Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện!

Chương 92: Diệp Tiểu Đường lóe sáng lên sân khấu!




Theo sự chuyển biến tốt đẹp của thân thể Đường Vân, chuyện Đường Minh Hề mang thai cũng không giấu được nữa. 

Dẫu sao đã ba tháng, bụng nhỏ đã hơi nhô. 

Lúc Đường Minh Hề tới thăm Đường Vân, bác sĩ nói Đường Vân không lâu nữa là có thể làm thủ tục xuất viện.   

Cậu ý đồ cố gắng gọt một quả táo làm nũng với Đường Vân, kết quả bị đối phương nhạy bén phát giác có gì đó không đúng.   

Dẫu sao, Đường Minh Hề chẳng bao giờ tỏ vẻ lúc nào cũng ân cần như vậy. 

Cái này khẳng định có gì đó cổ quái. 

“Tiểu Hề.” Đường Vân mở miệng, lúc vốn dĩ chỉ muốn hỏi Đường Minh Hề có phải muốn mua thứ gì mà Diệp Hành không cho hay không, ánh mắt lại trên người cậu một chút: “Có phải gần đây em béo lên không?”   

Đường Minh Hề: “……”   

Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com 

Đường Vân sẽ không tùy tiện nói Đường Minh Hề béo. 

Có một kiểu không mập gọi là anh trai của bạn vĩnh viễn cảm thấy bạn không mập.   

Hắn nói béo, đó chính là béo thật sự.   

Chứng tỏ chuyện Đường Minh Hề mang thai giấu không nổi nữa rồi.   

“Có sao.” Đường Minh Hề chột dạ nói: “Chắc gần đây ăn khá nhiều.”   

Sau khi kết thúc bản tin tài chính trên màn hình treo tường trong phòng bệnh VIP, tức khắc trên đó hiện ra một đoạn quảng cáo. 

“Thuốc tránh thai khẩn cấp 72 giờ, xx để bạn yên tâm hơn, đừng để đứa bé trở thành gánh nặng của bạn ……” 

Đường Minh Hề:…… 

Giờ toàn quảng cáo mấy thứ vớ vẩn gì thế?! 

“Anh à, em nghe nói —— em chỉ là nghe nói thôi nhé, hình như em Vương Mẫn mang thai, em có nên tặng gì đó không nhỉ?”   

“Mang thai?” Đường Vân quay đầu qua chỗ khác: “Không phải em Vương Mẫn còn chưa kết hôn à.” 

“Nhưng đã đính hôn rồi……” Đường Minh Hề càng nói càng chột dạ: “Anh thấy thế nào?” 

Trong phòng bỗng nhiên an tĩnh lại. 

Đường Minh Hề cảm thấy không khí quỷ dị này có chút vi diệu.    

Giây tiếp theo, Đường Vân chắp tay lại, đặt trên đùi. 

Giọng điệu ôn hòa hỏi: “Tiểu Hề, có phải em mang thai không?”   

Quả táo trong tay Đường Minh Hề nhẹ nhàng “bịch” một tiếng rơi trên mặt đất. 

Thấy phản ứng của cậu lớn như vậy, Đường Vân cảm thấy mình không cần hỏi lần thứ hai. 

“Anh!” Đường Minh Hề khẩn trương: “Anh không thể đánh em TvT.”    

Đường Vân bất đắc dĩ. 

Đường Minh Hề tựa vào trước giường của hắn: “Anh muốn đánh em thì bước qua xác Diệp Hành đã!” 

Diệp Hành vừa bước vào phòng bệnh đã nghe được câu này, bước chân dừng lại một chút. 

Đường Minh Hề vội vàng quay đầu, dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn hắn.   

Biểu cảm của Đường Vân không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt.    

Tựa như đã chịu đả kích không nhỏ đánh sâu, đại não còn chưa lấy lại tinh thần từ trong cơn khiếp sợ. Diệp Hành ngồi bên cạnh Đường Minh Hề, một chữ cũng không nói. 

Ban đầu Đường Vân nghĩ thầm muốn mắng hai người làm bậy, nhưng lúc thấy hai người này xếp hàng ngồi ngay ngắn hệt như nhóc con mẫu giáo nhận sai, Đường Vân hoàn toàn không giận nổi. 

Càng đừng nói, giờ Diệp Hành đã là chủ tịch Kinh Vũ, hắn không thể không cho Diệp Hành chút mặt mũi, thật sự đánh người ta trong phòng bệnh được.    

Huống hồ, mang thai cũng không phải chuyện xấu, ngoại trừ khiếp sợ lúc đầu, trong lòng Đường Vân lại có chút vui mừng. 

Cuối cùng cũng được làm chú. 

Mưa rền gió dữ trong dự đoán của Đường Minh Hề không tới, ngược lại chờ được sự trấn an của Đường Vân: “Nếu mang thai thì không nên ngồi trên ghế, qua sô pha ngồi lát đi.” 

Đường Minh Hề: “?”   

“Như thế nào?” 

“Anh, anh không đánh em sao?” 

Đường Minh Hề cẩn thận ngẫm lại chuyện thiếu đạo đức mà mình làm dạo gần đây. 

Nhảy xuống biển, sau khi nhảy xuống biển lại như không có việc gì chạy về, sau khi chạy về lại dường như không có việc gì tuyên bố bản thân mang thai. 

Đừng nói là anh trai cậu, chính cậu nghe xong cũng cảm thấy quá mức, đây là loại kịch bản nằm mơ mới có thể nghĩ ra đúng không?!   

“Anh đánh em làm gì.” Đường Vân buồn cười.   

“Nói cũng đúng.” Đường Minh Hề nghĩ thầm mình không chịu nổi nỗi đau này, nhưng sai lầm của bản thân lại khó có thể tha thứ, vì thế ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Tuy nhiên lần này em thật sự đã làm sai, anh cứ như vậy mà tha thứ cho em, trong lòng em thật sự có chút băn khoăn.” 

Đường Minh Hề do dự một chút, hạ quyết tâm nói: “Bằng không anh vẫn là đánh Diệp Hành một trận đi!” 

Diệp Hành:…… 

Đường Minh Hề không ngờ một cửa này của Đường Vân lại qua một cách dễ dàng như vậy, tuy nhiên lúc chiều quá mệt nên ghé qua phòng cách vách ngủ một giấc. 

Trong lúc đó Diệp Hành hàn huyên cái gì ở trong phòng bệnh với Đường Vân, cậu hoàn toàn không biết. 

Khi tỉnh lại, Diệp Hành đã ngồi bên mép giường của mình. 

Đường Minh Hề vội vàng bò dậy kiểm tra sơ bộ trên người Diệp Hành có thêm vết thương mới hay không. 

Một hồi hỗn loạn, Diệp Hành bỗng nhiên mở miệng: “Làm sao vậy?”   

Đường Minh Hề nói: “Tôi xem anh ấy có đánh cậu không.” 

“Ừm.” 

“?” 

“Tôi còn tưởng anh đang chiếm tiện nghi của tôi.” 

“……”   

Ngữ khí quen thuộc thiếu đánh này giống như lại về rồi. 

Đường Minh Hề buông quần áo của hắn ra: “Tưởng bở.” 

Sau khi mang thai được bốn tháng thì đã dần ổn định, cuối cùng Quân Bách cũng thả ra tin tức, công bố tin vui này ra ngoài. 

Vương Mẫn đến tận công bố tin tức mới biết được, trước tiên là lôi điện thoại ra, một bên giết đến Minh Hề công quán một bên điền cuồng oanh tạc trong Wechat Đường Minh Hề. 

【 Đường Tiểu Hề anh không có tim ( Tan nát cõi lòng) 】 

【 Anh căn bản không để bụng đến tôi (Tan nát cõi lòng) 】 

【 Anh có biết tôi đã rơi bao nhiêu giọt nước mắt vì anh không (Tan nát cõi lòng) 】   

Đường Minh Hề: 【……】   

【Anh thế mà lại lén mang thai sau đó khiến mọi người kinh hách (Tan nát cõi lòng) 】   

【 Ngay cả tôi cũng không thèm nói, tôi đã chẳng còn là tiểu bảo bối anh hằng yêu nhất rồi (Tan nát cõi lòng) 】 

Nhìn Vương Mẫn phun tào trên WeChat, Đường Minh Hề nói không chột dạ thì là giả.   

Phải biết rằng chị em phụ nữ giận rất khó dỗ! 

Quyết đoán mở ra WeChat liên hệ một đợt người nối tiếp.    

Đường nhị công tử muốn đem toàn bộ những chiếc túi ra mắt vào mùa thu năm nay đặt sẵn, nếu một cái không dỗ được chị em phụ nữ, vậy mua hai cái là được! 

Đường Minh Hề mới ôm điện thoại chơi không được bao lâu đã bị Diệp Hành vừa vặn bắt được.    

Lão mê tín tiểu đồ cổ này không biết từ nơi nào nghe được phóng xạ từ điện thoại có ảnh hưởng không tốt với thai nhi, nên mỗi ngày chỉ cho Đường Minh Hề chơi điện thoại nửa giờ. 

Diệp Hành xoay ngược điện thoại lại một chút, đúng lúc nhìn thấy lịch sử trò chuyện của cậu và Vương Mẫn. 

Một hàng 【 Tôi chẳng còn là tiểu bảo bối anh hằng yêu nhất rồi. 】 đập vào mắt. 

Hắn dừng một chút, chậm rãi gõ chữ trả lời. 

【 Không phải. 】    

Vương Mẫn: 【???? 】     

Nhớ tới thái độ vi diệu gần đây của Đường Minh Hề, lòng Diệp Hành có suy đoán lớn mật. 

Có lẽ đối phương cũng không chán ghét hắn như vậy? 

Sau đó được một tấc lại muốn tiến một thước trả lời trên Wechat: 【 Diệp Hành mới là. 】 

Xong xuôi liền xóa lịch sử trò chuyện của hai câu này đi. 

Đường Minh Hề chạy lại cướp điện thoại: “Cậu nhắn gì đấy? Trả lời Vương Mẫn phải không? Trả lời cái gì?” 

Vừa thấy, chỉ có một loạt vấn an mà Vương Mẫn gửi qua. 

Sau đó một câu không thể hiểu được: 【 Được rồi, tôi hiểu, đàn ông như thủ túc, chị em như quần áo TvT】 

Đường Minh Hề hiểu ngay: “Có phải cậu xóa lịch sử trò chuyện không?” 

Diệp Hành trăm phần trăm đã xóa nội dung hắn gửi qua, này là lý do Vương Mẫn xem được tin tức, còn cậu thì không!!   

“Không có.” Diệp Hành mặt dày vô sỉ nói: “Anh biết tôi không bao giờ chơi WeChat.”   

Được lắm, Diệp Tiểu Hành, học được cách nói dối rồi đây. 

Chỉ số thông minh của hắn là dùng để làm mấy chuyện này sao? 

“Hơn nữa đừng chơi điện thoại suốt thế.” Diệp Hành thu điện thoại của cậu: “Chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.” 

Đường Minh Hề:…… 

Ma cao một thước đạo cao một trượng, Diệp Hành không cho cậu xem, cậu nhất định phải nghĩ cách xem cho bằng được. 

Đường Minh Hề trời sinh lòng hiếu kỳ cực lớn, nếu không nhìn được tin nhắn sẽ chết!! 

Vương Mẫn vừa đến Minh Hề công quán đã bị Đường Minh Hề tịch thu điện thoại. 

Vừa lướt xem lịch sử trò chuyện của Vương Mẫn, đã hiểu. 

Ha hả, cẩu nam nhân.   

Thảo nào không cho cậu xem. 

Sao lời mất mặt kiểu này mà vẫn nói ra ngoài được?!   

Hẳn là Vương Mẫn sẽ không cảm thấy hai người cậu có bệnh nên mới khoe ân ái đi?   

Nếu Đường Minh Hề gặp phải loại đàn ông chó má kiểu này khẳng định sẽ sỉ vả một phen! 

Cho nên sao Diệp Tiểu Hành lại quê vậy hả TvT!!! 

Cũng may Vương Mẫn hoàn toàn không để tâm cái này. 

Cô nàng đặt hoàn toàn lực chú ý lên phương diện mẹ nuôi, hưng phấn chụp mấy tấm bụng nhỏ Đường Minh Hề. 

Đường Minh Hề cạn lời: “Cô làm gì thế?” 

Vương Mẫn: “Ghi chép từng giây lớn lên của con gái bảo bối nhà tôi TvT!” 

…… 

…… 

Cô với Diệp Hành hai tên bệnh tâm thần cùng nhau xuất đạo đi:) 

Vương Mẫn vấn an xong Đường Minh Hề, buổi chiều còn có một loạt tiệc party phải tham gia.   

Trong ánh mắt lưu luyến không rời thêm mấy phần hâm mộ của Đường Minh Hề, Vương Mẫn nói: “Bằng không anh cùng tôi đi đi.”   

“Không được.”   

Đường Minh Hề còn chưa mở miệng nói chuyện, Diệp Hành đã thay cậu phủ quyết.   

Vương Mẫn ném qua biểu tình thấy cũng tội mà thôi cũng kệ: “Cũng đúng, anh ở nhà dưỡng thai quan trọng hơn, lát chụp mấy tấm cho anh xem.” 

Cô là người sao:)   

Tuy Vương Mẫn đi rồi nhưng ánh mắt lưu luyến của Đường Minh Hề vẫn chưa thu lại được. 

Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com 

Làm một người lâu lâu phải tham gia party và tụ họp, thường xuyên muốn xuất ngoại du lịch, dù sao ngay cả ở nhà cũng sẽ không chịu ngồi yên. 

Kể từ khi mang thai, đã khoảng một tháng không hoạt động bên ngoài!! 

Đường Minh Hề ôm điện thoại mà mình dựa vào việc làm nũng chơi xấu lấy về, bùm bùm chỉ trích Vương Mẫn trên Wechat. 

【Cô có thể kiên trì thêm trong chốc lát hay không:)? 】 

Vương Mẫn trả lời: 【 Bảo bảo, không phải tôi không kiên trì, tôi sợ Diệp tổng nhà anh sẽ cầm dao chém chết rồi quăng ra ngoài. 】 

【 Xã hội pháp trị sẽ không đến mức ấy đâu. 】 

【 Hơn nữa cô căn bản không biết hắn có bao nhiêu biến thái, tôi mang thai ở nhà nguyên một tháng, ngay cả cửa cũng chưa được ra! 】 

Đường Minh Hề phàn nàn: 

【 Đây là biến tướng của giam lỏng!! 】 

【 QvQ! 】 

Vương Mẫn không hề đồng cảm: 【 Sao tôi thấy có chút tốt? 】   

【 Nếu chán quá thì đọc tiểu thuyết đi. 】   

Sau đó chia sẻ mấy liên kết: 【《 Sủng hôn như lửa: Kiều thê, mau đến đây 》, 《 Chiều chuộng bạc tỷ: Tổng tài không thể 》, 《 Tù ái thành hôn: Tân nương giá trên trời của Diệp thiếu》】 

【 Không cần cảm ơn, đều là những cuốn sách trân quý của tôi. 】 

Đường Minh Hề: 【……】 

Kéo đen, hẹn gặp lại. 

Vì bảo đảm Đường Minh Hề có thể an toàn vượt qua mười tháng này, cậu có them một đoàn đội gồm hơn 20 chuyên gia dinh dưỡng, y tá và bảo mẫu đứng đầu trong nước. 

Phối hợp ẩm thực 24 giờ, cùng với lộ tuyến hoạt động, phạm vi hoạt động, lượng hoạt động đều bị trông chừng nghiêm khắc.    

Thậm chí lúc thai nhi mới được bốn tháng đã bắt đầu giáo dục tiền sản.   

Đoàn đội giáo dục trước khi sinh thì không cần phải nói, không có chỗ nào mà không phải là giáo viên hàng đầu trong nước. Đường Minh Hề nhìn người mắt, nghe nói đàn Violin đạt giải quán quân Paganini năm mười một tuổi, hiện giờ là giáo sư danh dự khoa âm nhạc của một trường đại học nghệ thuật nổi tiếng nào đó trong nước, đang nghiêm túc dạy cho đứa bé trong bụng Đường Minh Hề. 

Trường hợp này cực kỳ buồn cười, nhưng Đường Minh Hề lại cười không nổi. 

Thầy giáo dạy tiền sản vẻ mặt say mê kéo mấy bản nhạc Đường Minh Hề miễn cưỡng có thể thưởng thức 《 A Praise of Love 》, 《 Piano Sonata No.21 》, 《Violin Sonata in A Major 》, rốt cuộc cũng khiến Đường Minh Hề ngủ mất. 

“Nhị công tử, Nhị công tử?”   

Đường Minh Hề ngủ đến mơ mơ màng màng, vừa tỉnh tới nhìn đồng hồ: “A, khóa âm nhạc hết rồi à?” 

“Còn nửa giờ nữa, Nhị công tử, tôi thấy ngài ngủ rồi, là tiểu thư trong bụng không hài lòng với tài nghệ của kẻ hèn này sao?”   

Đường Minh Hề nghe xong cực kỳ cạn lời. 

Tiểu thư trong bụng giờ mới được bốn tháng, hắn còn trông cậy con nhóc có bao nhiêu hài lòng với tài nghệ của mình chắc? 

Giờ tôi hỏi một câu thôi, nó hiện tại có thể nghe được cái quỷ gì? 

Nhưng suy cho cùng người ta cũng là một giáo viên có tiếng. 

Đường Minh Hề tuy rằng kiêu căng, nhưng lại vô cùng tôn kính các giáo viên và nhà nghệ thuật. 

Cậu uyển chuyển nói: “Tôi cảm thấy, hẳn là ông kéo đàn violon quá uyên bác, có bản nào đơn giản dễ hiểu hơn hay không.”   

Thầy giáo như bừng tỉnh đại ngộ, đã hiểu.          

Vì thế nửa giờ kế tiếp, Đường Minh Hề lại được thưởng thức mấy bài《 Dancing Doll and Bear 》 cùng với 《 I’m a Little Crocodile 》.   

Đặc biệt là bài《 I’m a Little Crocodile 》kia, lời toàn bài đều là “sabi, sabi, sabi”.   

Bên cạnh violon còn có nữ ca sĩ JoanMaria hát soprano nổi tiếng quốc tế khuynh tình biểu diễn.   

Lời ca “Ngây Ngốc” ấy đã vang lên được ba ngày, Đường Minh Hề cảm thấy mình như bị mắng, nhưng lại không có chứng cứ:) 

Lúc Diệp Hành trở về, hai nhà nghệ thuật kia mới rời đi. 

Đường Minh Hề cảm giác bản thân bị tra tấn đến mức chỉ còn lại chút hơi tàn. 

Cậu ăn vạ trong lòng Diệp Hành, người kia đặt tay lên bụng nhỏ của của cậu, hỏi: “Hôm nay đi học cảm giác thế nào?”   

“Có thể đừng đi học không.” Đường Minh Hề mở miệng: “Tôi cảm thấy con gái nhà ta không có thiên phú học tập.”   

Diệp Hành ném ánh mắt qua. 

Nội dung trong ánh mắt hiển nhiên là: Anh xác định là con gái không phải người có thiên phú học tập, hay anh không có thiên phú học tập? 

“Hơn nữa cậu không thấy sỉ nhục người khác lắm à.” Đường Minh Hề lời lẽ chính đáng: “Người ta là giáo sư danh dự nổi tiếng của trường đại học hàng đầu, lại tới dạy con gái mới được bốn tháng của cậu, cậu để mặt mũi của người ta ở chỗ nào thế.” 

“500 vạn.” Diệp Hành nhàn nhạt nói: “Mười một buổi học.” 

……   

……   

Chẳng lẽ có tiền muốn làm gì thì làm chắc:) 

“Tôi không có ý này, chỉ là thấy hơi sớm quá.” Đường Minh Hề lại đề nghị.   

“Không sớm.” Thật ra Diệp Hành còn ngại chậm, “Có vài đứa bé đã bắt đầu được giáo dục tiền sản từ lúc hai tháng tuổi rồi.” 

Hai tháng? 

Đường Minh Hề sợ ngây người, cánh cửa của thế giới mới bỗng nhiên mở ra. 

Hai tháng thì dạy một viên đậu phộng hả?   

Đừng bắt nạt Đường Minh Hề chưa thấy qua đứa trẻ hai tháng chứ, có gì khác viên đậu phộng đâu?! 

“Thế cũng không được.” Đường Minh Hề chịu không nổi nỗi tra tấn này nữa: “Hơn nữa chẳng may con gái cậu không thích đống âm nhạc này thì sao, dạy hằng ngày cũng vô dụng.”   

“Chính là suy xét đến điểm này nên bắt đầu từ ngày mai, khóa giáo dục tiền sản sẽ thêm Olympic Toán, thơ ca, chuyện xưa cùng ngoại ngữ.” Diệp Hành nghiêm túc: “Phấn đấu để đứa bé có thể phát triển toàn diện.” 

Đường Tiểu Hề té xỉu.    

Bất quá trong thời gian mang thai, Đường Minh Hề rõ ràng thấy mình dính người hơn ngày thường. 

Không đúng, phải nói rằng cậu ngày thường không dính người, nhưng tin tức tố Omega căn bản không cho cậu lựa chọn, chỉ cần Diệp Hành vừa về đến nhà, mặc kệ đối phương ở đâu, cậu luôn có lý do chạy qua ngồi bên cạnh Diệp Hành.   

Đối phương ở thư phòng, một đêm cậu có thể rót bốn tách cà phê đi vào.   

Đối phương ở sô pha, Đường Minh Hề cũng có thể ngoan ngoãn ngồi yên hai giờ liền. 

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Đường Minh Hề từng chút từng chút dọn đồ vật của mình qua phòng Diệp Hành. 

Đầu tiên là bàn chải và cốc đánh răng, sau đó là quần áo và gối, cuối cùng dứt khoát trực tiếp ăn vạ trong phòng hắn không đi.   

Đường Minh Hề cũng không sợ buổi tối Diệp Hành làm bậy. 

Cậu chính là ỷ vào khoảng thời gian này Diệp Hành không có biện pháp làm gì với mình, mới dám châm ngòi thổi gió trên người đối phương, sau đó mặc kệ. 

Thành thật mà nói, sau khi qua ba tháng đầu tiên của thai kỳ, theo đạo lý thì đã có thể cùng phòng.   

Tuy nhiên thân thể Đường Minh Hề vốn dĩ không tốt, lại lo lắng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hơn nữa lần đầu tiên của hai người nháo đến phi thường không thoải mái, Diệp Hành cũng sợ Đường Minh Hề có bóng ma tâm lý, nên vẫn luôn chịu đựng.   

Đường Minh Hề cố tình thích tìm đường chết, ước chừng khoảng 5 giờ sáng.   

Tuân theo thói quen tốt là ngủ sớm dậy sớm, hôm qua Đường Minh Hề đi ngủ lúc 10 giờ, cho nên cũng dậy sớm. 

Đường Minh Hề nằm nghiêng trong lòng Diệp Hành, dùng một tư thế dễ chịu gối lên trên cánh tay hắn.   

Nói tự nhiên tỉnh thì cũng không đúng lắm, Đường Minh Hề là bị hiện tượng sinh lý bình thường cộm cho tỉnh, hơn nữa lại còn không phải hiện tượng sinh lý của chính mình, bên hông nóng bỏng một vùng, không cần nghĩ cũng biết đó là cái gì. 

Cậu sửng sốt một chút, bỗng nhiên nhớ Diệp Hành lúc này tuổi còn không lớn.   

Nói một câu rất có hình tượng nam sinh cấp 3, ai không biết nam sinh cấp 3 …… cứng chẳng khác gì kim cương!   

Sau khi khai bao còn có thể thành thật nghẹn mấy tháng.   

Đường Minh Hề đổi cách nghĩ tự hỏi một chút, cảm thấy Diệp Hành cũng nhịn khá giỏi. 

Ước chừng là bóng đêm chọc người, lá gan của Đường Minh Hề cũng dần dần lớn lên. 

Nhân lúc Diệp Hành chưa tỉnh, cậu nhúc nhích trong lòng đối phương, điều chỉnh tư thế một chút, giây tiếp theo liền sáp vào.   

Bắp đùi của Đường Minh Hề bị hơi nóng làm cho run run một chút. 

Sau đó chậm rãi cọ xát lên.   

Diệp Hành bị một mảnh mềm mại đánh thức, vừa mở mắt liền thấy Đường Minh Hề không có ý tốt đang nhìn hắn. 

Sau đó đối phương dừng động tác. 

Diệp Hành dừng lại, đáy mắt thâm trầm đáng sợ, tiếng nói nghẹn ngào: “Không tiếp tục sao?” 

Đường Minh Hề nhanh chóng lắc đầu, rụt rụt cổ: “Mệt rồi, muốn ngủ.” 

Lại cố ý châm lửa như vậy, sau đó mặc kệ để nó tự tắt. 

Diệp Hành rũ bờ mi: “Đường Minh Hề, anh có chuyện gì sao?” 

Đường Minh Hề nhớ lại lúc Diệp Hành bắt cậu học nhiều nhiều thứ giáo dục tiền sản như vậy, nhất thời có một loại cảm giác báo được thù lớn. 

Kết quả giây tiếp theo, cậu phát hiện bàn tay đặt trên eo mình chợt dùng sức nhấn một cái, thậm chí lực độ có chút xảo quyệt. 

Đường Minh Hề đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị kéo gần khoảng cách, giây tiếp theo liền cảm giác có thứ gì đó gắt gao dán vào mình, khiến toàn thân cậu run lên một chút.    

Cậu tự tiêu khiển hơn mười phút, đã ướt át một mảnh. 

Dễ dàng nghe một tiếng “ba”. 

Lúc này, Đường Minh Hề mới nhận ra là đã quá muộn. 

【 Một ít không thể miêu tả 】 

Cuối cùng tự làm tự chịu, tận 12 giờ trưa mới rời giường, bỏ lỡ cơm sáng.   

Cậu xoa eo, trong lúc đó vải vóc cọ xát cơ thể, hơi đau đớn.   

Đường Minh Hề cúi đầu nhìn dấu răng, cạn lời nửa ngày.    

Nhớ lúc nãy Diệp Hành nói mấy lời cợt nhả khiến người người mặt đỏ tai hồng ở trên giường, càng hết chỗ nói!!   

Sao cậu chưa từng nghe Omega mang thai sẽ trướng…… cái gì đó chứ!! 

Hơn nữa hút nửa ngày cũng không ra!!   

Còn cắn cậu TvT!! 

Rất đau đấy biết không hả. 

Nhị công tử tức đến đỏ hết cả tai. 

Đại khái là giáo dục tiền sản do Diệp Hành quán triệt quả thật rất hữu ích.     

Đường Minh Hề cảm giác bảo bảo trong bụng so với những bảo bảo khác chuyển động sớm hơn, thoạt nhìn tính cách có chút giống cậu, không yên tĩnh như Diệp Hành. 

Không tốt lắm đâu. 

Đường Minh Hề nghĩ thầm ngàn vạn lần đừng giống tính cậu, trong nhà có một đứa phá của là được rồi! 

Thời điểm sáu tháng, nhũ danh của bảo bảo rốt cuộc cũng được định ra.   

Sau khi Đường Vân trầm tư suy nghĩ, lật qua từ điển Hán ngữ, chọn một chữ “Đường”. 

Ngụ ý là ánh dương bao la, thọ mệnh dài lâu, một đời bình an. 

Tên của Diệp Đường cứ như vậy định xuống, nhũ danh gọi là “Đường Đường”, cực kỳ thuận miệng. 

Trên thực tế lại là thỏa mãn tiếc nuối của Đường Vân vì không được gọi nhũ danh lúc nhỏ của Đường Minh Hề. 

Biệt danh này vốn dĩ thuộc về cậu, nhưng mỗi khi người nào gọi là Đường Minh Hề lại nổi nóng, vì thế đành phải bỏ. 

Diệp Tiểu Đường là bé con khiến người khác lo lắng. 

Động thai hơi nhiều thì thôi đi, ngay cả tới ngày sinh dự tính cũng không thể thuận lợi sinh ra.    

Ngay cả Diệp Hành lúc nào cũng bình tĩnh giờ đây cũng lộ vẻ sốt ruột. 

Nhưng Đường Minh Hề lại chẳng sao cả, hiển nhiên con gái cậu rất giống cậu, là nhân vật chính trong đêm chung kết, sau khi quá ngày sinh dự tính được bốn ngày, cuối cùng Đường Minh Hề cũng cảm thấy bụng nhỏ bắt đầu đau từng cơn.    

Bệnh viện tư nhân Đường gia đã bị bao vây bởi ba tầng trong ba tầng ngoài. 

Bên ngoài phòng sinh, họ hàng gần của Đường gia tới một đống, Diệp gia cũng không ngoại lệ, ngay cả Muộn Duẫn cũng từ Vân Kinh chạy lại đây. 

Toàn bộ tư nhân bệnh viện hôm nay đều ngừng nhận người bệnh, chỉ phục vụ một người là Đường Minh Hề. 

Bắt đầu từ 10 giờ sáng đến hai giờ chiều, cuối cùng tiếng khóc lanh lảnh của trẻ con cũng vang khắp bệnh viện. 

Sáu cân* hai lượng, quả nhiên là bé gái.   

*Một cân bằng nửa kg 

Đường Minh Hề cảm giác như vừa đi qua quỷ môn quan rồi một chuyến.   

Sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên cậu làm chính là nổi lên một loại tâm lý tôn kính vô cùng cao thượng với toàn bộ chị em phụ nữ. 

Quá lợi hại, quá mạnh mẽ, quá không dễ dàng. 

Như thế nào làm được TvT!!!   

Diệp Hành ngay cả con gái cũng không xem, liền tới bên người cậu trước.    

Trên thực tế, lúc sáng Diệp Hành còn muốn tiến vào bồi đẻ, nhưng hắn nằm mơ đi:) 

Đường Minh Hề tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô khốc, mồ hôi đầy đầu, hình tượng bộ mặt dữ tợn xuất hiện trước mắt Diệp Hành. 

Không bằng bắt cậu đi tìm chết:)   

Đường Tiểu Hề sĩ diện, ngay cả trước khi Diệp Hành tiến vào vài giây, cũng hơi sửa sang lại đầu tóc của mình.    

Sau đó mới dùng hơi thở yếu ớt mà mở miệng uy hiếp: “Nếu cậu để tôi sinh đứa thứ hai, nhất định tôi sẽ đem con gái của cậu đi nhảy sông.” 

Bổn nhị công tử Đường gia đang nghiêm túc:)   

Đại khái Diệp Tiểu Đường bị ba mẹ mình lãng quên mười phút, mới chậm chạp lên sân khấu. 

Khi Đường Minh Hề lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tiểu Đường liền cự tuyệt thừa nhận con khỉ này là do mình sinh, hơn nữa nếu nhìn nhiều thêm một cái lại còn cảm thấy dường như tinh thần của mình bị thương tổn. 

Mang đi! 

Đừng để thân thể tôi bị đả kích cực lớn rồi ngay cả tinh thần cũng phải bị công kích một lần nữa!! 

Nhưng Đường Vân lại vô cùng yêu thích Diệp Tiểu Đường, nhìn thế nào cũng thuận mắt. 

“Xinh quá, em xem Đường Đường đi, đôi mắt giống em nhất, y hệt như lúc em mới chào đời.”    

Đường Minh Hề vô lực phàn nàn về anh trai cậu khen ngợi quá mức: “Anh à, vấn đề viễn thị phải nhanh chóng trị liệu, anh nhìn chỗ nào mà bảo nó giống em như đúc?” 

Thẩm mỹ có vấn đề thì thôi đi, nhưng đừng kéo giá trị nhan sắc của cậu xuống:) 

Động tác của Diệp Hành rõ ràng có chút cứng đờ, lúc ôm Diệp Tiểu Hành lại lộ vẻ lóng ngóng. 

Cực kỳ cẩn thận, tựa như ôm thế nào cũng sợ làm đau bé con. 

Thật ra hắn cũng cảm thấy bé con giống Đường Minh Hề hơn.    

Nhưng giờ không dám nói, sợ Đường Minh Hề từ trên giường nhảy dựng lên đánh người. 

Có lẽ Diệp Tiểu Đường cảm nhận được sự ghét bỏ từ mẹ mình. 

Sau khi ở lại bệnh viện một tháng liền lớn lên với tốc độ kinh người, biến thành đệ nhất mỹ nhân người gặp người thích, hoa gặp hoa nở trong bệnh viện ( tuy rằng bệnh viện tư nhân Đường gia trước mắt chỉ đỡ đẻ một đứa bé là nó).   

Đường Minh Hề thấy nhóc con lơn lên có chút xinh đẹp, mới sẵn sàng được tôn vinh, hãnh diện ôm con gái mình một cái.   

Đường Vân thấy, buồn cười, hệt như trong ký ức, nói rằng khi còn nhỏ Đường Minh Hề cũng y như vậy. 

Hắn nhớ rõ lúc Đường Minh Hề chào đời đã rất xinh đẹp, xinh đẹp đến 4 tuổi.   

Đương nhiên, tính cách kiêu căng ngang ngược của cậu cũng hiện ra chút manh mối từ nhỏ, Đường Minh Hề lúc ấy là một đứa trẻ đáng yêu, tay ngắn chân ngắn, đi đường hệt như chim cánh cụt, người gặp người thích. 

Ai cũng đều muốn ôm cậu, nhưng Đường Minh Hề lại không phải nhóc con dễ đối phó, không phải người nào cũng cho ôm.   

Cậu có một vấn đề nguyên tắc, nhất định phải để người xinh đẹp ôm. 

Người lớn lên xấu ôm cậu, cậu sẽ luôn khóc. 

Này dẫn tới việc khi còn nhỏ chỉ có Đường Vân cùng Nhị thúc có thể ôm cậu, cha của cậu ôm cậu, cậu đều sẽ khóc đến khi đi mới thôi. 

Hơn hai mươi năm sau, Đường Minh Hề vẫn dùng cái tính tình kia.   

Đường Minh Hề ngồi ở trên giường hãnh diện trêu chọc Diệp Tiểu Đường, rất nhanh liền chơi chán, đặt bé con lại giường của nó. 

Nghỉ ngơi hai tháng, cuối cùng Đường Minh Hề cũng bị Diệp Hành đòi lại số nợ còn thiếu lúc mang thai. 

Đường Minh Hề bắt đầu hối hận vì sao mình lại từng muốn tìm đường chết như vậy, đèn trong phòng ngủ của Minh Hề công quán cơ hồ sáng tới hơn nửa đêm.   

Cậu hoài nghi Diệp Hành đã tính trước kỳ động dục của mình mới dám xằng bậy. 

Đường Minh Hề cũng là sau khi xuyên qua đây, lần đầu tiên trải qua kỳ động dục chân chính.   

Cậu thế mới biết được tính động dục giả trước kia không đáng giá nhắc tới cỡ nào. 

Kỳ động dục cơ hồ đã ép khô hết nước trong thân thể cậu, khiến Đường Minh Hề thoạt nhìn hệt như người bị vớt ra từ trong nước, toàn thân ánh nước đầm đìa. 

Diệp Hành lo lắng cậu quá mức thiếu nước, lần đầu tiên sau khi chấm dứt, liền đút cho Đường Minh Hề nửa ly nước đường. 

Ban đầu chỉ là nước bình thường, nhưng hơi nước ngọt lịm bị nhiệt độ chậm rãi bay lên bốc hơi, Đường Minh Hề lại một lần nữa lâm vào cơn sóng tình thứ hai, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ. 

…… 

…… 

Không biết qua bao lâu.   

Đường Minh Hề cảm giác có khả năng mình đã bị hôn mê, nhưng lại nhanh chóng bị cảm giác chấn động mãnh liệt đánh thức. 

Lúc này tỉnh lại, Đường Minh Hề “ưm” một tiếng, theo bản năng duỗi tay ôm lấy Diệp Hành. 

Mẹ nó, cẩu nam nhân sẽ không làm cả đêm chứ?! Kỳ động dục khủng bố như vậy sao?! 

Từ từ, Đường Minh Hề bỗng nhiên phát hiện lại có chút không thích hợp.   

Diệp Tiểu Hành phủ ở trên người mình như thế nào trong một đêm trưởng thành không ít.   

“Tỉnh?” Đối phương nhướng mày. 

Đường Minh Hề đột nhiên trừng lớn hai mắt, đại khái là cảm xúc phập phồng quá mức kịch liệt, thân thể cũng dần tạo ra phản ứng. 

Diệp Hành không phòng bị, kêu rên một tiếng, cúi đầu nhắc nhở  bên tai Đường Minh Hề: “Bảo bảo, đừng tự nhiên siết chặt như vậy.”   

Thân thể của Đường Minh Hề mềm giống mì sợi, cảm thấy thế giới này có chút không thích hợp, cậu đã trở lại? Lại xuyên về rồi? 

Quay đầu vừa thấy, bố trí trong phòng rõ ràng là Vân Thủy hồ, căn bản không phải Minh Hề công quán. 

Đúng là phòng ngủ cậu xuyên qua trước một đêm kia. 

Chẳng lẽ mình không xuyên qua? 

Chỉ là một giấc mơ?! 

Cái mộng gì lại tả thực như vậy, thái quá rồi đó!? 

Hơn nữa chính mình vì cái gì lại mơ về loại mang thai rồi sinh con này chứ?! 

“Làm sao vậy?” 

Diệp Hành cúi đầu hôn cậu. 

Đường Minh Hề không biết như thế nào, còn hơi mất mát. 

Nếu sớm biết là mơ đã ôm Diệp Tiểu Đường nhiều hơn chút rồi. 

Cậu còn chưa ôm được mấy lần. 

“Mơ một giấc mơ thôi.” 

“Mơ thấy cái gì?” 

…… Có chút khó mở miệng. 

Đường Minh Hề thở phì phò, nghĩ thầm dù sao cũng là ở trên giường, có cái gì khó nói chứ: “Mơ thấy chúng ta có một đứa con gái.” 

Cậu bị bắt thừa nhận: “Rất đáng yêu.” 

Diệp Hành buồn cười: “Ban ngày cái nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó?” 

“……” 

“Cậu đừng!” 

Mẹ nó, làm gì bỗng nhiên tốc độ nhanh hơn thế! 

Diệp Hành lại hôn cậu: “Nếu muốn như vậy, hôm nay ở bên trong được không, bảo bảo tự mình sinh một đứa đi.” 

Sinh con mẹ mi á! 

Đường Minh Hề đã không có sức để tự hỏi. 

Nghiến răng nghiến lợi cắn trên vai hắn một ngụm: “…… Nói như kiểu cậu không để thứ kia ở trong ấy!”