Tối Tiên Du

Chương 2: Chính Nhất tông




Lâm Phiền đẩy Tông chủ qua một bên, Tông chủ cũng không ý kiến, cầm lấy chén nước của Lâm Phiền uống một ngụm, hỏi:

- Lâm Phiền, Tích Cốc (*) tiến triển thế nào rồi?

(*) Không cần ăn

- Không có tiến triển.

Lâm Phiền trả lời.

- Đã ba tháng rồi, sao còn chưa có tiến triển?

Tông chủ bất mãn hỏi.

Lâm Phiền lấy một hộp cơm từ trong túi mở ra, bên trong là lá sen bọc gạo nếp gà, lá sen vừa mở, mùi thơm bay khắp nơi, Lâm Phiền hỏi:

- Nhìn nó rồi, ta quyết định tạm thời không Tích Cốc.

Tông chủ nuốt nước miếng một cái, kiên nhẫn nói:

- Lâm Phiền, ngươi bây giờ là Trúc Cơ kỳ, phải hấp thu thiên địa linh khí, lịch lãm nhiều hơn. Ngũ cốc hoa màu, có thể khiến chân khí thanh thuần, mà Tích Cốc thì có thể…

Lâm Phiền quay đầu hỏi:

- Ngươi ăn không? Ta còn ba phần.

- …

Tông chủ đưa tay, nói:

- Lấy ra.

Lão đạo lắc đầu, nói:

- Ta nói này, Chính Nhất Tông các ngươi có thể nghiêm chỉnh một chút không? Lão đạo ta thiên tư bình thường, không thể nào tiến thêm một bước. Hai người các ngươi căn cốt tư chất đều thượng thừa, Tích Cốc là có thể tu chân luyện khí, thoát ly phàm tục. Đặc biệt là Lâm Phiền ngươi, ngươi còn đang Trúc Cơ kỳ, trụ cột không vững, ảnh hưởng cả đời. Ngươi nhìn ngươi xem, ngộ tính cao, lại chỉ ngộ được mấy thứ bàng môn tả đạo. Để ngươi Tích Cốc, ngươi lại lén ăn. Để ngươi sáng sớm hấp thu thiên địa linh khí, ngươi ngủ nướng. Để ngươi thanh tâm quả dục, ngươi… Gạo nếp gà này là Vương gia thôn bán à?

- Trương lão có muốn thưởng thức?

Lâm Phiền lại lấy ra một bóc gạo nếp gà bọc lá sen.

Trương lão nhận lấy gạo nếp gà mở ra, trong lòng thầm cảm khái:

- Một trăm năm trước, lúc ta giống như Lâm Phiền, ra ngoài đuổi quỷ, đi qua Vương gia thôn. Quen một cô gái ở Vương gia thôn, làm trễ hành trình, gây hậu quả xấu. Ta bị phạt khổ dịch mười năm, nhưng ta vẫn cam tâm tình nguyện. Ở Vương gia thôn ba ngày, ta thích nhất là ăn gạo nếp gà này.

Lâm Phiền hiếu kỳ hỏi:

- Mười năm sau, ngươi có tới tìm cô gái đó nữa không?

- Sớm đã làm vợ người ta rồi.

Trương lão cảm khái nói:

- Cả ngày đều ăn gạo nếp gà ngán vô cùng. Lâm Phiền, nam nhân có thể độc thân cả đời, nhưng phải yêu đương oanh liệt một phen.

- Oa, Trương lão ngươi tuổi này mà tà tâm còn chưa chết?

Lâm Phiền đưa ngón cái ra nói.

Tông chủ bấm tay tính, nói:

- Tử Trúc lâm năm sau mở ra, Lâm Phiền, ngươi vừa vặn phù hợp.

- Tông chủ, chẳng lẽ ngươi không có ý đồ gì?

Tử Trúc lâm là một tông của Vân Thanh môn, toàn bộ do nữ tử tạo thành, Tông chủ Diệt Tuyệt chân nhân tu vi cao thâm, để tránh nam nữ sinh tình, nhiễu loạn tu vi, Tử Trúc lâm trở thành cấm địa của Vân Thanh môn, các nàng có thể ra ngoài, nhưng người ngoài không thể đi vào. Cứ năm năm lại mở ra một lần, nam nữ độc thân có thể gặp gỡ, nếu có đối tượng vừa mắt, sẽ báo lên chưởng môn, có thể hợp thể song tu. Vân Thanh môn không cấm kết hôn sinh con.

Ngoại trừ Tử Trúc lâm ra, Vân Thanh môn còn có Thiên Hành tông, là một tông phái có nhân số nhiều nhất. Ẩn Tiên tông, là chỗ ở của cung phụng trưởng lão, cũng là một trong những cấm địa. Ngoài ra, còn có sáu tông một cốc, tu hành đặc sắc, không có chuyện thì không được vãng lai.

Chính Nhất Tông là tông phái có nhân số ít nhất, tổng cộng ba người, Lâm Phiền, Tông chủ và lão đạo. Tông phái này do truyền công trưởng lão sáng lập tông phái, lấy phù chú, đạo pháp làm chủ tông phái, đáng tiếc truyền công trưởng lão này làm Tông chủ chỉ thu một môn đồ rồi phi thăng. Mà Tông chủ này tính tình lười biếng, mặc dù thiên phú cực cao, thế nhưng lại tham ăn biếng làm, riêng hắn sáu mươi năm qua còn chưa hoàn toàn Tích Cốc là biết tính cách của hắn rồi. Sáu mươi năm qua, Chính Nhất Tông chỉ thu một mình Lâm Phiền. Sau khi vào tông cũng không dạy bảo gì, cho Lâm Phiền quyền hạn tiến vào Tàng Thư các, tự lật sách xem, không hiểu thì hỏi. Bình thường cũng không hỏi Lâm Phiền học cái gì, cho đến khi Lâm Phiền bắt đầu Trúc Cơ, mới ngẫu nhiên hỏi vài câu quan tâm.

Có người nói hắn là ngoại tộc của Vân Thanh môn, hắn chỉ cười không đáp, Lâm Phiền hỏi:

- Tại sao ta lại có một Tông chủ lười biếng như ngươi nhỉ?

Tông chủ trả lời:

- Tu tiên vốn là hành vi nghịch thiên cải mệnh, không thể cưỡng cầu, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

Duy chỉ có Trương lão là trưởng lão của Chính Nhất Tông là có thể nhìn thấu triệt, trưởng lão nói cho Lâm Phiền, thiên hạ này mười hai châu có vô số môn phái tu chân lớn nhỏ, căn cốt của tổ sư khai phái những môn phái này đều chưa hẳn là thượng thừa, tư chất cũng chưa chắc thượng thừa. Nếu như có một điều chắc chắn là thượng thừa, vậy thì đó là ngộ tính. Ngộ tính có tiên thiên, nhưng Tông chủ lại không cho rằng như vậy, hắn cho rằng ngộ tính cũng có thể hậu thiên bồi dưỡng. Tử Bối kiếm quyết đạo pháp, chỉ có thể đoạt được từ truyền thừa tổ tiên, để Lâm Phiền tự mình lật sách lĩnh hội, đó chính là rèn luyện ngộ tính hậu thiên cho Lâm Phiền.

Trương lão cuối cùng bổ sung một câu:

- Cũng không loại trừ khả năng hắn thật sự rất lười.

Mặc kệ có phải lười thật hay không, lúc còn Trúc Cơ, Tông chủ đã vô cùng quan tâm đến sự phát triển của Lâm Phiền, còn không tiếc đến đại điện chưởng môn, pha trà cho chưởng môn hai ngày, cuối cùng đáp ứng chưởng môn sẽ thu nhiều môn đồ, lúc này mới đổi được một viên đan dược, trợ giúp Lâm Phiền đạt Trúc Cơ. Ngoại trừ viên đan dược đó ra, Trúc Cơ của Lâm Phiền không còn có ngoại lực nào khác can thiệp, tất cả đều thuận theo tự nhiên, cho nên thái độ đối với gạo nếp gà, Tông chủ nói rất nhiều lần, nhưng Lâm Phiền vẫn không nghe, hắn rất bình thản. Mọi người đều có tạo hóa riêng.

- Xem cờ.

Lâm Phiền ra tay.

Tông chủ hỏi:

- Trúc Cơ thế nào? Trúc Cơ trăm ngày, bây giờ cũng chỉ còn mười ngày cuối cùng nữa mà thôi.

Lâm Phiền nhìn bàn cờ trả lời:

- Có thể bắt đầu rồi.

- Cái gì gọi là có thể bắt đầu?

Tông chủ lại bất mãn.

- Hạt sen có thể ngưng tụ chân khí, chẳng qua lúc này Trúc Cơ tiêu hao quá nhiều chân khí, hôm qua ta gấp gáp đi, tối hôm qua còn so chiêu với lão quỷ, cảm giác có chút hư thoát, toàn thân không còn chút sức lực nào.

Tông chủ mừng rỡ, nói:

- Đây là chuyện tốt, trụ cột càng kiên cố, hao tổn càng nhiều chân khí, chứng tỏ ngươi xây dựng trụ cột càng tốt. Ngươi phải chăm chỉ luyện khí, sớm tối ở trong núi đả tọa, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, linh khí thiên địa…

- Tông chủ, ngày hôm qua nếu không phải ta giở trò lừa gạt thì bây giờ ta đã ở điện Diêm Vương rồi, đây không phải là chuyện tốt, mà gọi là tang sự.

Lâm Phiền sửa lại.

Tông chủ phất tay, nói:

- Không đúng, ngươi âm đức không đủ, tu vi không đủ, không có khả năng nhanh tới địa phủ như vậy.

Lâm Phiền phát điên, quát:

- Không ngờ ngươi lại không hề lo lắng gì cho ta?

- Đạo pháp tùy tâm, tất cả đều là tạo hóa.

Tông chủ nhắm mắt, bày ra bộ dáng cao thâm, nói:

- Tưởng nhớ, cũng là một loại tạo hóa.

Lâm Phiền cũng không thưởng thức ý nghĩa của những lời này, lại hỏi:

- Nếu đã như vậy, ta cần gì phải dậy sớm ngủ trễ, còn phải Tích Cốc? Ngươi còn lấy đan dược để ta Trúc Cơ làm gì? Dù sao cũng đều là tạo hóa.

- Cái này… vấn đề này…

Tông chủ nghĩ một lát, hỏi:

- Trương lão, ngươi thấy sao?

- Thấy cái rắm, rõ ràng thiên phú hơn người, lại lười biếng vô cùng. Ta nói Tiểu Tam ngươi, cho dù chỉ có ba thành cố gắng của chưởng môn, thì có lẽ bây giờ ngươi đã là chưởng môn rồi.

Trương lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó nhìn Lâm Phiền, nói:

- Trò giỏi hơn thầy, tính tình của hắn vẫn tốt hơn ngươi. Còn may Lâm Phiền chăm chỉ, cho tới bây giờ mới có tiểu thành.

Tông chủ lơ đễnh cười, nói:

- Sau trăm ngày Trúc Cơ là Luyện Cơ, quá trình này dài hay ngắn phải xem thiên phú của bản thân. Đợi sau khi hạt sen nở thành hoa, xem như chấm dứt Luyện Cơ.

Lâm Phiền hiếu kỳ hỏi:

- Tông chủ, ngự kiếm phi hành phải luyện tới trình độ nào?

- Nguyên Anh.

Tông chủ giới thiệu:

- Bây giờ ngươi thấy đều là ngự kiếm phi hành, không cần nghĩ quá nhiều, cho dù muốn ngự kiếm phi hành thì đầu tiên ngươi cũng phải có một thanh kiếm. Không phải sắt vụn đồng nát gì cũng có thể gọi là kiếm, phải chọn tài liệu linh khí để tiến hành luyện hóa. Hàn đầm trong núi thì có hàn thiết, ngươi đi lấy một khối, luyện thành hình kiếm, có thể ngự kiếm mà bay.