Tôi Thực Sự Không Muốn

Chương 12: 12: Tuê Mạnem Sao





TÔI THỰC SỰ KHÔNG MUỐN.

Chap 12
Sân bay Quốc tế Nội địa...
Thụy Ly bước xuống, ngắm nhìn bầu trời Bắc Kinh, hít 1 hơi, nhoẻn miệng cười nói:
- Cuối cùng đã về lại, Bắc Kinh của tôi
Thụy Ly đã nộp đơn xin vào công ty Mục- chính là công ty của anh, Mục Cửu Chấn.

Trái Đất tròn thật, dù có đi vòng đến đâu, cuối cùng vẫn gặp lại nhau.

Rời về căn nhà mới, đầy đủ tiện nghi mà Trác Tâm đã chuẩn bị trước cho cô, Thụy Ly khệ nệ bê vali vào.

Căn nhà sạch sẽ, rộng, thơm tho, cô rất thích không gian này.

Nó ngay trong thành phố nhưng lại rất thoáng, không quá bụi, phía trước được trồng 1 hàng cây cảnh xanh tươi tốt.

Sáng mai Thụy Ly sẽ đi phỏng vấn tại Mục thị, cô nhanh chóng dọn dẹp 1 chút rồi cất gọn quần áo, tắm rửa nghỉ ngơi chuẩn bị cho ngày mai.
...Hôm sau...
Thụy Ly dịu dàng trong chiếc áo sơmi trắng, bên dưới là chiếc váy xếp ly kẻ caro, trên đầu gối 1 chút.

Cô đánh 1 lớp son nhẹ, mái tóc được thả ra, dài ngang lưng.


Chuẩn bị hồ sơ xong xuôi, cô nhanh chóng bắt taxi đến tập đoàn Mục.

Thụy Ly được phỏng vấn đầu tiên, cô có chút hồi hộp đi vào.

Trước mặt Thụy Ly là 3 người tuyển dụng, khuôn mặt ai cũng đanh sắc, hỏi các câu hỏi hóc búa.

Phỏng vấn xong chưa nhận ngay kết quả, cô lại ra bâng ghế ngồi đợi các lượt phỏng vấn sau.

Công ty Mục thị nổi tiếng với những nhân tài thực sự, họ giỏi cả lý thuyết lẫn thực hành 1 cách xuất sắc, ai cũng nắm trong tay những tấm bằng chứng chỉ giá trị của các cuộc thi.

Thụy Ly khi sang Anh cũng đã tích cực học thêm và giành được các chứng chỉ, nhưng cô vẫn lo.
Cuộc phỏng vấn kéo dài gần ba tiếng, giờ đã gần 11 giờ trưa.

Cuối cùng, 3 người tuyển dụng đi ra, thông báo 1 tin hết sức bất ngờ, Thụy Ly là người duy nhất trúng tuyển.

Cô như vỡ oà ra, bao nhiêu lo lắng hồi hộp cũng đã trôi qua.

Họ gọi cô vào nói chuyện, không còn gương mặt đanh sắc ban nãy, họ vui vẻ hồ hởi nói:
- Chúc mừng em gái nhé.

Hôm nay em rất xuất sắc...Chút nữa em sẽ gặp Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc công ty, ngài Mục

Thụy Ly vui sướng, đáp:
- Dạ vâng em cảm ơn, em sẵn sàng gặp ạ
Độ 15 phút sau, Thụy Ly được dắt lên văn phòng Chủ tịch.

Vị thư kí gõ cửa, chất giọng trầm năm ấy cất lên:
- Vào đi...
Thụy Ly khép nép đi vào, Cửu Chấn đang ngồi xoay ghế, hướng nhìn ra cửa sổ, ánh mắt anh trầm tư, có vẻ không quan tâm đến cuộc gặp này.

Thụy Ly nhẹ nhàng lên tiếng:
- Xin chào chủ tịch Mục, tôi là Đàm Thụy Ly, người được tuyển dụng vào vị trí Thư kí riêng ạ.

Mong ngài chiếu cố và giúp đỡ tôi hoàn thiện hơn ạ.
Cô cúi gập người xuống, cung kính vô cùng.

Cửu Chấn như lỡ 1 nhịp, giọng nói này sao mà quen quá.

Chất giọng trong, nhẹ nhàng lơ lửng, nghe ngọt vô cùng, y hệt giọng Tuê Mạn.

Cửu Chấn xoay ghế lại, khuôn mặt căng lại, từ từ nói:
- Ngửng dậy...
Thụy Ly nghe vậy, cô đứng thẳng người lại, nhìn về phía Cửu Chấn, cô nở 1 nụ cười tươi hiền hoà.

Anh thì khác, khuôn mặt đơ lại rồi chợt xô tay làm rơi xấp tài liệu bên cạnh, ánh mắt chằm chằm nhìn vào cô.

Hành động ấy của anh khiến cô giật mình lên, Thụy Ly vội cuống quýt xin lỗi:
- A..xin lỗi ngài nếu tôi có nói sai...Xin lỗi thực sự ạ, mong ngài thứ lỗi...
Lại 1 lần nữa Cửu Chấn được nghe lại đúng chất giọng này, miệng anh run run nói lên:
- Tuê Mạn...em sao?.