Tôi Thực Sự Không Muốn

Chương 21: 21: Lúc Nhúc Kinh Sợ





Bước lên xe, Thụy Ly như người mất hồn vậy, cô cứ lờ đờ ra, trong đầu vẫn không thôi suy nghĩ về tiết mục ảo thuật hôm qua và cả lời nói đầy ẩn ý của Cửu Chấn.

Anh biết vậy nên cũng chỉ im lặng lái xe, bật âm nhạc du dương nhè nhẹ, để cả hai cùng thoải mái đầu óc.

Tối đến, Cửu Chấn lại đưa cô về nhà.

Thụy Ly mệt mỏi bước vào, căn nhà tối om, có chút lạnh lành đáng sợ, Thụy Ly nhanh nhanh tìm công tắc đèn, đèn bật sáng lên, cô yên tâm hơn.

Cửu Chấn sau khi lái xe đi 1 đoạn lại dừng lại, anh nhấc máy lên gọi:
- Bắt đầu đi....

Phía đầu dây bên kia tuân lệnh.

Không biết anh đã nói gì, ra lệnh gì mà chỉ ngay sau đó, anh vòng xe lại nhà Thụy Ly.

Trong khi đó cô vừa tắm xong, quần áo gọn gàng, khuôn trang tươi tỉnh hơn rất nhiều.

Bước ra phòng tắm thì đèn trong nhà lại tắt bụp đi hết, cửa sổ lại mở toang ra, gió trời thổi nhè nhẹ vào, vì nơi Thụy Ly sống thuộc dạng 1 khu riêng hoà hợp với thiên nhiên, tránh được khỏi bụi thành phố nhưng vẫn trong nội thành nên đa số người sống ở đây đều là những người già về hưu, các căn nhà cách biệt nhau ra.

Thụy Ly đi lại đóng cửa sổ rồi lại mò mẫm ra chỗ công tắc đèn, cô ấn mãi nhưng đèn không lên.

Di chuyển gần đến cầu dao thì Thụy Ly ngã trượt chân ra, phía dưới sàn gỗ có gì đó nhơn nhớt, trơn chân vô cùng.

Cô lấy đèn điện thoại ra soi, nó là 1 vệt dài, màu trắng đục, như có lem ít bùn đất.

Trời cũng tối rồi nên cô càng sợ hãi hơn, cô vội soi đèn xung quanh nhà nhưng không thấy điều gì, cho đến khi an tâm hơn, Thụy Ly soi lại đèn về phía mình, từ đâu 1 con rắn lớn quấn chặt lại chân cô, 1 con lại trườn ngay sau gáy.

Thụy Ly kinh hãi hét lên:
- AAA.....
Cửu Chấn đứng ngoài, dựa thân vào cửa, tay cầm 1 điếu xì gà nhỏ, rít lên rồi lại từ từ phả ra.


Bên trong bắt đầu tiếng đổ vỡ loạn lên, Thụy Ly chạy như 1 kẻ điên trong chính căn nhà mình, cô vớ thật nhanh lấy con dao, điện thoại ngậm trên mồm.

1 con rắn nhỏ nhanh vô cùng, bò lại sát chỗ cô đứng, nhanh như chớp, cô phập cả con dao xuống, cắt nguyên đầu con rắn ra, cơ thể nó quắn quéo rồi lịm hẳn, máu tươi bắn lên người cô.

Kể từ lúc ấy lại thêm nhiều tiếng xì xì lại gần.

Thụy Ly như điên lên, cô chạy ra phía cửa, lấy khóa mở nhưng lạ thay, cánh cửa không động đậy, như bị ai đó khóa ngoài.

1 con rắn lớn khác lại tiến tới ngay, quắp chặt chân cô, Thụy Ly ngã xuống, ngay sau đó là hàng chục con rắn lúc nhúc trườn qua người cô, chúng không cắn hay quấn chặt cô lại, chỉ đơn giản là trườn lớp da trơn của chúng qua người, máu con rắn lúc nãy còn dính trên cơ thể Thụy Ly, vài con trườn qua lại xì xì cái lưỡi dài, mỏng như liếm vào phần máu ấy.

Thụy Ly nằm bất động, mắt mở to ra, hai bên khóe là tuôn lệ, hai bên thái dương mạch dây thần kinh căng ra, nổi cộm lên.


Lần này thì cô nhớ như in, lần tra tấn thứ 2 đấy đã được hình thành đầy đủ trong đầu Thụy Ly, cô nhớ mồn một rằng mình cũng từng bị như vậy.

Cửu Chấn bên ngoài hút hết điếu xì gà, anh vứt xuống rồi từ từ mở nắm tay cửa, đám rắn lúc nhúc bắt đầu trườn đi hết, chỉ còn Thụy Ly đang mơ dại nằm dưới sàn.

Khác với vẻ điềm tĩnh ban nãy, anh đổi giọng, phong thái hốt hoảng chạy lại:
- Thụy Ly, Thụy Ly...
Cửu Chấn chạy lại đỡ cô dậy, nhìn cô bây giờ như cái xác không hồn, mắt trắng bệch, khuôn mặt cứng đờ, miệng cứ lắp bắp gì.

Giật 1 cái, người cô nảy lên, hơi thở dồn dập, hấp hối rồi lên cơn co giật, cô nằm quằn quại dưới sàn, Cửu Chấn khoan thai đứng dậy, đứng nhìn cô 1 cách vô cảm, mãi 5 phút sau, Thụy Ly mới thoát khỏi hành hình, cô hết giật, nằm co người lại và dường như ngất đi.