Tôi Thực Sự Không Có Quyến Rũ Cậu Ta

Chương 7: Mềm mại




Phương Nghiên Duy có chút cảm giác tội lỗi, nhưng trong cảm giác tội lỗi đó lại có một sự thích thú không thể phủ nhận.

Lộ Chấp dường như bị cậu dọa cho sợ rồi, hắn nhìn chằm chằm vào mặt cậu một hồi lâu rồi đưa tay ra như thể thấy một thứ gì bẩn thỉu, tắt video đi.

"Bây giờ đã biết rồi." Lộ Chấp nói.

Giọng nói có phần trầm khàn nhưng dường như không lạnh lùng như thường lệ.

Khóe miệng Phương Nghiên Duy cong lên.

Người bạn mà Phương Gia Di tìm cho cậu có vẻ không nhàm chán như cậu tưởng.

Cái đầu gỗ, nếu gõ thêm một chút dường như cũng có tiếng vọng lại.

Rồi cậu nghe thấy Lộ Chấp hỏi: "Cậu vừa nói cái này rất thú vị? Cậu thích à?"

Phương Nghiên Duy: "..."

Thích cái rắm.

Cái thứ vô duyên nào lại đăng cái này trong nhóm vậy.

Khiến cậu bây giờ muốn bỏ tiền ra tìm một đôi mắt chưa từng nhìn vào màn hình điện thoại.

Cậu không còn thanh thuần nữa rồi.

"Chỉ là tùy tiện xem thôi." Cậu nói, "Sao? Vi phạm nội quy của trường cậu à?"

Trong khi họ nói chuyện, Lộ Chấp đã viết xong bài tập vật lý, từ trong cặp lấy ra một tờ đề thi sinh học rồi tiếp tục viết.

"Cậu có định trừ điểm của tôi không?" Phương Nghiên Duy tiện tay mở bài tập vật lý ra, "Ây... Cậu thật sự không bị trừ điểm bài thi sao?"

"Trực nhật kết thúc rồi." Lộ Chấp từ tay cậu rút ra bài tập của mình, "Bài tập phải tự viết, không được sao chép."

Giọng điệu lạnh lùng, thái độ kiên quyết, nghe rất có tinh thần ngoan cố.

"Không nghe không nghe, đầu gỗ niệm kinh." Phương Nghiên Duy cầm điện thoại đứng dậy, "Cậu học đi, tôi ra ngoài hút thuốc."

Lộ Chấp nghe thấy tiếng bước chân rối loạn đi xuống, cậu đứng dậy từ ban công tầng hai nhìn xuống—

Phương Nghiên Duy mặc một chiếc áo khoác đen, bước trên những bóng cây đung đưa, có chút vất vả khi ôm một hộp đồ cho chó ra ngoài.

Cửa hàng thú cưng gần đó được mở ra—

"Có loại nào cho chó ăn vào là quên không được tôi không?" Phương Nghiên Duy hỏi.

"Cậu lấy cái bánh cho chó ở hàng thứ hai, cái đầu tiên." Người trong cửa hàng nói, "Đảm bảo chó ở cả con phố này ăn vào đều gọi cậu là bố."

Phương Nghiên Duy: "Nếu không gọi thì sao?"

Đối phương sửng sốt.

Âm thanh này.

Phương Nghiên Duy quay đầu, thấy Hà Tuế Tuế đang viết bài tập ở quầy tiếp tân của cửa hàng thú cưng.

"Ủa, anh Phương." Hà Tuế Tuế cũng ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi, "Cậu nuôi chó à?"

"Đã từng nuôi." Phương Nghiên Duy nói, "Bây giờ ở xa rồi."

"Vậy cậu đừng mua cái này, chó không ăn đâu." Hà Tuế Tuế là con trai của một thương gia, từ kệ lấy ra hai hộp đồ ăn khác cho Phương Nghiên Duy giảm giá 50%, "Anh Phương cậu sống gần đây à?"

Phương Nghiên Duy: "Ừm."

"Lộ Chấp cũng sống trong khu này." Hà Tuế Tuế nói, "Nghe nói nhà Lộ Chấp rất giàu á, biệt thự độc lập còn có một sân vườn nhỏ, không biết tôi phải bán bao nhiêu túi thức ăn cho chó mới có thể ngủ trong cái nhà kiểu đó nữa."

Phương Nghiên Duy, người đã từng ngủ trong đó rồi: "..."

"Đúng rồi anh Phương." Hà Tuế Tuế lục lọi xung quanh rồi đưa ra một tờ bài thi, "Kính cậu, cậu mang về chép đi."

Tình bạn của các nam sinh cấp ba thật đơn giản thuần túy.

Sau sự việc buổi sáng, dưới sự chứng kiến của một quả đào, Hà Tuế Tuế rất chắc chắn về người anh em mà cậu kết giao.

Phương Nghiên Duy chuẩn bị nhận lấy tờ bài thi, nhưng bỗng nhiên trong đầu hiện lên cảnh Lộ Chấp vừa rút bài thi ra khỏi tay mình.

"Thôi, tôi lười chép." Cậu nói.

Cậu dùng bút đánh dấu viết chữ "Phương" lên túi bánh quy chó, cầm lấy túi định đi nhưng lại bị Hà Tuế Tuế gọi lại—

"Người tên Lý Khôn kia thù dai lắm, chúng ta nên cẩn thận..."

"Lý Khôn... Là ai?" Phương Nghiên Duy hỏi.

"... Người sáng nay bị cậu đè đầu xuống đất đó." Hà Tuế Tuế khẽ ho, "Trước khi cậu đến cậu ta là cái gai của khối chúng ta, loại người mà cả thầy cô cũng không quản được á, cậu ta thích chơi mấy trò bẩn thỉu cực."

"Hiểu rồi." Phương Nghiên Duy ôm hộp rời khỏi tiệm thú cưng của nhà Hà Tuế Tuế.

Cậu ghé qua bưu điện gần đó gửi thùng đồ cho chó, rồi lấy điện thoại quét mã thanh toán, nhận ra trên màn hình có một tin nhắn WeChat mới—

[Lộ Chấp] đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của bạn.

Thì ra tên mọt sách này cũng có điện thoại à?

[Cực phẩm nam sinh thuần khiết]: Lộ Chấp?

[Cực phẩm nam sinh thuần khiết]: Thì ra cậu cũng biết dùng điện thoại thông minh à?

[Cực phẩm nam sinh thuần khiết]: Chính chủ?

[Cực phẩm nam sinh thuần khiết]: Ảnh biểu cảm đậu nành dấu chấm hỏi.jpg

Kết bạn mà không nói gì, đúng là lạnh lùng thật.

Nhưng dù sao thì kết bạn cũng là chuyện tốt, chứng tỏ họ sớm muộn cũng sẽ nói chuyện với nhau.

Cậu quét mã thanh toán xong, rồi ghé vào cửa hàng định thử mua thuốc lá, bỗng nhiên màn hình hiện lên một tin nhắn mới.

Người gửi tin là Lộ Chấp.

Tên mọt sách này... thật sự nhắn tin cho cậu à?

[Lộ Chấp]: Rẽ phải đối diện khu nhà, tiệm văn phòng phẩm Cát Tường, mua một hộp ruột bút, 0.7mm, màu đen.

[Lộ Chấp]: [Chuyển khoản 20 đồng]

Phương Nghiên Duy: "..."

Thật không thể tin được.

Sao lại sai vặt mình rồi?

[Cực phẩm nam sinh thuần khiết]: Tôi thấy cậu giống ruột bút hơn đấy.

Đối diện khu nhà là một con phố thương mại, biển hiệu của tiệm văn phòng phẩm có hai chữ to "Cát Tường", đèn trong tiệm vẫn còn sáng.

"Ông chủ, lấy cho tôi hộp ruột bút." Phương Nghiên Duy lớn tiếng gọi vào trong.

Lộ Chấp ngồi trên ban công của phòng ngủ chính trên tầng hai, đôi chân dài dựa vào lan can, ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy từ từ, điểm sáng đỏ nhỏ nhấp nháy lơ lửng trong không trung, như đang đốt cháy một làn gió đêm.

"Lộ Lộ à." Bên tai là giọng nói già nua nhưng hiền từ của ông ngoại, "Lộ Lộ của chúng ta giỏi thật, kỳ thi lần này lại đứng nhất toàn khối các môn, bà ngoại có mua nhiều đồ ăn ngon lắm, vài ngày nữa chúng ta sẽ đến thăm con."

"Con biết rồi, ông ngoại." Giọng của Lộ Chấp bình tĩnh, lạnh nhạt, không thể hiện cảm xúc gì.

Điếu thuốc trên tay gặp gió, tàn thuốc rơi xuống lả tả.

Trong điện thoại, ông ngoại vẫn gọi hắn là "Lộ Lộ", câu nào câu nấy đều là sự quan tâm.

Hắn ậm ừ vài tiếng rồi cúp máy, dập tắt điếu thuốc trên lan can.

Phương Nghiên Duy khi trở về mang theo hương gió biển tươi mát, cậu bước lên tầng hai vào phòng ngủ chính, mọt sách vẫn ngồi nghiêm chỉnh trước bàn học như lúc cậu rời đi.

"Đây." Cậu ném hộp ruột bút nước lên bàn.

"Cảm ơn." Lộ Chấp lịch sự đáp.

Học hành thú vị lắm sao?

Trong sách có gì đẹp à?

Khi thấy Lộ Chấp đưa tay lấy hộp ruột bút trên bàn, Phương Nghiên Duy đưa tay ra, đè hộp bút lại.

Lúc này, Lộ Chấp mới cho cậu một ánh mắt.

"Học sinh giỏi." Phương Nghiên Duy dùng ngón tay gẩy chuỗi hạt gỗ quấn nhiều vòng quanh cổ tay trái của Lộ Chấp, thoảng ra chút hương đàn hương nhè nhẹ, "Cậu tin Phật à?"

Lộ Chấp rũ mi mắt, ngón tay trắng ngần thon dài đặt trên cổ tay, các khớp ngón tay trông rất mảnh, vết thương trên đầu ngón tay cũng đã nhạt dần, viền vết thương hiện lên màu hồng nhạt.

"Không tin." Lộ Chấp đáp, "Ngũ hành thiếu Mộc, người nhà bảo đeo."

Còn có chuyện như vậy?

Không biết vì sao hôm nay trong mùi đàn hương của chuỗi hạt gỗ hình như lại thoang thoảng chút hương thuốc lá.

Lộ Chấp đang chăm chú nhìn dòng chữ 0.5mm trên hộp ruột bút thì cổ tay trái bị Phương Nghiên Duy cầm lên, cậu đưa mũi ngửi thử. Lộ Chấp giật lại, mu bàn tay lướt nhẹ qua má của Phương Nghiên Duy.

Như lướt qua một đám mây mềm mại thấm đầy nắng tháng ba, mềm đến mức khiến người ta muốn nắm lấy trong tay.

"Tôi phải học bài." Lộ Chấp nói.

Phòng ngủ phụ bên cạnh vẫn đang sửa chữa, buổi tối Phương Nghiên Duy vẫn chiếm giường của Lộ Chấp, còn Lộ Chấp thì ngủ ở tầng dưới.

Sáng hôm sau, Phương Nghiên Duy ngáp dài đi xuống lầu, thấy Lộ Chấp đang ngồi trong phòng khách ôm quyển sách từ vựng.

"Chào buổi sáng, anh Chấp." Cậu mệt mỏi đến nỗi mắt không mở nổi, chào hỏi qua loa.

Lộ Chấp đứng trước gương kéo khóa đồng phục lên đến tận cổ, cúi người xỏ giày, đứng nghiêm chỉnh như đang bị phạt đứng ở cửa.

Phương Nghiên Duy lề mề một lúc, mới nhận ra hình như mọt sách này đang đợi mình.

Hiếm thấy à nha.

Cậu đeo túi xách lên vai bằng một tay, áo khoác đồng phục trắng xanh sẫm vắt hờ trên vai, nhảy ba bước đến bên cạnh Lộ Chấp, nửa người dựa lên vai hắn: "Đi thôi!"

Hôm nay trời mưa, cổng chính của trường trung học Lộ Dữ tắc nghẽn, tài xế nhà Lộ Chấp đưa họ đi cửa bên.

Phương Nghiên Duy bị món hào chiên bên đường thu hút, kéo dây ba lô của Lộ Chấp, nhét hắn vào hàng đợi bên cạnh để mua sữa đậu nành.

Lộ Chấp: "."

Một tay Lộ Chấp cầm sách từ vựng, tay kia chống ô, nhìn Phương Nghiên Duy đội áo khoác đồng phục lên đầu lao vào dưới cái mái che chật hẹp của quán ăn bên đường.

Áo sơ mi trắng của Phương Nghiên Duy ướt một mảng ở vai càng khiến cho cậu trông gầy gò nhưng cũng không quá mảnh mai.

Không xa bên kia, có vài nam sinh đang nhìn về phía này.

"Anh Lý." Có người dùng khuỷu tay thúc vào Lý Khôn, chỉ về phía đó, "Phương Nghiên Duy."

Lý Khôn đang chơi một con dao gấp trong tay: "Vừa lúc, cho nó một bài học."

Lý Khôn nghĩ nghĩ, lợi dụng đông người, cậu ta sẽ xông đến đánh Phương Nghiên Duy một hai cái, nếu không thì cậu cũng có dao trong tay, đánh nhau thì chắc chắn sẽ không bị thiệt thòi.

Vì vậy, gã nhắm thẳng mục tiêu, khởi động, đạp ga, chạy về phía Phương Nghiên Duy.

Rồi bị cái gì đó vấp phải, ngã nặng xuống đất.

Mặt đất bê tông trộn lẫn với nước mưa, gã bị ngã đến choáng váng, nghiến răng rên rỉ muốn quay lại xem mình đã dẫm phải cái gì.

Trên mặt đường không có gì cả.

Những người trong hàng quán ăn sáng bên cạnh cũng không mua bữa sáng nữa, tất cả đều quay lại nhìn cậu ta.

"Không sao chứ bạn học?" Lộ Chấp không biểu lộ cảm xúc, thu chân đang vấp lại, hỏi bằng giọng điệu lạnh lùng, "Cần y tá trường không?"

Lý Khôn mặt mày bơ phờ, ngẩng đầu nhận ra đây là Lộ Chấp, học sinh được giáo viên toàn trường hận không thể lập thần đàn.

"Mày đừng có lo chuyện bao đồng." Gã tức giận đứng dậy, nhìn xung quanh, "Ai giơ chân làm vấp tao?"

Không ai nói gì.

"Đây không phải là ai đó à?" Phương Nghiên Duy nghe thấy tiếng, cậu cầm món hào chiên vừa mua quay lại, "Hôm qua giáo viên chủ nhiệm lớp mày nói tao đánh mày, mày bị thương ở đâu, lòng tự trọng à?"

"Mày hét vào cậu ta làm gì?" Cậu kéo mọt sách ra đứng sau lưng, nhặt con dao rơi dưới đất lên, "Mày, xứng?"

Đây là dao gì vậy, nhìn cũng khá phức tạp.

Phương Nghiên Duy đi vòng qua Lý Khôn, sánh vai cùng Lộ Chấp về phía tòa nhà lớp học, vừa đi vừa chơi đùa với con dao nhỏ nhặt được trong túi.

Không thể thu lại à?

Cao cấp thế.

Chơi kiểu gì nhỉ?

Có trong bách khoa toàn thư không?

Cậu không quen lắm với những loại dao lộn xộn này, lăn lộn một hồi vẫn không thu lại được lưỡi dao.

Điều này làm cậu có chút chán nản, tay còn bị lưỡi dao làm xước một vết nông.

"Đưa tôi." Lộ Chấp giơ tay.

"?" Phương Nghiên Duy hỏi, "Cậu muốn nộp lại à?"

Lộ Chấp để bàn tay mở trong không khí, chuỗi hạt gỗ trên cổ tay nhẹ nhàng rung rinh.

Cậu đặt cán dao vào lòng bàn tay Lộ Chấp, đầu ngón tay chạm vào cổ tay Lộ Chấp, "Cẩn thận một chút, tay học bá quý giá lắm."

Cậu ngáp một cái, khoác ba lô lười biếng đi vào lớp.

Lộ Chấp nâng mí mắt, nhìn Phương Nghiên Duy một tay cho vào túi đang chậm rì rì bước vào lớp, cổ áo đồng phục của thiếu niên mở ra lộ ra cái cổ trắng nõn.

Hắn đi về hướng văn phòng quản lý quy định của trường, lưỡi dao quay nửa vòng quanh khe ngón tay, lưỡi dao kêu "cạch" một tiếng khẽ khàng kẹp lại vào cán dao.

Hắn giơ tay ném dao và một gói thuốc lá vào giỏ chứa đồ cấm.

Lời tác giả:

Lộ Chấp: Ngốc nghếch, đáng yêu (ー"′ー)

***

Tôi cả chương này kiểu: =))))))?