Tây Môn Soái đang chuẩn bị ném lưới bao phủ Lâm Phiền một lần nữa thì đột nhiên tảng đá dưới chân nổ mạnh, Tây Môn Soái bị ném bay đi trăm bước. Bị cùng một chiêu số đánh trúng, Tây Môn Soái cũng không biết phải nói gì. Tảng đá này là do Tây Môn Soái vận dụng thần thông biến ảo thành để ném Lâm Phiền, Lâm Phiền thuận tay dùng máu tươi vẽ Hỏa Lôi quyết lên tảng đá. Mà Tây Môn Soái truy kích Lâm Phiền, thì sẽ lấy tảng đá này làm vật tham chiếu, sau đó sẽ ở đây dò xét, vì vậy lại trúng chiêu của Lâm Phiền.
Tây Môn Soái vô cùng căm hận bản thân lại lần nữa trúng chiêu hèn hạ của Lâm Phiền, hắn rống giận truy kích, sau đó… chỉ có thể hạ xuống đất, ở bên bờ sông rửa cái mặt đen của mình, bởi vì lúc này đã đến chợ. Bất luận là ma giáo hay chính đạo, đều vô thức tránh thi triển pháp thuật tiên gia ở trước mặt phàm nhân, nếu thật sự không được, thì sẽ dùng chướng nhãn pháp. Nếu Tây Môn Soái muốn bay đến chợ, tất cả mọi người sẽ quỳ lạy tiên nhân, thuận tiện thắp hương, đây là chuyện vô cùng tổn hao âm đức, cho dù phi thăng thành tiên, không có tiên tịch, cũng không chịu được nhiều phàm nhân quỳ lạy như vậy. Cho dù là người thường, bị người ngang hàng hoặc trưởng bối quỳ lạy, đều phải lập tức tránh ra. Càng đừng nói gặp phải mấy người không nói đạo lý, thậm chí muốn xây miếu để cung phụng ngươi.
Tây Môn Soái rửa sạch vết bẩn trên mặt, bày ra phong thái một công tử anh tuấn tiêu sái, còn chưa tiến vào chợ, đã gây nên một trận bạo động. Môn hạ quan nhân? Thư hương môn đệ? Ánh mắt vây quanh khiến người ta rất hưởng thụ, đặc biệt là có một vài nương tử dáng vẻ không tệ ném mị nhãn tới. Chẳng qua, Tây Môn Soái cũng chưa quên việc phải làm, liền trà trộn vào đám người, tìm Lâm Phiền.
Sau đó, Tây Môn Soái bị chơi…
Lưu manh ngày xưa đã có, lại rất thích xem náo nhiệt. Thông thường thì lưu manh cũng sẽ không quá làm xằng bậy với đám thư hương môn đệ, nhiều nhất chỉ là gạt chút tiền mà thôi. Nhưng hôm nay, lưu manh lại thay đổi thái độ, không nói hai lời, bốn tên lưu manh vây quanh Tây Môn Soái hành hung một trận, không chỉ người bên ngoài nhìn hiểu, mà ngay cả Tây Môn Soái cũng chóng mặt: Chẳng lẽ đẹp trai cũng có tội?
Rất nhanh, Tây Môn Soái đã nhìn thấy Lâm Phiền ở trong đám người đang nhe răng cười, Tây Môn Soái không cần thần thông, chỉ dùng chút thủ đoạn gia tăng khí lực của mình, liền đánh cho bốn tên lưu manh răng rơi đầy đất. Chỉnh lý quần áo xong, lại tìm kiếm Lâm Phiền, nhưng nào thấy bóng dáng đối phương đâu nữa. Hỏi một tiểu thương ven đường cửa hàng hương đèn, liền chuẩn bị xuất phát. Một đứa trẻ ăn mày ôm lấy chân Tây Môn Soái, hô lên:
- Quan nhân, ta đáng thương quá, đáng thương quá…
Cái này thì không giống lưu manh, một cước đá văng đối phương sẽ khiến rất nhiều người khinh bỉ và xem nhẹ mình, Tây Môn Soái tuyệt đối không cho phép loại ánh mắt này xuất hiện, vì vậy tủm tỉm cười lấy ra một kim nguyên bảo, cúi đầu hỏi:
- Nói cho ta biết, người bảo ngươi ôm chân ta đi đâu rồi?
Đứa trẻ ăn mày mừng rỡ nói:
- Hắn muốn mua bút lông, nhưng bút lông chỉ có Giao Thư đường ở chợ tây mới bán.
- Tự giải quyết đi!
Tây Môn Soái ném kim nguyên bảo cho đứa trẻ ăn mày.
Đứa trẻ ăn mày bắt đầu mộng tượng cuộc sống hạnh phúc trong mơ của mình, hắn nào biết được Tây Môn Soái tuyệt đối sẽ không để cho kẻ đào bẫy mình được sống khả giả, quả nhiên, bốn tên lưu manh bị đánh vừa nhìn thấy kim nguyên bảo, bốn người nhìn nhau một cái, chậm rãi đi tới chỗ tên ăn mày.
Kết cục là bi kịch, đứa trẻ ăn mày bị bốn tên lưu manh hành hung, sau đó bảo giáp (quan giữ trật tự) trong chợ dẫn người bắt lấy bốn tên lưu manh, đứa trẻ ăn mày vô cùng cảm kích, đột nhiên phát hiện kim nguyên bảo mà mình liều mạng bảo vệ lại chỉ là viên đá, sau đó lập tức báo quan, cáo trạng bốn tên lưu manh đoạt kim nguyên bảo. Mà bảo giáp kiểm tra không thấy kim nguyên bảo, vì vậy bốn tên lưu manh và đứa trẻ ăn mày đều bị đánh hai mươi roi, sau đó phóng thích.
Từ điểm đó có thể thấy được, Tây Môn Soái là người có thù tất báo, đối với một đứa trẻ ăn mày còn dùng thủ đoạn hãm hại, huống chi là Lâm Phiền đã hãm hại hắn vô cùng thê thảm. Lúc này, Tây Môn Soái cũng nhận được tin tốt là vòng càn khôn của mình đã có thể sử dụng, pháp bảo bị vấy bẩn và pháp bảo bị đánh rơi vào trạng thái mất linh không giống nhau. Pháp bảo mất linh cần tâm luyện một thời gian mới được, còn pháp bảo bị vấy bẩn thì hoặc bị hủy, hoặc tự khôi phục. Vòng càn khôn là hàng cao cấp, cho nên có thể dựa vào linh khí tự thân mà khu trục dơ bẩn.
Vòng càn khôn trong tay, Tây Môn Soái lập tức tự tin hơn, đồng thời hắn cũng khinh bỉ bản thân, không có vòng càn khôn, chẳng lẽ mình vẫn không thể thoải mái thu thập một tên tiểu đạo sĩ của Vân Thanh sơn hay sao? Khinh bỉ thì khinh bỉ, dù sao cũng đã có vòng càn khôn, Tây Môn Soái cũng có thêm một phần cảm giác an toàn. Trong tiềm thức Tây Môn Soái biết rõ, mấy lần giao thủ này, mặc dù mình chiếm hết ưu thế, nhưng kết quả lại bị đánh cho tơi tả, đối phó với Lâm Phiền không đơn giản, không biết tiếp theo Lâm Phiền sẽ dùng thủ đoạn yêu quái gì.
…
Cách trấn nhỏ chừng hai dặm, hoàn toàn là một thế giới khác, rừng trúc vây quanh, u tĩnh vô cùng. Hôm nay không có đường khóa, chỉ có một thư đồng đang chỉnh lý sách vở và dụng cụ dùng trong thư phòng.
Tây Môn Soái rất nhanh đã nhìn thấy Lâm Phiền, Lâm Phiền đứng ở bên ngoài trường tư thục, biểu lộ trên mặt vô cùng cổ quái, mà trong trường tư thục, tiểu thư đồng thì đang nằm sấp trên bàn ngủ say.
Tây Môn Soái chậm rãi bước tới gần Lâm Phiền.
- Huyết Khấp.
Một thanh âm xuất hiện, một đóa huyết vân xuất hiện trên đỉnh đầu Tây Môn Soái, bao trùm nửa dặm.
Tây Môn Soái đã sớm có phòng bị, liền phóng lên cao, ngón tay vẽ lên một đường, huyết vân nứt ra, Tây Môn Soái nhảy ra khỏi huyết vân, vòng càn khôn đánh thẳng vào sâu trong rừng trúc.
Ba mươi sáu thanh bảo kiếm ở sâu trong rừng trúc đồng loạt bay lên, va chạm với vòng càn khôn, đánh cho vòng càn khôn bay trở về tay Tây Môn Soái, nhưng đối phương cũng không dễ chịu gì, ba mươi sáu thanh bảo kiếm đã hư tổn mười hai thanh.
Tây Môn Soái cười lạnh, nói:
- Thì ra là Trúc Kiếm đường của Huyết Ảnh tông, không biết là vị cao nhân nào?
Một nữ tử lơ lửng trên biển trúc, chân khẽ đạp ngọn trúc, giữa trán nàng có một giọt máu tươi hình nửa cái bát quái, môi huyết hồng, mặt trắng bệch lạnh lẽo, vừa xinh đẹp vừa giống như một tòa băng sơn, vô cùng dễ nhìn. Thanh âm hơi khàn khàn của nữ tử vang lên:
- Tây Môn Soái, ngươi ở Tây châu chưa đủ, còn muốn chạy tới Tiểu Đông châu tham gia vũng nước đục sao?
Tây Môn Soái gật đầu, nói:
- Thì ra là Tả hộ pháp Tuyết Cơ của Trúc Kiếm đường, không phải ta không muốn ở Tây châu, là đám ma nhân muốn đuổi tận giết tuyệt, rơi vào đường cùng, đành phải tới Tiểu Đông châu kiếm cơm.
Không xong, tu vi của Tuyết Cơ cũng tương đương mình, mà cổ kiếm của mình thì mất linh, lại thêm xung quanh là một mảnh trúc hải, một khi đối địch, e rằng mình sẽ vô cùng bất lợi.
Trúc Kiếm đường là đường khẩu duy nhất không tu hành Huyết Ảnh đại pháp trong Huyết Ảnh tông, cũng là đường khẩu chính phái nhất trong tà phái. Bản thân Tuyết Cơ này mang trên người một trăm lẻ tám thanh trúc kiếm, sử dụng chín kiếm một lượt, mười tám kiếm một lượt, ba sáu kiếm, bảy mươi hai kiếm, một trăm lẻ tám kiếm một lượt... uy lực vô cùng. Khuyết điểm duy nhất của trúc kiếm là giống như giấy vàng, là phàm phẩm, một khi đối chiến, rất có khả năng một trăm lẻ tám thanh trúc kiếm sẽ bị hủy. Nhưng nơi này là trúc hải, hóa trúc thành kiếm, vô cùng đáng sợ.
Đánh không lại, đổi nơi khác có lẽ mình còn có thể dây dưa với Tuyết Cơ. Nhưng… Ồ? Lâm Phiền? Mặc dù tu vi của tên này không cao, nhưng cũng là trợ thủ không tệ, nếu có hắn hỗ trợ, mình cũng có cơ hội đánh bại Tuyết Cơ hơn. Không đúng, Tuyết Cơ nhất định sẽ bắt Lâm Phiền trước tiên, tên tiểu vương bát đản Lâm Phiền này, nhất định sẽ vu oan cho mình. Không phải là vu oan, mà mình thực sự có tội.