Người đẹp à, em là ai vậy?
Đường Minh Hề dán chặt mắt vào gương chừng khoảng hơn 5 phút, sau khi xác định người đẹp trong gương chính là mình thì lại nhịn không được mà tự hỏi thêm lần nữa: Người đẹp à, rốt cuộc thì em là ai vậy?
“Nhị thiếu……”
Dì Vương dè dặt lên tiếng gọi cậu, kéo cậu ra khỏi trạng thái hỗn loạn.
Vẻ mặt của cậu trông như kiểu không còn nuối tiếc gì đối với cuộc sống này nữa vậy, rưng rưng mắt rồi cúi đầu nhìn ngắm cái thân thể trắng nõn, tinh tế của mình, nhớ thương 6 khối cơ bụng đã biến mất một cách thần kỳ.
Rồi cậu lại ngẩng đầu lên nhìn ngắm căn phòng xa lạ này, đèn treo tường đầy tinh xảo, hoa mĩ, tấm thảm thủ công được làm từ len. Cả căn phòng toát lên một mùi “tiền” nồng đậm, phảng phất còn có cả hơi thở lười biếng của vị chủ nhân căn phòng này.
Bên ngoài cửa sổ, tuyết đang bay đầy trời —— rõ ràng tối hôm qua cậu vẫn đang sống trong một mùa hè nóng nực.
Chắc là đang nằm mơ nhỉ? Tất cả những điều này chỉ là mơ thôi?
Dì Vương nghĩ rằng có lẽ Đường Minh Hề vẫn đang buồn bực vì bị chồng mình – Diệp Hành đánh lại, bởi vậy bà lên tiếng an ủi: “Nhị thiếu, xin ngài bớt giận, tên Diệp Hành kia không biết tốt xấu, lại còn dám đánh lại, ngài phạt hắn là đúng, đừng vì vậy mà nổi giận, ảnh hưởng đến sức khỏe của bản thân.”
Đường Minh Hề nghe được cái tên “Diệp Hành” này, khóe miệng lập tức run rẩy kịch liệt.
Sự thật ở ngay trước mắt, cậu không thể không chấp nhận rằng: mình đã xuyên thư.
Mà lại còn là xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cậu từng đọc, xuyên thành một nhân vật cùng họ cùng tên khác mỗi khuôn mặt và cơ thể —— tấm bia đỡ đạn siêu uy tín aka vợ cũ của người tên “Diệp Hành” kia.
Đúng vậy, cậu chính là tấm bia đỡ đạn, tên phản diện ngu ngốc, còn Diệp Hành chính là nam chính của tiểu thuyết “Chàng rể đô thị”.
So sánh với các tiểu thuyết khác, Diệp Hành còn giống nam chính phản diện hơn cả kẻ xấu giết người không thèm chớp mắt, hơn cả boss phản diện ở ải cuối cùng.
Còn nhân vật của cậu, là vợ cũ của nam chính phế vật trước khi hắn nổi dậy, cả truyện chỉ biết vừa đánh vừa mắng nam chính, cuối cùng tất nhiên là chỉ có thể chết mà không có mồ chôn.
Đường Minh hề nhớ rõ, một giây trước rõ ràng cậu còn đang uống rượu tiếp khách ở Wall Street, vậy mà ngay giây tiếp theo, cậu đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết này.
Trong nguyên tác, Diệp Hành là con trai vợ cả của nhà họ Diệp – đệ nhất hào môn ở thủ đô Vân Kinh, thậm chí là đệ nhất hào môn toàn quốc. Hắn tranh giành quyền lợi với mẹ mình, cuối cùng bị thất bại, hắn cùng với em gái mắc bệnh nặng của mình bị lưu đày đến Ninh thành ở phía nam, may mà có ông Đường cứu giúp.
Vì để báo đáp ơn cứu mạng của ông Đường, Diệp Hành quyết định giấu giếm thân phận thật của mình, trở thành con rể của nhà họ Đường và chấp nhận ở rể, một năm trước hắn đã đính hôn với Đường Minh Hề.
Vốn tưởng rằng sau khi đính hôn cùng với Đường Minh Hề, hắn sẽ có tiền để chi trả cho việc chữa bệnh của em gái mình, nhưng ai mà ngờ rằng, nửa năm sau khi đính hôn, ông Đường đã bất hạnh mà qua đời.
Sau cái chết của ông, Đường Minh Hề càng làm căng chuyện cưới hỏi này hơn, thậm chí còn coi ý tốt của ông Đường là một thủ đoạn để làm nhục chính mình —— thử hỏi ai có thể chịu được việc chính mình phải cưới một người “vợ” mang giới tính nam?
Hơn nữa, đó không phải là cưới, là cậu phải “gả” cho Diệp Hành!
Bởi vậy nên Đường Minh Hề cứ vịn vào việc em gái của Diệp Hành bệnh nặng phải nằm viện để áp chế hắn, sỉ nhục hắn bằng cả hành động và lời nói, tra tấn cả về tinh thần và thể xác.
Và kết cục của việc đắc tội nam chính không cần nghĩ cũng biết, không lâu sau thì Diệp Hành đã tự khôi phục được thân phận con trai vợ cả của mình, thậm chí còn thành công giành được quyền lực lớn mạnh về phía mình.
Sau khi lên nắm quyền, người dính đạn đầu tiên chính là Đường Minh Hề chứ chẳng ai khác!
Ở phần kết của nguyên tác, kết cục của Đường Minh Hề thê thảm cực kì, cậu bị nhốt trong một căn phòng tối, lần lượt phải chịu mười tám loại hình phạt, tra tấn cả về thể xác và tinh thần.
Cuối cùng thì bị ném vào giữa bầy cá mập, không hề thương tiếc. Một người vốn còn đang sống sờ sờ vị đám cá mập cắn xé đến chết!
Ngũ mã phanh thây cũng còn nhẹ, chứ làm như thế kia…… quả thực là chết mà không còn lưu lại một chút gì!
“Nhị thiếu, Nhị thiếu?” Dì Vương lại lên tiếng lần nữa.
Mà giờ phút này, Đường Minh Hề đang bị những hồi tưởng của mình về cuốn tiểu thuyết dọa cho sợ đến mức chảy cả mồ hôi lạnh.
Một mở đầu mới như thế này khiến Đường Minh Hề trợn tròn hai mắt, suýt thì ngã quỵ trên mặt đất.
Gia cảnh nhà cậu cực kì tốt, cha mẹ đều khỏe mạnh, bản thân cậu cũng vừa tốt nghiệp đại học Harvard được nửa năm, cũng được coi là đã đi tới vạch đích của cuộc đời, vậy mà lại phải chịu cảnh chết trẻ QvQ
Nhưng giờ mà quay về cũng chỉ có đường chết, đã tới đây rồi thì cứ cố vậy, đến đâu thì hay tới đó.
Nếu cậu đã xuyên đến đây và trở thành Đường Minh Hề thì chắc chắn không thể để chính mình giẫm lên vết xe đổ đó được.
“Dì vừa mới nói Diệp Hành ở đâu cơ?” Đường Minh Hề cố ép chính mình bình tĩnh lại, hồi này bị dọa sợ nên giọng nói của cậu đã hơi nghẹn ngào.
Dì Vương: “Nhị thiếu, Diệp Hành đã quỳ trong tuyết một ngày một đêm rồi ạ. Ngài cứ yên tâm, hắn ta quỳ ngoài sân, nếu không có lệnh của ngài thì không một ai dám cho hắn đứng lên đâu!”
Đường Minh Hề vốn còn đang định ôm đùi nam chính: ……
Cuộc sống này có thể tươi đẹp hơn một chút được không? =)
Mà cũng phải, từ ngày Diệp Hành về ở rể nhà họ Đường, hắn chưa từng được sống như một người bình thường.
Bị đánh chửi, bị vũ nhục là chuyện cơm bữa, không cho ăn cơm cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Tối hôm qua hắn vì lo lắng cho tình trạng của em gái mình đang nằm viện nên đã chạy ra ngoài, ai ngờ lại bị Đường Minh Hề phát hiện, nổi một trận lôi đình.
Hai người giằng co nhau ở cầu thang, Đường Minh Hề từ nhỏ đã yếu ớt, nhỏ bé, sao có thể là đối thủ của Diệp Hành được.
Lần đầu tiên Diệp Hành đánh trả những màn đánh đập của cậu lại là trực tiếp đẩy cậu xuống dưới cầu thang, đập đầu vào tường. Rồi xong, tới công chuyện luôn chứ gì nữa!
Dì Vương vẫn còn đang lải nhải, oán giận ở bên cạnh: “Mà cái tên Diệp Hành này cũng không biết tự mình soi gương xem mình là ai, một thằng con rể không quyền không thế mà thôi, hắn ta nghĩ rằng chỉ cần có di ngôn của lão gia chống lưng thì không ai dám động vào hắn à. Chẳng qua là bình thường chúng ta đối xử nghiêm khắc với hắn một chút xíu thôi. Lần trước treo hắn trên xà nhà ba ngày ba đêm mà đến giờ hắn đã quên sạch rồi, đánh hắn mắng hắn thì cũng bởi vì hắn mắc lỗi trước!”
Mỗi một câu nói của dì Vương tựa như một con dao đâm thẳng vào lồng ngực của Đường Minh Hề.
Đường Minh Hề thở gấp, giơ tay đỡ lấy thành giường để có thể đứng vững, run rẩy thở phì phò, suy nghĩ ôm đùi nam chính phút chốc biến mất không còn tăm hơi.
Hơn nữa, trong nguyên tác có miêu tả tên Diệp Hành kia cực kì thông minh, nếu chính mình chạy đi ôm đùi hắn, kiểu gì hắn cũng sẽ phát hiện ra “Đường Minh Hề” này đã bị tráo đổi thành một người khác.
Đến lúc đó, không chỉ Diệp Hành có ý định giết cậu, mà người nhà họ Đường sau khi biết cậu chỉ là “tu hú chiếm tổ” thì cũng sẽ đuổi cùng giết tận!
Nghĩ như vậy, Đường Minh Hề thở dài một hơi: Chời đấc ơi, tui khổ quá mà……
“Dì Vương.” Đường Minh Hề đánh gãy cơn thịnh nộ của dì Vương. Cậu nghĩ tới nam chính vẫn đang quỳ ở trong sân, bắt chước giọng điệu của nguyên chủ, ngang ngược mà kiêu ngạo nói: “Để Diệp Hành quỳ trong viện làm cái gì? Lẽ nào là muốn để anh trai tôi nhìn thấy à? Sau đó chạy tới đây trách mắng tôi ngược đãi hắn?”
Cậu nghĩ thầm: Mau chạy ra ngoài đỡ nam chính dậy đi chứ gì nữa!
Dì Vương gật gật đầu: “Đúng đúng đúng, Nhị thiếu, may mà ngài suy nghĩ thấu đáo. Tên tiện nhân này đúng là một kẻ lắm mưu nhiều kế! Giờ tôi sẽ bắt hắn vào trong nhà rồi quỳ!”
Đường Minh Hề: Hả? Ý của tôi có phải vậy đâu.
Một lát sau, Diệp Hành đã bị mấy tên người hầu thô bạo kéo vào trong nhà, nghiêng nghiêng ngả ngả mà hắn xuống.
Hắn quỳ bên ngoài cũng lâu rồi, đầu gối cũng bị thương nghiêm trọng vì gió rét, giờ thì cũng không còn đứng vững được nữa, trực tiếp ngã thẳng xuống mặt đất.
“Bịch” một tiếng, Đường Minh Hề lập tức tỉnh táo.
Nhìn thấy Diệp Hành, nam chính trong nguyên tác, mà lại còn là người sắp giết chính mình, Đường Minh Hề nói không sợ là giả.
Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn, ngay cả một người mới đọc lướt qua nguyên tác như cậu cũng không nhịn được mà hít sâu một hơi.
Toàn thân trên dưới của Diệp Hành không có chỗ nào là lành lặn cả, mặt mày thì tái ngắt, khóe miệng còn có máu, làn da tái nhợt vì cái lạnh, thậm chí còn có thể nhìn thấy một mảnh xanh tím, những vết thương chồng chất, có nhỏ có lớn.
Người thiếu niên kia chỉ mặc một cái áo hoodie mỏng tanh, lại còn phải quỳ trong nền tuyết một ngày một đêm, đôi môi cũng đã khô nứt, chỉ có thể hơi mơ hồ mường tượng ra dáng vẻ thần thái trong tương lai,
Mà chưa kể, khi Đường Minh Hề nhìn thấy khuôn mặt của hắn, trong lòng lập tức cả kinh —— thân hình của thiếu niên này còn chưa nảy nở, trông cực kì non nớt. Theo như trong nguyên tác, năm nay hắn vừa mới tròn 17, mới chỉ đính hôn cùng với Đường Minh Hề, chờ đến khi trưởng thành thì sẽ kết hôn với cậu.
Ngày lễ thành hôn hôm đó cũng chính là ngày chết của Đường Minh Hề trong nguyên tác.
Thôi được rồi, ít ra thì cũng còn tận một năm để nghĩ cách ly hồn rồi bỏ chạy QvQ
Đường Minh Hề nghĩ thầm trong cái rủi có cái may, thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh, lạnh tanh như vũ.
Diệp Hành tuy rằng đang quỳ trên mặt đấy, nhưng hắn vẫn ngẩng đầu, tóc mái quá dài nên đã che khuất cả lông mày, lông mi của hắn nhẹ nhàng rung động, đôi mắt đào hoa bình tĩnh không một gợn sóng mà nhìn chằm chằm vào Đường Minh Hề, tựa như một con thú dữ đang ẩn núp trong bóng đêm, một con rắn độc.
Đường Minh Hề bị hắn nhìn tới mức da đầu tê rần rần, chỉ cảm thấy trong cặp mắt của người trước mắt ngập tràn sát ý và hận ý đối với mình.
Bên ngoài cửa sổ đang có bão tuyết, tiếng gió gào thét rợn cả người. Băng tuyết bao phủ khắp cả căn nhà.
Trong phòng của Đường Minh Hề rõ ràng có trải một tấm thảm làm bằng len cực kỳ mềm mại, ấm áp, cả căn phòng ấm áp như tiết trời mùa xuân.
Nhưng giờ phút này, khi phải đối diện với ánh nhìn lạnh nhạt của Diệp Hành……
Đường Minh Hề chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng còn thấp hơn cả nhiệt độ ngoài trời nữa kìa.