Bữa tối là dịp hai viện cùng ăn chung ở một quán nướng gần trường.
Ngoài cửa sổ là một hồ sen, gần đến tháng mười rồi sen cũng đã tàn, trên mặt nước lác đác vài chiếc thuyền lướt qua, có người ngồi ở mũi thuyền đang chơi đàn.
Sinh viên viện thể thao mang theo hai thùng bia, họ đẩy một lon về phía Phương Nghiên Duy:
"Cậu có uống bia không?"
"Cậu ấy không uống được." Lộ Chấp thay cậu từ chối.
Qua vài lần kinh nghiệm, Phương Nghiên Duy cũng hiểu rõ tửu lượng của mình rồi, cậu lắc đầu: "Tôi không uống đâu."
"Trung thu vừa rồi tôi thấy cậu trên TV." Một anh bạn viện Thể thao nói, "Bộ cổ phục đó, trông như bước ra từ tranh thủy mặc vậy á. Chiều nay vừa gặp cậu, tôi còn nghĩ, không biết cậu có biết chơi bóng không. Ai dè..."
"Ai dè nói là nhường hai điểm mà chẳng thấy nhường tí nào!" Lăng Bội cả giận nói, "Trả hết nước khoáng tôi mua đây!"
"À..." Đội bạn lúc này mới nhớ ra chuyện đó, bọn họ cũng ngại lắm, "Tại các cậu đánh dữ quá. Nhất là Lộ Thần, bóng thì đánh bạo dạn, bọn tôi là dân thể thao cũng phải giữ thể diện chứ."
"Tôi cũng không ngờ Phương Nghiên Duy biết chơi bóng." Lăng Bội nói thêm.
Phương Nghiên Duy được khen đến mức hơi phổng mũi: "Mọi người xem thường tôi quá rồi, hồi cấp ba ấy à, tôi chính là một tay cứng cựa trong trường..."
Lời vừa ra đến đây thì cậu khựng lại.
Cứng cựa gì chứ.
Người ngồi bên cạnh cậu bây giờ có phải người thường đâu mà phô trương làm gì.
May là mấy người kia không để ý, khen thêm vài câu rồi chuyển sang chủ đề khác.
Gió mát rười rượi len qua khe rèm tre, Phương Nghiên Duy gối đầu lên cánh tay trái, nửa người cậu tựa vào bậu cửa sổ, đưa mắt nhìn ánh nước xa xa phản chiếu núi non.
"Kỳ nghỉ sắp tới chúng tôi tính đi cắm trại trên núi." Mấy người viện thể thao hỏi, "Các cậu đi cùng không?"
"Chắc bọn tôi không đi được." Phương Nghiên Duy thu ánh nhìn về. "Tôi với anh Chấp hẹn họp lớp cấp ba rồi."
"Hai cậu là bạn cấp ba à?" Lăng Bội ngạc nhiên hỏi.
"Bạn cùng bàn." Lộ Chấp từ nãy giờ không nói gì cuối cùng lên tiếng.
Ăn đồ nướng xong, Phương Nghiên Duy bảo muốn đi thuyền dạo hồ.
"Thuyền này 120 một người đó." Lăng Bội nói, "Đắt lắm."
Vậy thì tốt quá.
Phương Nghiên Duy thầm nghĩ.
Cho Lộ Chấp cơ hội ra tay ga lăng đó.
Bến thuyền này khá vắng, không có nhiều người đi thuyền.
Thuyền rồng khẽ chao nhẹ rời bến, trôi về phía trung tâm hồ trong tiếng nhạc dân gian Giang Nam.
Để không làm phiền cặp đôi, lần này Lăng Bội rất tinh ý không đi cùng.
"Tính cách hai người họ khác nhau ghê ấy." Anh bạn viện thể thao lúc chiều vừa đánh bóng nhận xét, "Không hiểu sao lại thành đôi được."
Lăng Bội cũng nghĩ vậy.
Rất lâu trước đây, cậu ta luôn cảm thấy Lộ Chấp hoàn hảo đến mức không giống người thường.
Đạt thủ khoa thành phố, thi đỗ thẳng vào trường Đại học trọng điểm, vừa vào trường đã nhờ năng lực nghiên cứu xuất sắc mà được vô số thầy cô yêu mến.
Lộ Chấp có thể hoàn thành một khối lượng công việc học tập khổng lồ trong thời gian ngắn, thành tích của anh cũng nổi tiếng lẫy lừng trong viện.
Nhưng trên gương mặt Lộ Chấp, anh chưa bao giờ che giấu vẻ lạnh lùng.
Thỉnh thoảng khi nói chuyện với Lộ Chấp, cậu ta cảm thấy như anh không đang nhìn mình, giống như là người không còn chút cảm xúc, tách biệt khỏi mọi niềm vui nỗi buồn, cứ vậy đơn độc, không quan tâm gì cả.
Nhưng từ khi Phương Nghiên Duy đến, Lộ Chấp dường như đã trở nên sống động hơn.
Anh vẫn giữ vững vị trí cao cao, vẫn là người được sinh viên trong viện ngưỡng mộ và tôn sùng.
Nhưng Lộ Chấp dường như có chút gì đó của tình người.
Giống như ngoài kia bao la dải Ngân Hà uốn lượn, ánh trăng cuồn cuộn, người lẻ loi giữa muôn ngàn ngọn đèn nhà kia cuối cùng cũng tìm được một ánh sáng nhỏ chiếu sáng cho chính mình.
Phương Nghiên Duy đoán rằng lúc này Lộ Chấp có lẽ hơi chán.
Anh Chấp của cậu có thể nhảy dù từ trên cao, lái mô tô trên biển, những môn thể thao mạo hiểm chẳng là gì với anh.
Chiếc thuyền nhỏ này lắc lư mãi vẫn chưa đến giữa hồ, không có tốc độ, cũng không có cảm giác phấn khích.
Phương Nghiên Duy lại thích.
Tiếng đàn trong thuyền nghe có chút quen thuộc, cậu cố nhớ xem bài này tên gì, hình như lúc trước có chơi qua.
Cậu mở ứng dụng video ngắn của mình lên, tìm thử tên bài hát.
Một ID quen thuộc hiện lên trong mắt cậu.
@Nước Vải đã nhận được 11.896 lượt thích cho bài đăng của bạn.
Hình như lần trước là "Nước quả vải" gì đó.
Sao lại đổi lung tung thế này.
Cậu đột nhiên nhớ ra gì đó, cuộn trang xuống dưới, tìm lại các video cũ.
Các video trước ít người xem, chỉ có vài bình luận vắn tắt.
Lúc đó tâm trạng không tốt, cậu chỉ tải nhạc lên rồi để đó, không bao giờ trả lời bình luận của người xem.
Một năm rưỡi trước.
@Nước Vải: Cao hơn chút rồi.
Hai năm trước.
@Nước Vải: Tóc đã dài rồi.
Hai năm rưỡi trước.
@Nước Vải: Đeo móng tay như đàn tỳ bà.
Hai năm rưỡi trước.
@Nước Vải: Bài hát này tặng tôi, rất hay.
Cậu kéo xuống từng dòng, muốn tìm lại những tin nhắn của Lộ Chấp trong ký ức.
"Không thích hồ này à?" Lộ Chấp hỏi, "Mãi nhìn điện thoại."
"Tại sao anh lại lén dõi theo em?" Cậu hỏi.
Câu hỏi không chỉ nhắm vào lúc này, mà còn như một sự quan tâm âm thầm trong quá khứ, ẩn giấu sau một tài khoản không mấy bắt mắt.
Cậu nghĩ Lộ Chấp sẽ không trả lời.
Thuyền lướt qua giữa hồ, trời bắt đầu rơi vài hạt mưa nhẹ, sương mù lan tỏa, mặt hồ nổi lên những vòng sóng.
"Thích, không thể quên được." Lộ Chấp nói.
Cuối cùng thì, kỳ nghỉ dài bảy ngày cũng đến, Phương Nghiên Duy kéo hành lý nhỏ, cùng Lộ Chấp lên máy bay.
"Khoảng hai tiếng nữa sẽ tới." Lộ Chấp nhắc nhở.
"Chúng ta sẽ ở đâu?" Phương Nghiên Duy chợt nhớ ra vấn đề này.
Quan hệ của họ bây giờ không thích hợp để quay lại chỗ ở cũ.
"Anh đã đặt khách sạn trước rồi." Lộ Chấp nói, "Hoặc là, em muốn ở căn gác nhỏ trên quán bar Release không?"
"Nghe theo anh hết." Phương Nghiên Duy ngồi xuống, kéo bịt mắt lên.
Tối trước khi khởi hành, Lộ Chấp tan học về muộn, cậu về nhà mở cửa tủ lạnh, dự là lấy vài nguyên liệu chuẩn bị nấu mì ăn đêm.
Cậu gọt một quả táo, lưng dựa vào mặt bàn đá cẩm thạch trắng, dùng dao cắt miếng táo cho Lộ Chấp ăn, thỉnh thoảng cũng gắp một hai miếng ăn.
Cuối cùng không biết sao, cậu bị Lộ Chấp đè lên bàn, "chỉnh đốn" đến mức gây ầm ĩ đến tận khuya.
Từ thành phố A đến đảo Lộ không xa, cậu không ngủ bao lâu đã được Lộ Chấp đánh thức, thông báo máy bay sắp hạ cánh.
Ra khỏi sân bay, gió biển quen thuộc và ẩm ướt thổi tới, như kéo cậu thẳng vào vòng xoáy ký ức xưa cũ ở đây.
Cậu tưởng rằng mình đã quên nhiều thứ rồi, ít nhất không còn rõ ràng như trước nữa.
"Cậu đẹp trai đến đảo Lộ du lịch à?" Người tài xế taxi vẫy tay gọi cậu, "Đi đâu, lên xe đi."
"Không phải du lịch, tôi về quê thôi." Phương Nghiên Duy đáp.
Tài xế kêu một tiếng, quay sang tìm người khách khác.
Một chiếc xe đỗ bên đường, khi thấy họ đi đến thì cửa kính hạ xuống, lộ ra một cái đầu tóc rối.
"Anh Chấp!" Người đó vẫy tay, "Cuối cùng cũng đến rồi."
Phương Nghiên Duy nhận ra người này, là một trong những đàn em của Lộ Chấp hồi ở Thập Tam Trung, trước là quản lý quán net.
Người đó mở hộp thuốc lá, theo thói quen định đưa cho Lộ Chấp, nhưng khi thấy Phương Nghiên Duy thì như nhớ ra điều gì đó, cậu ta lại rút tay về.
"Dạo này sao rồi?" Lộ Chấp hỏi.
"Cũng bình thường." Cậu em đáp, "Chuyển nghề làm khách sạn eSports rồi, làm ăn khá tốt, anh Chấp và anh Phương giỏi quá, cả hai đều là sinh viên Đại học S rồi."
"Tôi là học trao đổi." Phương Nghiên Duy nói.
"Các cậu cũng là ở Trung học Lộ Dữ ra mà, không tệ chút nào." Người anh em đánh tay lái vượt qua dòng xe, "Năm đó thi đại học ấy à, tỷ lệ đỗ cao nhất toàn thành phố là Lộ Dữ đó, không giống như Thập Tam có tỷ lệ đỗ thấp bét bảng."
Phương Nghiên Duy:?
Thập Tam dữ thế à?
"Đùa thôi ha ha." Cậu ta nói, "Bây giờ Thập Tam Trung đổi hiệu trưởng rồi, trường đang chú trọng đến phong trào học hành, nhưng học sinh cũng quá bình thường, không nâng lên được."
Phương Nghiên Duy bất giác quay đầu nhìn Lộ Chấp.
May mà, Lộ Chấp đã bước ra khỏi đám mây mù ấy.
Anh không hẳn đã hòa giải với quá khứ, nhưng cũng không để chính mình chìm mãi trong vũng bùn.
Anh em tiếp tục nói chuyện với Lộ Chấp, nói về sự thay đổi của đảo Lộ những năm qua và chuyện đi đâu làm gì, Phương Nghiên Duy lặng lẽ nghe, thỉnh thoảng có chút tò mò thì cũng tham gia hỏi, Lộ Chấp kiên nhẫn trả lời mỗi câu hỏi của cậu.
Xe dừng lại ở khu mới của đảo Lộ.
"Lộ Chấp, đến khách sạn anh đặt rồi." Anh em xuống xe, giúp họ lấy hành lý từ cốp xe.
"Cảm ơn cậu." Lộ Chấp nói.
Khách sạn ở trên tầng cao nhìn ra ngoài, không xa là sân vận động của trường Lộ Dữ.
[Kim cương A]: Tôi đến đảo Lộ rồi.
[Tuế Tuế Bình An]: Tôi vừa về tới nhà đây, khách du lịch nhiều quá, xe bus đông nghẹt.
[Tuế Tuế Bình An]: Tối có đánh game không, tôi hẹn Mặc Lệ và bọn họ, đi quán net đen chơi 5v5?
[Kim cương A]: Các cậu tự làm đen mình đi, tôi với anh Chấp đi dạo biển.
[Tuế Tuế Bình An]:...
[Tuế Tuế Bình An]: "Nói mới nhớ ra, từ khi tốt nghiệp tôi chưa gặp anh Chấp bao giờ, cậu thì tôi mấy hôm trước còn gặp trên tivi, anh Chấp giờ thế nào rồi?
[Khối A]: Nam vương trường Đại học S, khẳng định giờ đẹp hơn.
"Vừa đến đã bắt đầu trò chuyện với bạn rồi." Lộ Chấp rút điện thoại từ tay cậu, anh liếc qua màn hình, "Nói bậy bạ gì đó."
"Em còn chưa nói xong mà." Cậu vươn tay định giật lại điện thoại.
Lộ Chấp không đưa, cậu giả vờ muốn giật lại, tay thì nhân cơ hội sờ vào cơ bụng của Lộ Chấp.
Hàng ngày chỉ ngồi trong phòng thí nghiệm hay văn phòng, sao dáng người lại tốt thế, đặc biệt là tối qua khi anh đè lên người cậu, đường cong và sức mạnh ở hông khiến cậu vừa ngưỡng mộ vừa phân tâm lâu lắm.
Điện thoại rung, Lộ Chấp nhìn qua, lần này là tin nhắn từ Phương Gia Di.
Lộ Chấp đưa lại điện thoại cho cậu.
[Kim cương A]: "?"
[Phương Gia Di]: Con ngoan, không tìm con, mẹ tìm Lộ Chấp.
[Phương Gia Di]: Mẹ hỏi cậu ấy một vấn đề chuyên môn, cần thuốc cho Lirika.
Phương Nghiên Duy ngơ ngác đưa lại điện thoại.
Chưa kết hôn mà, sao lại sai bảo bạn trai của cậu rồi?
Không biết là gặp phải vấn đề gì phức tạp, hai người còn gọi điện thoại nói chuyện.
Phương Nghiên Duy nhàm chán ôm Lộ Chấp như món đồ chơi lớn một lúc, rồi cậu đi đến cạnh cửa sổ nhìn xuống phố xá bên dưới qua lớp cửa sổ kính.
Năm đó ở đảo Lộ, cậu nói muốn đi du lịch cùng Lộ Chấp nhưng cuối cùng cũng không kịp đi.
Lúc này có tính là cùng đi du lịch không nhỉ?
"Con biết rồi, mẹ." Lộ Chấp nói, "Tụi con đang ở đảo Lộ, sắp ra ngoài đi dạo."
"Ừm, được rồi, mẹ yên tâm."
Lộ Chấp cúp điện thoại.
"Phương Nghiên Duy." Lộ Chấp gọi tên cậu.
Phương Nghiên Duy không quay lại: "Hỏ?"
"Anh nghe một cuộc gọi mà em đã biến anh thành thế này." Lộ Chấp xắn tay áo, cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trắng của mình bị kéo hơi nhăn.
Phương Nghiên Duy:?
Chỉ là làm nhăn một chút áo thôi mà?
Sao anh lại nói một cách đáng thương thế.
"Không tiện ra ngoài rồi." Lộ Chấp cúi đầu nắm lấy vạt áo.
Phương Nghiên Duy đột nhiên có linh cảm không hay.
"Ở lại giúp anh chút." Lộ Chấp nói.
Lời của tác giả:
Phương Hồ Ly: Giúp một chút? Chỉ một chút thôi hả?