Pháp trận Liên Hoa sơn bắn ra hơn mười đạo xích sắt, xích sắt trói một vật thể màu đen giữa không trung, tầng nham thạch bên ngoài vật thể màu đen nát bấy, lộ ra màu thúy ngọc. Cổ Nham thấy động tĩnh, lập tức ngự kiếm tới, Bạch Mục vội nói:
- Hỗ trợ sư huynh!
Dứt lời, tầng xích sắt thứ nhất ngăn lại, sau đó là tầng thứ hai… Pháp trận mặc dù diệu dụng, nhưng lại liên quan đến tu vi của người bày trận. Trận pháp Liên Hoa sơn do Bạch Mục bày trận mà thành, dù Bạch Mục thông kim bác cổ, thế nhưng tu vi lại khá thấp.
- Yêu vật phương nào?
Cổ Nham cầm Trảm Nguyệt kiếm và tám thanh bao kiếm giết tới.
Đồng thời, Bạch Mục thúc giục pháp trận tầng thứ hai, lá thông từ tám gốc tùng mộc liền bay tới tập kích dị vật, dị vật vừa thoát ly xích sắt, vốn còn cho rằng sẽ sống sót, nào ngờ chín kiếm tập kích, đánh cho nó rơi xuống mấy trượng.
Uy lực của lá thông không lớn, tạo thành đôi chút quấy nhiễu, Cổ Nham và Bạch Mục nhìn rõ ràng, đây là một thanh bảo đao lục ngọc, Cổ Nham lập tức tạo áp lực, chín lưỡi kiếm lại lần nữa trảm kích, bảo đao lục ngọc tinh quang đại phóng, dùng tốc độ mắt thường khó thấy đón đỡ. Sau một trận “leng keng”, Cổ Nham giật mình hoảng hốt, ngoại trừ Trảm Nguyệt kiếm ra, tám lưỡi phi kiếm khác đều bị chém đứt toàn bộ. Cổ Nham hét lên:
- Nó rất rắn chắc, tốc độ lại nhanh như điện, cẩn thận.
Cổ Nham là cao thủ, vừa nhìn đã biết vấn đề chính là tốc độ của dị vật, lúc trước bảo đao lục ngọc bị xích sắt trói buộc, chín kiếm trảm kích cho nên kiếm mới không bị tổn hại. Bây giờ bảo đao lục ngọc chủ động phóng ra, cấp tốc va chạm với bảo kiếm, nhưng lại không hề thương tổn chút nào, chứng tỏ phẩm chất của nó hơn xa tám thanh bảo kiếm kia. Tám thanh bảo kiếm này cũng không phải là chất liệu tốt gì, do hàn thiết trong hàn đàm của Vân Thanh môn luyện chế mà thành. Nhưng dù sao cũng có kiếm linh, không ngờ vừa đối mặt đã bị phá hủy, từ đó có thể thấy được chất liệu và tốc độ phản kích của bảo đao lục ngọc. Nếu như chỉ có chất liệu cứng rắn, tám lưỡi phi kiếm chỉ bị đánh bay, nhưng thêm tốc độ thì…
- Thiên Lôi Chấn Quang quyết!
Diệp Vô Song hô giết, theo thói quen xuất thủ.
- Đừng!
Bạch Mục và Cổ Nham quát to một tiếng.
Thế nhưng đã muộn, trước mắt hai người là một mảnh trắng xóa, bên tai chỉ nghe tiếng vang “ầm ầm”, pháp thuật không sát thương khiến tất cả mọi người đều chán ghét.
Diệp Vô Song che miệng, phát hiện vừa làm điều gì sai, ồ? Đây là bảo đao, mình còn tưởng là kẻ xấu. Diệp Vô Song ném pháp quyển ra, bảo đao lục ngọc vốn muốn bỏ trốn, lại bị pháp quyển cuốn lấy. Tay trái Diệp Vô Song đặt trước ngực, cúi đầu niệm chú, pháp quyển bao vây bảo đao lục ngọc, trên pháp quyển ẩn hiện lôi điện, bát quái xoay tròn.
- Lâm!
Diệp Vô Song quát lớn, lôi điện biến thành điện võng.
Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tiền Hành chính là Cửu Tự chân ngôn của đạo gia, Lâm đại biểu cho sự trầm ổn, bất động không suy suyễn, sừng sững không ngã.
- Đấu!
Đấu: dũng mãnh quả cảm, chưa từng có từ trước đến nay.
Sau đó thì không còn gì nữa, Diệp Vô Song chỉ mới học được pháp chú thúc giục hai chân ngôn Lâm Đấu mà thôi.
…
Lâm Phiền căm tức nhảy ra khỏi đầm nước, chuẩn bị mặc quần áo, một ngày bị mất hai kiện bảo bối, như vậy hồi tông làm sao hướng Tông chủ đòi công đạo? Vừa cầm lấy quần áo, đột nhiên một tiếng xé gió vang lên, ngẩng đầu thì thấy có một vật rơi xuống, Lâm Phiền vội vàng lùi lại một bước, một thanh bảo đao lục ngọc phá đá mà vào, cắm xuống trước mặt Lâm Phiền.
Lâm Phiền ngẩng đầu nhìn, Tông chủ từng nói, trên trời sẽ không bao giờ rơi bánh xuống, nhưng sẽ rơi đao kiếm, quả nhiên là thật.
Tông chủ đang bế quan mắng to: ý của ta là trên trời sẽ không rơi xuống chuyện tột, nhưng sẽ có người cố ý tới tìm ngươi gây phiền toái.
Lâm Phiền rút đao đứng dậy, thanh bảo đao này do thúy ngọc chế thành, toàn thân xanh biếc, lúc rơi xuống phát ra thanh âm thanh thúy. Lâm Phiền chém xuống một tảng đá, tảng đá bị gọt xuống, mà bảo đao thì không bị gì, có thể bán được tiền rồi. Lại ngẩng đầu nhìn, ba người Diệp Vô Song đều hạ xuống, sau đó ba người cùng nhìn Lâm Phiền.
Lâm Phiền sững sờ, vội vàng dùng một tay che hạ thể, nói:
- Chưa nhìn thấy nam nhân tắm rửa bao giờ sao?
Diệp Vô Song đỏ bừng mặt, vội vàng xoay người gắt lên:
- Hạ lưu.
- Ta đang ở thượng du mà.
Lâm Phiền vội vàng mặc quần áo, nói:
- Hôm nay thật không may, vừa rồi ta để vụt mất một kiện bảo vật rồi.
- Ồ?
Bạch Mục và Cổ Nham hai mặt nhìn nhau.
- Màu đen, lớn như thế này, ta vừa chạm thì nó bay mất.
Lâm Phiền tiếc nuối nói:
- Vừa rồi lên bờ, suýt chút nữa bị thanh đao này đập chết. Đây có tính là thiên kiếp không? Chẳng lẽ do ta làm nhiều việc thiện quá?
Cổ Nham chắp tay, nói:
- Tất cả đều là tạo hóa.
Nói xong thì quay đầu rời đi.
- Cái gì?
Lâm Phiền nghi hoặc nhìn Bạch Mục, Bạch Mục giải thích một hồi, Lâm Phiền liền hiểu ra, thanh bảo đao lục ngọc trên tay mình chính là bảo vật mình thấy trong đầm nước, thanh đao này rơi xuống là do bị pháp quyển của Diệp Vô Song đánh cho rơi vào trạng thái mất linh, cho nên khi bản thân chạm vào bảo đao lục ngọc, cũng không hề cảm nhận được linh khí của nó.
- Chuyện này…
Lâm Phiền nhìn bảo đao, hỏi:
- Làm sao chia đây? Bằng không, ta đem đi bán, mọi người chia bạc với nhau?
Bạch Mục cười đáp:
- Cổ Nham sư huynh nói tất cả đều là tạo hóa, thanh bảo đao này dĩ nhiên thuộc về Lâm Phiền ngươi rồi.
Diệp Vô Song nói:
- Lâm Phiền, nếu ngươi còn dám gõ đầu ta, ta sẽ đòi chia một phần.
Lâm Phiền không vui không buồn hỏi:
- Thứ này được không?
Diệp Vô Song nhíu mày suy nghĩ một lát, nói:
- Tạo hóa a, chẳng qua, Bạch Mục à, dường như điển tịch có nói đao vô tác dụng với đạo gia thì phải?
Bạch Mục gật đầu, nói:
- Đạo gia chủ yếu sử dụng kiếm, tà phái có không ít người dùng đao, phật gia cũng có dùng đao.
- A…
Lâm Phiền cúi đầu nhìn bảo đao lục ngọc, thứ đồ chơi này tám chín phần mười là mình không xài được.
Bạch Mục nói:
- Lâm Phiền, không bằng đợi sau khi chợ tu chân mở ra, đem bảo đao này đi đổi pháp bảo hoặc bảo kiếm đi.
Lâm Phiền lắc đầu, nói:
- Tạo hóa a, đã đưa tới tận cửa thì bổn đạo gia sẽ luyện nó.
Bản thân chưa từng có pháp bảo hay bảo kiếm nào cấp bậc như thế này, nhìn thấy pháp quyển của Diệp Vô Song thì hâm mộ không thôi, bây giờ trên trời bay xuống một thanh đao tặng cho mình, nếu mình không quý trọng thì cũng quá không lễ phép rồi. Hơn nữa, chợ tu chân bốn năm sau mới mở, mình đổi được pháp bảo thì cần phải luyện hóa, không biết đến ngày tháng năm nào mới cầm được một kiện bảo bối trong tay. Mặc kệ có dùng được hay không, cầm trang trí cũng được.
Dựa theo ý của Lâm Phiền, Vân Thanh môn âm thầm bỏ đi, để mọi người ở lại dãy Cửu Lang sơn chờ nửa năm một năm. Nhưng Cổ Nham từ chối trò đùa dai của Lâm Phiền, nên thông báo cho vài môn phái biết, một truyền mười, mười truyền trăm, mọi người đều biết bảo bối đã xuất thế, hơn nữa còn bị đệ tử của Vân Thanh môn bắt được, phần lớn người thì phẫn nộ bỏ đi, rất ít người đều không tin lời Cổ Nham, vẫn còn ở lại Cửu Lang sơn.
Lâm Phiền thở dài, cũng may mình quen biết mọi người, hơn nữa người ở đây cũng xem như chính trực, nếu có vài tên tà nhân ở đây, không nửa đường chặn mình cướp bảo mới là lạ. Trước khi bảo bối bị luyện hóa thì có thể trực tiếp cướp đoạt.
Luyện hóa, nói đơn giản là đả tọa, vận khởi tâm pháp chân khí rót vào trong bảo bối. Luyện hóa chia thành tâm luyện và lực luyện. Tâm luyện chính là chậm rãi dung hợp với bảo bối, có chút hàm ý như “nước ấm nấu ếch” (*). Còn lực luyện thì dùng chân khí bá đạo cùng tu vi hơn người, cưỡng chế phá vỡ phòng ngự của bảo bối. Lực luyện cần rất ít thời gian, thậm chí chỉ cần nửa ngày là được, nhưng chỉ thích hợp với người có tu vi cao, hơn nữa lực luyện có thể sẽ làm tổn hại đến bảo vật, giảm xuống năng lực của nó.
(*) ếch thấy nước từ từ ấm lên thì không để ý, đến khi nước nóng thì không nhảy nổi nữa.
Chỗ thiếu hụt lớn nhất của tâm luyện là hao phí quá nhiều thời gian, Diệp Vô Song luyện hóa pháp quyển, mỗi ngày tâm luyện hai canh giờ, mất ba năm mới luyện hóa xong pháp quyển.
Hai canh giờ là thời gian tốt nhất, vượt qua thời gian này, hiệu quả sẽ kém đi, thậm chí sẽ cảm thấy bảo vật phản kháng. Đây là chỗ nguy hiểm của việc tâm luyện, bản thân bảo vật có linh tính, nếu như không cam lòng bị luyện hóa, có khả năng sẽ tự bạo. Lâm Phiền chưa từng luyện hóa qua bất kỳ bảo vật nào, chẳng qua vẫn biết pháp môn luyện hóa. Trên đường về, Lâm Phiền thay đổi thói quen cũng cảm thấy mệt mỏi, ban đêm đều dùng thời gian tu luyện để luyện hóa bảo đao.