Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện!

Chương 54: Chết để chạy trốn




Gió lốc thong dong tới chậm trên Thanh La Loan, bỗng nhiên gặp thế.

Mây đen tới gần, hạt mưa lớn nện lên mặt của Diệp Hành.

Trên vách đá rất yên tĩnh, hình như không ai ngờ Đường Minh Hề sẽ lựa chọn như vậy.

Tất cả xảy ra quá nhanh, ngay cả hộ vệ bên cạnh Lê Viên cũng không kịp phản ứng, cứ trơ mắt nhìn Đường Minh Hề hoàn toàn không quay lại nhảy xuống vách đá.

Diệp Hành đầu óc trống rỗng, lập tức mất đi tất cả sự thành thạo, tất cả yêu hận lại lộ ra vẻ nhỏ bé trước mặt cái chết như vậy. 

Trong đầu của hắn chỉ còn lại bóng lưng của Đường Minh Hề cũng không quay đầu lại nhảy xuống vách đá, liên tục lặp lại, giống như một lưỡi dao sắc bén, chém người hắn ra làm đôi.

“Đường Minh Hề…”

“Đường Minh Hề!”

Diệp Hành khàn giọng gọi tên cậu, đáp lại hắn chính là một tiếng nổ phá nát bầu trời.

Hắn cảm thấy cổ họng mình hơi đắng, trực tiếp xông lên xoang mũi, một giây sau, thậm chí hắn còn chưa kịp che miệng mình, máu tươi đã phun ra từ trong miệng.

Vết máu sềnh sệch rơi trên mặt đất nhanh chóng bị mưa cọ rửa sạch sẽ, chỉ có vết máu bắn tung tóe trên khuôn mặt trắng bệch của Diệp Hành.

Ánh mắt Hà Văn Phương ngừng lại: “Tổng giám đốc Diệp!”

Diệp Hành vừa bắt đầu cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, nhưng mà không cần suy nghĩ cũng biết khuôn mặt hắn đã điên cuồng vặn vẹo như thế nào.

Hà Văn Phương mang theo người của hắn ta bước lên, nhưng mà Diệp Hành cũng không để ý tới bọn họ, mà là tiến lên một bước, bay thẳng đến vách đá!

Trong lòng của Hà Văn Phương có dự cảm xấu, lúc Diệp Hành mạo hiểm đứng ở trên vách đá dưới cơn mưa lớn, bỗng nhiên hắn ta ý thức được Diệp Hành muốn làm gì!

Bỗng nhiên con ngươi của hắn ta co rút lại: “Ngăn cản Tổng giám đốc Diệp!”

Ngay lập tức, Diệp Hành đã bị ngăn ở bên vách núi, ngăn chặn hắn tìm đường đi theo Đường Minh Hề.

“Cút!”

“Tổng giám đốc Diệp, xin hãy bình tĩnh một chút, nhị công tử đã... Chúng ta ai cũng không muốn thấy kết cục này, nhưng mà chuyện đã xảy ra rồi, hay là…”

“Tôi kêu cậu cút!”

Hắn không biết lúc nào thì trên mặt đều là nước mắt.

Vẻ mặt điên cuồng không giống một người bình thường, nhìn chằm chằm xuống dưới vách đá Thanh La Loan, dường như muốn dùng sức lực cả đời để đi tìm Đường Minh Hề.

Cho tới bây giờ Hà Văn Phương chưa từng thấy bộ dạng này của Diệp Hành.

Ở trong ấn tượng của hắn ta, tính cách của Diệp Hành là trưởng thành, mặc dù trẻ tuổi, nhưng mà vĩnh viễn cũng có thể lạnh nhạt.

Chỉ sợ trời sập xuống cũng sẽ không thay đổi sắc mặt, bộ dạng hôm nay giống như là quỷ, làm cho trong lòng của Hà Văn Phương cảm thấy sợ hãi.

Nhưng là tuyệt đối không thể mặc kệ Diệp Hành nhảy xuống!

Điên rồi sao?

Nhưng mà Hà Văn Phương không nghĩ tới, mấy người bọn hắn hợp lực cũng không thể nắm được cánh tay của Diệp Hành.

Mặc dù hộ vệ của hắn ta đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng mà đối mặt với việc Diệp Hành không muốn sống, hình như hoàn toàn không có cách nào, mấy lần chặn lại, tất cả mọi người đều có vết thương không giống nhau.

Hắn không rõ.

Tại sao Đường Minh Hề chạy trốn nhanh như vậy, tại sao muốn nhảy xuống.

Tại sao thà rằng nhảy xuống và chọn cái chết, cũng không muốn ơ chung với hắn.

Giờ phút này Diệp Hành thở cũng đau như dao cắt, trong mắt của hắn là cả thế giới đang quay cuồng, làm cho hắn không thể nào tiếp nhận chuyện vừa xảy ra là thật.

Đây không phải là chuyện anh và Lê Viên tự biên tự diễn bắt cóc sao?

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Diệp Hành giống như nắm được một sợi rơm cứu mạng nào đó, giây tiếp theo hắn rút súng từ thắt lưng của tên hộ vệ, không nói hai lời bắn vào thái dương của Lê Viên.

Lê Viên nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn, cười ha ha, hoàn toàn không quan tâm đến họng súng đen ngòm trên má của cô ta: “Cảm giác như thế nào hả tạp chủng, thật đáng thương, đáng thương như cha của mày.”

Diệp Hành ngoài dự tính trở nên tỉnh táo, nhưng mà lông mi run rẩy đã bán đứng hắn.

Khóe miệng, cổ áo sơ mi và thậm chí cả chiếc áo vét của người đàn ông đều dính đầy những vết máu đáng sợ, nhưng khuôn mặt hắn tái nhợt, giống như một bóng ma trong da người.

“Đường Minh Hề tính toán gì với cô? Có phải giả chết rời khỏi tôi không?”

“Tại sao tao phải nói cho mày biết?”

“Được.” Diệp Hoành gật đầu, ra hiệu cho Hà Văn Phương, ra lệnh với bộ dạng bình tĩnh đến kỳ lạ: “Nói với những người canh gác bệnh viện Bảo Hoa từ nay về sau, cứ ba giây sẽ chém một dao lên người Lê Tô, đừng quá sâu, chỉ cần chảy máu là được.”

Lê Viên hét ầm lên: “Súc sinh mày muốn làm gì?”

“Cô đã bằng lòng hao tổn với tôi, vậy thì nhìn cô của cô có chịu được hao tổn hay không?”

Lê Viên lập tức câm miệng, trong đôi mắt tràn đầy vẻ oán độc, hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Hành.

Quả nhiên cô ta không nên xem thường tạp chủng này, Diệp Hành quỷ kế đa đoan như người mẹ tiện nhân của hắn.

Nhưng Lê Viên không biết hắn điều tra được bệnh viện của Lê Tô từ lúc nào!

“Ba.” Diệp Hành không có cảm xúc gì phun ra một chữ từ trong miệng.

Lê Viên run rẩy dưới tay hắn, khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Hành giống y như Trì Doãn, lập tức làm cho Lê Viên trở nên bất lực và yếu ớt.

“Hai.” Súng trong tay Diệp Hành từ từ đưa về phía trước, hơi dùng lực, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của Lê Viên để lại vết đỏ thật sâu.

“Dao đầu tiên.”

“Tôi nói! Đừng làm tổn thương Tiểu Tô, tôi nói, đừng làm tổn thương con trai tôi…”

Cuối cùng Lê Viên gần như cảm thấy kinh khủng trong ánh mắt bình tĩnh của Diệp Hành.

Đôi môi xanh xao, run rẩy trong cơn mưa lớn, cô ta chậm rãi nói: “Tôi đã sắp xếp ba chiếc du thuyền dưới vách đá Thanh La Loan, ẩn trong hang động. Chỉ cần Đường Minh Hề nhảy xuống, người của tôi sẽ lập tức liên lạc với cậu ta, đưa lên du thuyền.”

Diệp Hành giống như trở lại bình thường, duy trì vẻ mặt, âm thanh khô khốc: “Anh ấy làm giao dịch gì với cô?”

Không biết có phải là ảo giác hay không, Lê Viên vẫn thấy trên người Diệp Hành có thêm hơi thở người sống, không khủng bố như vừa rồi.

“Lê Tô và máu của cậu ta giống nhau, con trai tôi cần cậu ta.”

“Cô coi anh ấy là túi máu hình người?”

Lê Viên cười một tiếng: “Anh có tư cách gì nói tôi, chẳng lẽ anh tới gần cậu ta không phải là mục đích này? Chỉ là của ta không ghê tởm như anh, lấy danh nghĩa yêu cậu ta để ép cậu ta tới đường chết.”

Tay của Diệp Hành hơi run, cuối cùng không phản bác lại lời nói của Lê Viên.

“Dẫn tôi đi gặp anh ấy.”

Hắn nhất định phải lập tức nhìn thấy Đường Minh Hề hoàn hảo không thương tổn gì.

Bỗng nhiên Lê Viên bắt đầu hùng hổ.

Thậm chí bắt đầu hoài nghi lên mình có phải là trúng tiên nhân khiêu rồi hay không? Bây giờ chẳng những bại lộ con mình ở trước mặt Diệp Hành, cũng không có được máu của Đường Minh Hề, chẳng lẽ là thật sự bị hai tên này đùa giỡn hay sao.

Cô ta đang nghi thần nghi quỷ, người vẫn luôn canh giữ dưới vách đá nhanh chóng chạy tới.

Trong lòng Lê Viên có một dự cảm xấu, lạnh lùng nói: “Làm sao chỉ có một mình anh, Đường Minh Hề đâu rồi?”

Sắc mặt của người kia trắng bệch, lau nước mưa trên mặt: “Lê phu nhân, bọn tôi không tìm được tiểu tử kia!”

Con ngươi của Lê Viên chấn động: “Anh nói gì? Cái gì gọi là không tìm được?”

Người kia nói: “Lê phu nhân, bọn tôi không nghĩ tới Thanh La Loan có mưa lớn, nước biển ở dưới cũng nâng lên, du thuyền của bọn tôi bị nước biển đẩy ra ngoài, không, không thấy tiểu tử kia ở đâu…”

Lúc người kia nói xong, một tia sét xé rách bầu trời.

Tiếng sấm đùng đùng làm cho Thanh La Loan lộ ra vẻ yên tĩnh đáng sợ.

“Không tìm được.” Diệp Hành thì thào tự nói, mới vừa rồi trong mắt nổi lên ánh sáng đã nhanh chóng biến mất: “… Tại sao không tìm được.”

“Nhất định là các người chưa tìm kỹ.” Diệp Hành giống như xác nhận gì đó, nới lỏng súng, giống như nắm được khúc gỗ, hoặc là tiêm cho mình một liều thuốc mạnh, lặp lại lần nữa: “Nhất định là các người chưa tìm kỹ.” 

Hắn vừa nói vừa đi xuống dưới vách đá Thanh La Loan.

Đi qua Hà Văn Phương, lại đi qua một loạt xe cộ, Đường Nặc hấp hối đi tới, đối phương che bả vai, khuôn mặt tái nhợt không có chút máu, lung lay đứng đó.

“… Diệp Hành, đừng.” Y nghẹn ngào một chút, đứt quãng lên tiếng: “Nhị ca không biết bơi, nhảy xuống chắc chắn chết là không thể nghi ngờ.”

Diệp Hành giống như không nghe thấy, cố chấp đi về phía trước.

Đường Nặc khẽ cắn răng, hét lớn: “Cậu bình tĩnh một chút, té từ vách đá cao như vậy, mưa lớn như vậy, có du thuyền cũng không thể cứu sống được, bây giờ không có du thuyền, nhị ca sống như thế nào.”

“Vậy tại sao người chết không phải là cậu.” Ánh mắt của Diệp Hành giống như một cây dao, chưa từng hận như vậy, gần như là nặn ra những lời này từ trong hàm răng: “Tại sao người chết không phải là cậu?”

Một tia sét nổ tung trên đầu hai người.

Đường Nặc giống như bị tia sét này đánh trúng, nhắm mắt lại, run rẩy nói: “Đúng. Tại sao người chết không phải là tôi, nhưng mà Diệp Hành nếu như tôi chết có thể đổi lại tính mạng của nhị ca không?”

Y nhìn Diệp Hành, trái tim lại đập rất nhanh

Đường Nặc biết đợi Diệp Hành lấy lại tinh thần nhất định sẽ không bỏ qua cho mình, Đường Minh Hề chết đi sẽ trở thành cái khe sâu nhất giữa hai người bọn họ, nói không chừng Diệp Hành sẽ lấy mạng của mình.

Y chỉ có thể đánh cuộc lần này.

“Diệp Hành nếu như bây giờ cậu chết chung với Đường Minh Hề vậy Kinh Dư phải làm sao? Diệp Nguyệt phải làm sao? Diệp Hành cậu không chỉ có Đường Minh Hề, cậu còn có Diệp Nguyệt!” Đường Nặc nói tới phía sau, giọng nói càng lúc càng nhanh, giống như là hét lên. 

Bỗng nhiên đầu óc của y nghĩ đến chuyện gì đó, giọng nói khô khốc, một giây sau trở nên vô cùng vui mừng.

Chỉ là không dám biểu hiện ở trên mặt.

Đường Nặc nuốt nước bọt, làm ra vẻ vô cùng bình tĩnh nói: “Diệp Hành, tôi đã tìm được tủy sống thích hợp, chỉ cần cơ thể của Tiểu Nguyệt có thể, lúc nào cũng có thể tiến hành phẫu thuật. Cậu suy nghĩ một chút, Tiểu Nguyệt đã đợi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu không muốn cho em ấy một cơ thể khỏe mạnh sao?”

Bước chân của Diệp Hành giống như là bị đóng đinh tại chỗ.

Đường Nặc không nhìn thấy mặt của hắn, chỉ có thể cảm nhận được, người đàn ông trước mặt, tất cả sức lực giống như lập tức bị tháo bỏ.

Thậm chí ngay cả linh hồn cũng bị tháo bỏ, chỉ còn lại có một cơ thể trống rỗng biết di chuyển.

Lưng hắn nhẹ nhàng run lên.

Không biết tại sao, Đường Nặc vẫn luôn cảm thấy hình như một giây sau Diệp Hành sẽ bể nát.

Mưa vẫn còn rơi dữ dội trên vách đá Thanh La Loan, bão “Hồ Điệp” vào tháng tám chính thức tới Ninh Thành.

Gió biển trên vách đá gào thét qua người của hắn, giống như Đường Minh Hề xuất hiện một lúc ngắn ngủi trong đời của hắn.

Ở trong lòng hắn nổi lên cơn lốc, sau khi mang đi linh hồn của hắn, bầu trời trở lại không còn bị trói buộc.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Đường Nặc nghe được giọng nói của Diệp Hành.

Giống như phá thành mảnh nhỏ.

“Đi bệnh viện.”

“Phù ——”

Trên vùng biển yên tĩnh cách Thanh La Loan hai mươi km, đột nhiên có một bóng người xuất hiện.

Đột nhiên Đường Minh Hề trồi lên khỏi mặt biển, tay cầm một khúc gỗ trôi dạt, liều mạng bơi về phía bờ.

Kiếp trước giết người phóng hỏa, kiếp sau nhảy xuống biển bơi.

Đường Minh Hề mệt đến mức gần như không còn cảm giác được tay chân của mình!!

Cuối cùng thì cậu cũng khó khăn phịch một cái, cuối cùng thì cậu đã ngã xuống một nơi giống như bờ cát.

Lăn trong bùn.

Đường Minh Hề không quan tâm cơ thể mình bẩn đến mức nào, nằm trong bãi bùn thở hổn hển.

Trên đỉnh đầu không có máy, Đường Minh Hề nhìn chằm chằm một lúc, nhưng quá ngưỡng mộ bản thân mình!

Rốt cuộc đã bơi được bao xa, cũng đã bởi khỏi cơn lốc rồi!

Quả nhiên khi một người vào sinh ra tử sẽ bộc phát hết tiềm năng mà chính mình cũng không thể tưởng tượng nổi!

Tóm lại, tôi không xem marathon tự do của Thế vận hội Olympic tiếp theo.

Đường Minh Hề nhớ tới việc nhảy khỏi vách núi nguy hiểm vừa rồi, trái tim trong lồng ngực vẫn còn đập thình thịch.

Một điều kinh khủng như vậy, đời này không muốn trải qua lần thứ hai.

Đường Minh Hề không ngờ rằng bão Hồ Điệp sẽ đổ bộ vào Thanh La Loan vào ngày cậu nhảy xuống biển, cậu chỉ đơn giản đề cập trực tiếp đến chế độ sinh tồn bình thường của mình với chế độ địa ngục!

May mắn một năm rưỡi luyện nhảy cao cũng không phải là uổng công luyện tập, Đường Minh Hề nhớ lại mấy phút mình giãy dụa muốn sống trong nước biển, dài như một thế kỷ.

Nhiều lần cậu đã nghĩ rằng mình thực sự sẽ chết.

Kết quả là cậu bị xô vào hang động ven biển, sau khi nước biển rút đi, cậu ở trong hang động một lúc, sau cơn bão cũng không kinh khủng lắm, cậu mới từ từ bơi đến đây.

Khoảng hai mươi km.

Hai mươi km chắc chắn có đúng không!

Nice Đường Tiểu Hề!

Sau đó cho dù không quay trở lại công việc cũ, cũng có thể làm huấn luyện viên bơi lội, dùng hai tay nuôi sống chính mình.

Cậu cố ý không nghĩ tới biểu hiện của Diệp Hành lúc cậu nhảy xuống, cậu cũng cố tình quên việc Diệp Hành chọn Đường Nặc.

Đường Minh Hề bò khỏi bãi bùn, giống như cậu được tái sinh.

Sau này không cần lo lắng cho an nguy của mạng nhỏ mình nữa!

Chỉ là hơi không nỡ biệt thự của mình.

Nhưng mà bây giờ là một giai cấp vô sản dự bị có gốc rễ chân chính, Đường Minh Hề lập tức lắc đầu, nhất quyết không bị lớp vỏ bọc đường của giai cấp tư sản ăn mòn.

Cậu duỗi thắt lưng mệt mỏi, không dám thả lỏng hoàn toàn, nhìn xuống chiếc quần áo sơ mi nhăn nhúm ngâm trong nước biển, cũng như vết cắt trên tay mà cậu không biết đã bị tảng đá nào làm bị thương.

Đường Minh Hề lập tức không ngừng chạy lên bờ không, sau khi dùng vệ sinh công cộng tắm sơ một cái, lập tức chạy thẳng tới bưu kiện mình đã chuẩn bị ở bên trong, lấy ra giấy căn cước giữ trong tủ bưu kiện.

Phía trên bức ảnh của Đường Minh Hề, nhưng tên và ngày sinh đã được thay đổi.

Ngoài ra, còn có thẻ ngân hàng, hộ chiếu và một ít tiền mặt.

Đường Minh Tây thay bộ quần áo sạch sẽ trong tủ bưu kiện, nhân tiện đeo một cặp kính có gọng đen mộc mạc lên sống mũi, không phù hợp với thẩm mỹ của cậu, che đi đôi mắt trìu mến của cậu.

Cậu thành thật ngay người trong khách sạn ba ngày, ba ngày sau, Đường gia không ai tìm được cậu.

Cuối cùng Đường Minh Hề cũng thở phào nhẹ nhõm, mua vé xe buýt đường dài đến Hải Thành, trên đường chuyển tới chuyến bay đến New York.

Cậu nghĩ đi nghĩ lại, anh quyết định đến Wall Street để tìm một công việc đầu tư mạo hiểm.

Rốt cuộc, sau khi học ở Harvard vài năm, cậu tương đối quen thuộc nước Mỹ, bắt đầu trong việc đầu tư mạo hiểm.

Không ngờ cứ đi quanh quẩn, cuối cùng lại trở thành một con vật.

Đường Minh Hề thở dài trong nước mắt!

“Xin chào ngài, máy bay đã sẵn sàng cất cánh, xin vui lòng tắt đồ dùng điện tử của ngài.”

Theo lời nhắc nhở của tiếp viên hàng không, Đường Minh Hề tắt chiếc điện thoại mới mua, lấy một tờ nhật báo của Hải Thành.

Không nghĩ tới trang đầu là về cậu, hơn nữa còn chiếm cả một tờ.

[Cáo phó]

[Người phụ trách của Minh Hằng, Kinh Dư phu nhân chủ tịch Đường Minh Hề tiên sinh, qua đời ở Ninh Thành vào ngày 7 tháng 8 năm 2021, hưởng thọ 22 tuổi]

[Chúng tôi có mặt tại đây để đặt linh cữu tại nhà tang lễ Bắc Sơn, Ninh Thành vào lúc 18 giờ ngày 15/8 để tiễn biệt hài cốt.]

Đường Minh Hề hơi ngạc nhiên nhìn tờ báo.

Bản cáo phó giới thiệu ngắn gọn cuộc đời không mấy nổi bật và ngắn ngủi của cậu. Ở góc có đề cập đến “Bạn cũ của Đường Minh Hề, thiên kim chủ thịch Thanh La Loan, Vương Mẫn đang rất buồn trong tang lễ.

Trái tim của Đường Minh Tây như bị dao đâm, vừa xót vừa đau.

Ở dưới cùng của nhật báo, có một bức ảnh của lễ truy điệu.

Mưa rơi lác đác, nhưng ảnh chụp rất rõ ràng.

Trong bức ảnh, biểu cảm của Diệp Hành xám xịt, đôi mắt vô hồn, gần như không có ánh sáng.

Hắn đứng thẳng người, lại mang đến cho người ta một cảm giác tan nát khó tả.

Mưa gió hoành hành, giống như ngày đầu bọn họ gặp nhau.

Không ai cầm ô cho hắn.