm ngây ngất, ở giữa đó có một chiếc xích đu, nó đi đến, cố gắng ngồi lên chiếc xích đu đó, tựa đầu vào phía sau rồi thở dài một hơi.
Tại sao lại gặp ông ta chứ? nó không muốn ông ta xuất hiện trước mặt mình nữa, nhìn thấy ông ấy nó lại nhớ đến người mẹ đáng thương của nó.
.
" Chị nghĩ gì vậy? " một giọng nói trầm trầm vang bên tai nó, quay đầu sang nhìn, đó là thằng Dương.
" Không có gì " nó lấy lại bình tĩnh, ngồi thẳng dậy.
Dương đi tới ngồi cạnh nó, vì cái xích đu rất to, có thể cho 3 người ngồi được cơ, thất Dương ngồi cạnh mình, nó vô thức ngồi nhích sang một bên.
" Chị sợ em đến vậy à? " thằng Dương gượng cười nhìn nó bằng đôi mắt hiền hậu, ấm áp.
" Không có " nó trả lời, nó vô cùng ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên nó thấy thằng Dương nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, lúc trước ở trường nhìn Dương đáng sợ lắm, nhìn giống mấy tên đầu gấu hung hăn dữ tợn vậy.
" Chị có hận em không? khi em được họ sinh ra? " Dương ngửa mặt lên nhìn bầu trời đầy sao rồi hỏi nó.
" Không, cậu chẳng làm gì hết " nó trả lời, cũng đúng thôi, nó hận bố nó vì bố nó ngoại tình, nó hận tình nhân của bố nó vì biết người ta có gia đình rồi vẫn sáp vô, còn Dương thì anh không có tội tình gì cả.
" Thật hả? "
" Ừm.
.
"
Từ xa xa có một bóng người cao lớn đi tới, nó vừa nhìn cũng biết là ai rồi, hắn đi đến, kéo tay nó đứng dậy.
" Em ra ngoài đây làm gì? gió lớn dễ cảm lạnh lắm " Hàn Thất Bát nói, nói xong hắn lột chiếc áo ngoài của mình khoác lên người nó.
" Với lại sao em ngồi đây với thằng này " mắt hắn liếc về phía Nhất Dương đang ngồi đó.
" Em ngồi ở đây chơi, vô tình gặp cậu ta nên tâm sự thôi.
.
"
Dương đứng lên, bỏ hai tay vào túi quần, nghiêm túc nói với hắn.
" Anh đừng nghĩ tôi sẽ cướp chị ấy từ tay anh, đó là chị gái tôi, tôi biết đâu là giới hạn của mình " nói rồi Dương đi thẳng vào trong.
" Thôi, đi vô đi anh " nó mỉm cười, kéo tay Hàn Thất Bát đi vào trong.
Bên trong vẫn nhộn nhịp như vậy, một bên là những phu nhân sang trọng đang ngồi uống trà ăn bánh đàm phán, một bên là những quí ông đang xã giao với nhau bàn chuyện đối tác.
Thấy nó với hắn đi vào, Cố Xuyên cầm hai li rượu đi đến.
" Xuân Nghi, còn nhớ anh không? "
" Anh ở siêu thị giúp em đúng không ? "
" Đúng vậy, uống với anh một li đi " anh chàng Cố Xuyên mỉm cười đưa li rượu đến trước mặt nó.
" Xin lỗi, vợ tôi không uống rượu " hắn nhận lấy li rượu từ tay Cố Xuyên, uống một hơi hết sạch.
" Ồ, anh không biết " anh ta gãi gãi đầu.
Hắn chỉ tặng cho Cố Xuyên một nụ cười lạnh rồi kéo Xuân Nghi đi đến chỗ dì Vương đang uống nước trái cây trò chuyện với vài người bạn.
" Xuân Nghi về rồi đó hả con, khát nước không để mẹ lấy cho " dì Vương cười ha hả khi gặp nó.
" Đây là con dâu của phu nhân sao? trời ơi đáng yêu quá " một bà dì đứng cạnh đó lên tiếng.
Nó chỉ biết cười cười rồi gật đầu với họ.
" Oppa! em tìm anh nãy giờ ! ".