Tôi Thực Sự Không Có Quyến Rũ Cậu Ta

Chương 6: Mở mang tầm mắt




Diễn đàn trường Trung học Lộ Dữ.

Chuyên mục: Chợ đen

Trả giá cao để mua một bản sao của "Tại sao tôi lại muốn quyến rũ bạn học Lộ Chấp lớp 11-1"

1L: Thật sự rất muốn xem.

2L: Hình như đó là bài kiểm điểm của lớp họ, chủ đề thần ký ghê.

3L: Đột nhiên cảm thấy cậu ấy cũng có chút đáng yêu.

4L: Haha, tôi học cùng lớp với cậu ấy, ban đầu nghĩ rằng cậu ấy rất dữ dằn khó gần, nhưng khi nhìn thấy cậu ấy bị người đứng đầu khối "nắm thóp" lại thấy đáng yêu. Kết quả là sáng nay ở cổng trường một màn phải nói là trời ơi, thật quá đã! Tôi không ưa bọn Lý Khôn đã lâu rồi, vẫn phải là Phương Nghiên Duy ra tay trị.

*方砚唯: Phương thường mang ý nghĩa về sự ngay thẳng chính trực, Nghiên nghĩa này là nghiên mực tượng trưng cho học vấn; văn chương; văn hóa, Duy nghĩa gốc là duy nhất.

5L: Tên của đại ca nghe rất hay, có cảm giác như mang hương thơm của mực nước. Chỉ nghe tên thôi cứ ngỡ là một nam thần nhỏ nhắn, thanh tú học đường.

6L: Vậy có ai cung cấp bản sao gốc của đại ca không?

7L: Tôi thật sự yêu Phương Nghiên Duy quá, cậu ấy quá phóng khoáng, dường như không có chuyện gì mà cậu ấy không thể giải quyết.

8L: Hình như bài kiểm điểm đã bị Lộ Chấp lấy đi rồi, nghe nói là viết trên vở bài tập của Lộ Chấp, còn có cả câu kết bài tiếng Anh của học bá.

***

Phương Nghiên Duy đang nằm sấp trên bàn học sao chép một bài tập toán.

"Cậu ta sao chỉ viết mỗi đáp án thế?" Cậu hỏi người ngồi bên cạnh là Hà Tuế Tuế.

"Anh Chấp bình thường làm bài tập đều thế, vì cậu ấy biết chúng ta sẽ như vậy đó." Hà Tuế Tuế nói, "Cậu nhanh lên đi, anh Chấp sắp về rồi, cậu ấy không cho người khác sao chép bài đâu."

Bình thường Phương Nghiên Duy chẳng bao giờ làm bài tập.

Nhưng mới chuyển trường có ba ngày, đã viết hai bài kiểm điểm, kết thù với mấy người, cậu sợ nếu không làm bài tập nữa thì Phương Gia Di ở nước ngoài sẽ về cằn nhằn.

Lộ Chấp từ văn phòng giáo viên chủ nhiệm trở về, tay cầm một xấp bài tập tiếng Anh mà thầy Trần đã chấm xong.

Hắn tiện tay lấy tập bài tập của nhóm mình, lần lượt phát theo tên, có một cuốn không ghi tên, hắn để lại cuối cùng.

Khi hắn trở lại chỗ ngồi, đúng lúc nhìn thấy Phương Nghiên Duy nằm sấp trên bàn học, nửa khuôn mặt đặt lên cánh tay, tay phải nhanh chóng sao chép đáp án vào vở bài tập.

Cuốn vở bài tập ghi tên chính hắn bị Phương Nghiên Duy giữ chặt trong tay, ép sát vào ngực.

Trong lòng cậu như có một sợi dây nhỏ, một sợi lông vũ lướt qua tạo ra tiếng rung nhẹ không nghe thấy được.

Phương Nghiên Duy sao chép được một nửa, cảm thấy ánh sáng mặt trời dường như không đủ sáng, chưa kịp nói gì thì một cuốn vở từ trên trời rơi xuống, "bốp" một cái trúng vào mặt.

"..." Cậu quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lộ Chấp.

Cảm giác khó chịu lại tới nữa.

"Lộ Chấp." Phương Nghiên Duy quay đầu lại, tựa vào đống tài liệu giáo khoa mà Lộ Chấp đã chất đống lên.

Lộ Chấp ngẩng đầu lên: "Hửm?"

"Hôm nay không có giờ tự học buổi tối, sau khi tan học chúng ta cùng về đi." Phương Nghiên Duy nói, "Tôi cho cậu xem một thứ kích thích."

Ngòi bút của Lộ Chấp dừng lại.

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào, đậu trên đuôi tóc nâu nhạt mềm mại của cậu.

Hình ảnh Phương Nghiên Duy đè người xuống đất sáng nay vẫn còn lờ mờ trong đầu hắn.

Hắn đã từng nghĩ, ngoại hình của Phương Nghiên Duy rất hợp với gu thẩm mỹ của hắn, nhưng tính cách phóng túng ngạo mạn như thế, hắn lại không thích.

Nhưng có vẻ không hẳn là vậy.

Người kia giống như một con hồ ly đỏ tinh nghịch, giơ móng vuốt lên xông vào thế giới của hắn.

"Tối nay tôi không rảnh." Lộ Chấp rũ mắt, giọng điệu lạnh lùng.

***

Vài tiếng sau, Lộ Chấp đứng trước tủ lạnh trong bếp nhà mình nhìn chằm chằm vào đống nấm các loại, im lặng hồi lâu.

"Đây là thứ kích thích mà cậu muốn tôi xem à?" Hắn hỏi.

"Đúng vậy." Phương Nghiên Duy nói, "Không thì còn gì nữa?"

Nhiều loại nấm nguyên sinh, hương vị thơm ngon.

Nếu ăn không đúng cách, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp ảo giác, chẳng phải kích thích lắm sao?

"Để ăn mừng chúng ta tạm thời trở thành bạn cùng phòng." Phương Nghiên Duy nói, "Anh Chấp, tôi mời cậu ăn tối."

Cậu dùng đôi tay sạch sẽ trắng trẻo lấy những cây nấm tươi ngon trong tủ lạnh ra, ném vào giỏ, rồi mở vòi nước.

Nước xối xuống ào ào, rửa sạch đủ loại nấm có màu sắc khác nhau trong giỏ.

Lộ Chấp: "."

"Rất thích nấm?" Lộ Chấp hỏi.

"Thích chứ." Phương Nghiên Duy nói, "Người ở chỗ chúng tôi ai cũng thích, tôi mang từ nhà qua, cậu và dì đều không ở nhà, để thêm nữa chắc nó hỏng mất."

"Chờ tôi một chút." Cậu nói, "Sắp xong rồi."

Lộ Chấp: "."

"Lát nữa chúng ta tìm một bệnh viện rồi ngồi trước cửa ăn đi." Phương Nghiên Duy đun nước, rửa sạch nấm, "Ăn nhăng nhăng nhăng."

Lộ Chấp: "..."

Giáo viên sinh học lớp 11-1 đang ở văn phòng tăng ca soạn bài, đột nhiên nhận được tin nhắn từ Lộ Chấp, học sinh đứng đầu toàn khối.

[Lộ Chấp]: Thưa thầy, em có vấn đề cần hỏi.

Giáo viên Sinh học mừng như điên.

Ông là tổ trưởng tổ nghiên cứu môn sinh học của trường, giáo dục nghiêm túc, kiến thức uyên thâm.

Lộ Chấp là học sinh nổi tiếng chăm chỉ học giỏi của trường, học sinh đứng đầu khối chịu hỏi bài sau giờ học thì nhất định là rất coi trọng năng lực giảng dạy của ông.

[Trụ cột Sinh học của trường Lộ Dữ]: Em hỏi đi. Cười.jpg

Lộ Chấp gửi một tấm ảnh qua.

[Lộ Chấp]: Thầy xem giúp em, trong đây có loại nấm độc nào không? Hơi gấp ạ.

[Trụ cột Sinh học của Lộ Dữ]:...?

[Trụ cột Sinh học của Lộ Dữ]: Cảm ơn, em thật sự coi trọng thầy quá.

Phương Nghiên Duy thường xuyên tự nấu ăn cho mình nên cả quá trình đều rất thành thạo, rất nhanh đã bày bữa tối lên bàn.

"Cậu không ăn à?" Cậu nhìn về phía Lộ Chấp.

Lộ Chấp: "."

Khuôn mặt của Phương Nghiên Duy lộ rõ nụ cười gian xảo.

Cái bộ dạng lúng túng của tên mọt sách này, thật sự rất nịnh mắt.

Cậu đột nhiên phát hiện ra một điều thú vị.

Cậu thích nhìn khuôn mặt trầm tĩnh không chút gợn sóng không quan tâm đến khói lửa thế gian của Lộ Chấp xuất hiện những biểu cảm khác lạ.

"Không độc chết cậu đâu." Cậu nói, "Học sinh giỏi của chúng ta đẹp trai thế này, tôi nỡ lòng nào chứ."

Cậu đã lật ngược tình thế, khóe môi cười đầy vẻ đắc ý.

Lộ Chấp lạnh nhạt liếc cậu một cái, không động đũa.

"Không lừa cậu đâu mà." Phương Nghiên Duy nói, "Thật sự rất ngon."

Cậu cố tình chọc ghẹo Lộ Chấp, cầm thìa lên múc một muỗng canh nấm nhỏ đưa đến trước môi Lộ Chấp: "Anh Chấp, cậu thử đi mà."

Hoàng hôn buông xuống đảo Lộ, ánh sáng cam vàng chiếu rọi, những bóng cây cao lớn in trên cửa sổ sát đất.

Chiếc thìa bạc khẽ chạm vào môi của Lộ Chấp, đối diện với cậu là thiếu niên đang chống một tay dưới cằm. Đôi mắt của Phương Nghiên Duy trong veo, lấp lánh chút nghịch ngợm và nụ cười đầy ẩn ý.

Lộ Chấp im lặng một lúc, rồi hé môi.

"Có ngon không?" Phương Nghiên Duy hỏi.

"...Ừm." Lộ Chấp dời ánh mắt đi chỗ khác.

Sau bữa tối, Lộ Chấp ngồi bên bàn làm bài tập, còn Phương Nghiên Duy thì chỉ muốn tiếp tục quấy rối hắn.

"Học bá, sao cậu lại tên là Lộ Chấp?" Cậu đẩy nhẹ mu bàn tay của Lộ Chấp.

"Sao cậu lại tên là Phương Nghiên Duy?" Hôm nay Lộ Chấp không phớt lờ cậu nữa mà ném lại câu hỏi.

"Ba tôi làm thư pháp, hy vọng tôi có văn hóa." Cậu nói.

"Vậy lẽ ra cậu nên tên là Phương Nghiên Mất chứ."

*Mất () trong tiếng Trung có nghĩa là "không có" hoặc "mất đi". Khi Lộ Chấp nói "Phương Nghiên Mất", ý của ảnh là Phương Nghiên Duy không có văn hóa theo như mong muốn của ba cậu.

Phương Nghiên Duy: "..."

Mẹ kiếp, đúng là biết công kích cá nhân.

Hiệp thứ hai, cậu thua.

Khi còn đang buồn bực, trên màn hình điện thoại nhảy ra một tin nhắn trong nhóm nhỏ của Lâm Dữ Tống và những người khác. Đám này cả ngày không làm chuyện tốt, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, còn chia sẻ đủ thứ linh tinh trong nhóm.

"Đấy là nhóm gì?" Lộ Chấp hỏi.

"Đây là nhóm liên lạc của bọn đầu gấu chúng tôi, bọn tôi hẹn nhau đánh người ở đây." Phương Nghiên Duy bịa chuyện, "Cậu mà tiếp tục trừ điểm tôi, tên của cậu sẽ xuất hiện trong này."

Cậu vuốt màn hình vài cái, một tệp tin với tiêu đề "HD có che" hiện ra trước mắt.

Lại là thứ gì bẩn thỉu thế này?

Cậu muốn rời nhóm ngay lập tức.

"Cậu đang xem gì đấy?" Giọng nói lạnh nhạt của Lộ Chấp vang lên bên tai.

Phương Nghiên Duy giật mình, suýt nữa làm rơi điện thoại.

Nhưng cậu nghĩ lại, Lộ Chấp chỉ là một mọt sách thì biết cái quái gì.

Dọa Lộ Chấp một chút chắc vui lắm.

"Sao, cậu muốn xem à?" Cậu bỗng có chút hứng thú, khiêu khích nói, "Thú vị lắm đấy, cậu có muốn xem không? Mở mang tầm mắt chút?"

"Vậy cậu mở đi." Ánh mắt Lộ Chấp lạnh đi.

Hiếm khi Lộ Chấp quan tâm đến thứ gì khác ngoài học tập, Phương Nghiên Duy ngẩn người, đôi tai hơi đỏ lên, còn chưa kịp phản ứng, ngón tay đã vô thức chạm vào màn hình điện thoại.

Một video ngắn không thể miêu tả về sự hòa hợp của sự sống hiện ra trước mắt hai người.

Một người đàn ông tóc ngắn và... một người đàn ông khác?

Chuyện này có thể xảy ra như vậy sao?

Mặt cậu nóng ran, đầu óc ù lên, hơi bối rối vội vàng chỉnh nhỏ âm lượng điện thoại, nhưng điện thoại lại không cầm chắc, rơi xuống bàn.

Lúc này cậu mới nhìn thấy tin nhắn bổ sung của kẻ đã chia sẻ video.

[Người tốt bụng]: Đừng mở đừng mở, chết tiệt, nhầm rồi.

[Người tốt bụng]: Xin lỗi các ông nha.

Người này nên bị chôn sống mới phải.

"Đây là cái gì?" Lộ Chấp nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ ửng của cậu, giọng điệu hắn vẫn rất bình tĩnh, "Chưa từng xem bao giờ."

Phải rồi, Phương Nghiên Duy bình tĩnh lại.

Chỉ là một mọt sách chưa từng thấy đời là gì.

Sợ cái rắm.

"Còn có thể là gì nữa?" Cậu trấn tĩnh lại, giả vờ thản nhiên nói, "Anh Chấp, hai người đàn ông cũng có thể yêu nhau, cậu không biết sao?"

Lời của tác giả:

Lộ Chấp: Vợ, thuần khiết, thích!