Tôi Thực Sự Không Muốn

Chương 2: 2: Mục Cửu Chấntôi Hận Anh H





Tuê Mạn nằm nhớ lại từng chuyện tồi tệ xảy ra, uất ức vô cùng.

Nước mắt đọng khô lại, cánh mũi đỏ lên, đôi môi hờ hững.

Cửu Chấn cúi xuống bên tai cô, nhẹ nhàng nói:
- Mạn Mạn của anh...
Bên dưới hai chân Tuê Mạn được cầm cao lên, tư mật lại được dang rộng sang, nó đã sưng lên, đỏ tấy và xót vô cùng.

Tuê Mạn chỉ vừa được nghỉ ngơi lại phải tiếp tục chịu kích tình tiếp, cô kinh hãi, nước mắt ròng ra thêm, giọng nhỏ nói:
- Không....không, anh điên rồi, điên thật rồi...Chấn ạ
Cửu Chấn cười phá lên, cự vật căng cứng, gân xanh nổi lên lại bắt đầu thúc vào.

Tư mật lại nở rộng ra, bắt đầu ma sát, bao chặt cự vật, nuốt ra vào 1 cách trơn tru.

Bị kích lên, Tuê Mạn sao cưỡng nổi, cô lại rên lên:
- Ư...ưm...đau...ư.

Cửu Chấn cúi xuống, hôn lên 1 bên núm nhỏ, liếm mút nâng niu vô cùng.

Hai tay anh mát xa, vê vê quanh khiến cô cũng dễ chịu vô cùng, bớt đi cái đau dưới hạ thân.

Nhưng cả người Tuê Mạn rã rời rồi, cơ thể mềm nhũn.

Hai tay cô cào cấu vào tấm lưng to, xương cốt cực chắc, vết móng của Tuê Mạn cào xước da Cửu Chấn, cô cắn môi, nước mắt khóc ứa ra, gặng nói:
- Mục Cửu Chấn...tôi hận anh....
Ngắt lời, cô buông thõng tay ra, đôi mắt nhắm nghiền lại.

Cửu Chấn dừng mọi hoạt động lại, anh rút cự vật ra, bao nhiêu thủy dịch ồng ộc chảy ra, nhớp nhác hết 1 mảng giường.

Cửu Chấn nhẹ nhàng bế cô vào phòng tắm, rửa sạch sẽ qua cho cả hai.

Mặc quần áo, đặt cô lên tạm chiếc ghế sofa lớn gần đó, anh ra thay ga, lau sạch giường thật nhanh.

Rồi lại quay ra nâng niu Tuê Mạn, đặt cô lên gường nằm ngủ, Hình ảnh chăm bẵm, ôn nhu của Cửu Chấn khác hẳn so với 1 tên cuồng dâm, biến thái trên giường.

Anh để cô nằm trong vòng tay mình, nhẹ nhàng kê chân cho cô, ôm cô vừa vặn trong vòng tay, hôn lên mái tóc ấy, thủ thỉ:
- Tôi điên rồi, điên mới mới hành em ra nông nỗi này...Ha ha, không sao, chỉ cần có em giữ em vĩnh viễn bên cạnh, tôi là 1 thằng điên cũng được...
1 tuần sau...
Sáng hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ cô.

Tuê Mận sáng nay cố dậy thật sớm, cô mặc lên mình 1 chiếc váy trắng, dài hơn đầu gối.

Cửu Chấn đang mặc quần áo, anh gọi lớn:
- Tuê Mạn...
Cô ngồi thừ ra thì bất giác bật lên, chạy ra chỗ anh.


Cửu Chấn đang mặc 1 chiếc áo sơ mi đen nhưng chưa cài cúc, anh cầm tay cô lên, đặt 2 tay cô di chuyển qua các cơ múi của mình, cúi xuống cọ mũi với cô.

Tuê Mạn nhẫn nhịn vô cùng, cô ghé anh, ghét phải chạm vào cơ thể anh.

Rồi Cửu Chấn buông tay cô ra, vòng tay mình ra sau eo cô, ôm chặt kéo sát lại người mình.

Anh nhẹ nhàng nói:
- Em cài cúc đi...
Tuê Mạn hơi nhíu mày, hai tay cô chần chừ nhưng cũng cài số cúc đó.

Rồi với lấy chiếc calavat đeo cho anh.

Vừa đeo cô vừa nói:
- Hôm nay...ngày giỗ của bố mẹ tôi...Anh có thể...
Cửu Chấn đưa tay lên áp vào má cô, ngón tay cái đưa ra bịt miệng nhỏ nói.

Bị động chạm, Tuê Mạn sợ sệt dần, mỗi khi đối mặt anh, không bao giờ cô nhìn thẳng vào mắt anh.

Con mắt sâu, màu đen tuyền có chút huyền bí, mi dài cong vút, lông mày rậm vừa nam tính, rất đẹp nhưng khiên cô lại ám ánh, sợ hãi.


Cửu Chấn nâng cao khuôn mặt cô lên nhưng ánh mắt của Tuê Mạn vân nhất quyết không nhìn anh.

Anh nói nhỏ:
- Em...nhìn thẳng mắt tôi được không...
Tuê Mạn quá ám ảnh, cô không hề muốn nhìn thẳng, nhìn thấu vào con dã thú này.

Cô ngay lập tức ẩn anh ra, rời khỏi vòng tay ấy.

Cô quay người bước ra trước cửa sổ, ngắm nhìn lên bầu tời quang đãng.

Cửu Chấn buồn vô cùng, anh lẳng lặng đi lại, hai tay ôm vòng từ đằng sau, khuôn mặt rúc xuống hõm cổ, thở dài 1 hơi mệt nhoài, nói:
- Em đi đi...Nhưng về sớm nhé.

Hãy ở nhà trước 18 giờ, hãy cho tôi cảm giác em luôn chờ đợi tôi mỗi ngày.