Tôi Thực Sự Không Có Quyến Rũ Cậu Ta

Chương 59: Sinh nhật




Cả kỳ nghỉ hè Phương Nghiên Duy đều bận rộn với dự án của Nhã Duệ.

Một học sinh kém lần đầu tiên nỗ lực như vậy, cậu dành thời gian rảnh để đọc không ít tài liệu tham khảo, lấy ý kiến từ các giảng viên ở Đại học S và thầy giáo bên A quốc.

Một tuần trước khi nhập học, bản phác thảo thiết kế của cậu cuối cùng cũng gần hoàn thành.

Ngày 1 tháng 9, ngày khai giảng mà cũng là sinh nhật cậu. May mắn là Đại học S không giao bài tập hè, cậu không cần phải chôn đầu vào bài vở ngay ngày đầu tiên đến trường.

Cậu vẫn nhớ rất rõ sinh nhật 18 tuổi của mình, lúc đó Lộ Chấp dẫn cậu ra biển chơi mô tô nước, vẫn nhớ mãi những làn sóng bị rẽ đôi cùng những tia nước bắn tung tóe.

Không biết năm nay sẽ như thế nào đây?

Do cả hai hiện tại đều gặp khó khăn về kinh tế nên cậu đã nhắc nhở Lộ Chấp không ít lần từ một tháng trước.

"Sinh nhật của em sắp đến rồi, anh tuyệt đối đừng mua quà cho em." Cậu đã nói như vậy.

"." Lộ Chấp chỉ trả lời như thế.

Vì vậy cho đến tối ngày 31 tháng 8, Lộ Chấp vẫn chưa đưa ra món quà nào cả.

Ngày 1 tháng 9, kỳ nghỉ hè của Đại học S kết thúc, sinh viên quay trở lại trường.

Các sinh viên trao đổi hoàn thành khóa học hè sẽ được phân vào các lớp theo chuyên ngành để bắt đầu chương trình học trao đổi kéo dài một năm.

Phương Nghiên Duy được xếp vào lớp Thiết kế Kiến trúc 5.

Tiết học đầu tiên vào buổi sáng, cả giáo viên phụ đạo và chủ nhiệm đều có mặt để điểm danh sinh viên trở lại.

"Giới thiệu với mọi người, học kỳ này lớp chúng ta có một sinh viên mới chuyển vào, Phương Nghiên Duy." Giáo viên phụ đạo nói, "Mọi người nhiệt liệt chào đón."

Việc chuyển trường đại học khác hẳn so với cấp ba, mang lại cảm giác thoải mái hơn.

Không cần giới thiệu bản thân hay phát biểu gì về việc học hành chăm chỉ.

Tuy vậy, vẫn có không ít người ngoái đầu lại nhìn Phương Nghiên Duy đang ngồi ở hàng ghế sau.

"Đừng nhìn nữa, tập trung học đi." Phương Nghiên Duy dựa lưng vào ghế, lười nhác lên tiếng.

Trong giảng đường lớn, các sinh viên ngồi thưa thớt, không còn khái niệm bạn cùng bàn.

Không còn những đề thi chất đống, cũng không còn bảng đếm ngược ngày thi đại học.

[Bạn trai Chi Chi]: Tan học thì đến viện Y tìm anh.

[Kim cương A]: Được.

Ngồi bên cạnh cậu là một nam sinh khác cũng là sinh viên trao đổi, lúc này đang gục đầu ngủ gà ngủ gật.

"Mới buổi học đầu tiên đã thế này?" Phương Nghiên Duy không nhịn được nói.

"Chạy bộ sáng và tối ở Đại học S thật sự quá đáng mà." Nam sinh kia đáp, "Sáu giờ sáng tôi đã phải dậy chạy rồi."

"Hả?" Phương Nghiên Duy ngạc nhiên.

"Cậu không chạy à?" Nam sinh hỏi. "Xong tiêu đời cậu rồi, thử kiểm tra hệ thống sinh viên xem. Lần trước tôi bỏ một buổi đã bị trừ 2 điểm."

Phương Nghiên Duy lo lắng mở hệ thống sinh viên.

Điểm thể dục ngoại khóa của cậu vẫn đầy đủ.

Lẽ nào gần đây thần may mắn đang ưu ái cậu?

Cậu như nhớ ra điều gì, liền nhắn tin hỏi Lộ Chấp.

[Kim cương A]: Em cũng phải chạy sáng và tối đúng không?

[Bạn trai Chít Chít]: Hai cái đó chỉ cần chọn một, sáng hoặc tối, tùy em.

[Kim cương A]: Thế em chọn tối, dậy sớm chắc ngu cả ngày học luôn.

[Bạn trai Chít Chít]: Em không cần chọn.

[Bạn trai Chít Chít]: Điểm chạy bộ cuối cùng được tính ở cổng viện Y. Ngày nào anh đến phòng thí nghiệm cũng tiện tay quẹt thẻ cho em rồi.

[Kim cương A]:!

Có bạn trai giúp mình được ngủ nướng đúng là tuyệt cú mèo.

Trong tiết học, Phương Nghiên Duy không chụp ảnh trên PPT mà chỉ xem qua và ghi chép vài dòng.

Điện thoại rung lên, báo có một email mới từ Nhã Duệ.

"Chào Phương Nghiên Duy, chúng tôi đã nhận được thiết kế sơ bộ của bạn. Chúc mừng bạn đã lọt vào vòng tiếp theo. Vui lòng có mặt tại công ty Sinh học Nha Duệ lúc 8:30 sáng Chủ Nhật tới để tham gia vòng tuyển chọn cuối cùng. Đối thủ cạnh tranh của bạn còn 3 người khác."

Không ngờ cậu lại đi xa được đến vậy.

Trên đường đến viện Y, cậu vẫn còn nghĩ về email kia.

Trong khuôn viên trường, sinh viên mới kéo vali đi lại nhộn nhịp.

"Bạn ơi, cho mình hỏi viện Y đi hướng nào vậy?" Một nhóm nữ sinh kéo vali đến hỏi.

"Viện Y phải đi xe bus, tôi cũng đang đến đó, các cậu có thể đi cùng tôi." Phương Nghiên Duy nói.

Khi đến viện Y, cậu chào một giáo sư đi ngang qua.

"Giáo sư Hứa, chào thầy."

"..." Giáo sư Hứa im lặng một chút rồi nói, "Lộ Chấp sắp ra rồi, còn mười phút nữa tan học. Em có thể vào văn phòng đợi."

Phương Nghiên Duy không vào văn phòng mà len lén chui vào giảng đường đa phương tiện.

Cậu ngồi ở hàng ghế cuối lén nhìn Lộ Chấp đang ngồi ở hàng đầu tiên.

Nhưng cậu chỉ nhìn được một lúc.

Lăng Bội đang lơ đãng thì quay lại nhìn thấy cậu, liền vỗ nhẹ vào tập sách của Lộ Chấp. Lộ Chấp quay đầu lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Phương Nghiên Duy.

Giáo viên đang giảng bài cũng nhìn thấy.

"Bạn trai ai đến đợi tan học vậy?" Giáo viên đang giảng bài hài hước hỏi.

Cả lớp cười ầm lên.

"Chỉ còn năm phút nữa thôi, tôi cũng đang đói bụng muốn đi ăn trưa rồi." Giáo viên nhìn đồng hồ, "Vừa hay bài giảng cũng gần hết, chúng ta kết thúc sớm nhé."

Trong lớp lác đác vài người đứng dậy, thu dọn sách vở rời khỏi phòng.

"Thầy này biết đùa ghê." Lăng Bội bạn cùng phòng của Lộ Chấp ở ký túc xá 107 lên tiếng nói, "Không thể là đợi bạn cùng phòng à? Sao cứ nhất định phải là bạn trai chứ?"

Lộ Chấp: "."

Phương Nghiên Duy ngồi ở hàng cuối, ban nãy còn làm bộ chăm chú nghe giảng giờ chỉ vẽ nguệch ngoạc vài dòng ghi chú trên giấy nháp.

Lộ Chấp cầm tờ giấy từ trước mặt cậu liếc qua một lượt, toàn là mấy câu phiên âm chệch choạc, tên thuốc thì sai bét hết.

"Đi thôi." Lộ Chấp nói.

"Căng tin số 3 mới mở quán lẩu cá dưa chua, chúng ta đi ăn thử đi!" Lăng Bội hào hứng nói.

Lộ Chấp: "."

"Hẹn cậu ngày mai nha." Phương Nghiên Duy nói, "Hôm nay tôi phải hẹn hò với người yêu đã."

Lăng Bội: "..."

Lộ Chấp: "."

Trên đường rời khỏi tòa nhà giảng đường, Phương Nghiên Duy cảm thấy tay mình cứ bị Lộ Chấp nắm chặt, vuốt ve qua lại như đang nghịch món đồ chơi nhỏ.

Cậu mới tập đàn hôm qua, đầu ngón tay trái vẫn còn hằn đỏ do dây đàn siết vào nên khi bị Lộ Chấp xoa bóp thế này, cảm giác nóng ấm dần lan ra.

"Hình như bạn cùng phòng của anh bị em dọa sợ rồi." Phương Nghiên Duy nói.

Cậu nghĩ Lộ Chấp sẽ đáp lại bằng một tiếng "Ừm" hoặc "Đừng để ý cậu ta" hoặc có khi sẽ im lặng.

Nhưng Lộ Chấp lại buông một câu: "Hồ ly tinh."

"Em làm sao mà là Hồ ly tinh chứ!" Cậu không phục.

Thôi kệ.

Bị nói vài lần cũng chẳng tổn thất gì.

Lộ Chấp hiếm khi chịu nói thêm vài câu, anh thích nói gì thì cứ nói đi.

Bữa trưa mừng sinh nhật lần này do Phương Nghiên Duy sắp xếp.

"Chính là chỗ này." Sau khi rẽ vòng qua gần trăm con phố, cậu đẩy cửa một nhà hàng, "Nhà hàng buffet rẻ mà chất nhất ở thành phố A, hôm nay chúng ta ăn cho đến khi lăn về luôn!"

Lộ Chấp: "..."

Đã đến mức này rồi.

Phương Nghiên Duy trả tiền cho cả hai rồi lại cầm khay đồ ăn đi chọn vài miếng bánh ngọt nhỏ.

"Anh Chấp, chúc em sinh nhật vui vẻ." Cậu đẩy một ly cola qua, rồi như chợt nghĩ ra điều gì, lại kéo ly về trước mặt mình, "Thôi bỏ đi, uống Cola không tốt cho việc sinh sản."

Lộ Chấp: "."

"Anh ăn nhiều vào." Phương Nghiên Duy nói, "Tối nay hai đứa mình không cần ăn nữa."

Lộ Chấp đang cân nhắc xem nên nói thế nào để Phương Nghiên Duy hiểu rằng họ không cần lo lắng quá nhiều về tiền bạc.

"Ăn ít thôi." Anh nói, "Chiều nay anh dẫn em đi nhảy dù."

Phương Nghiên Duy: "!"

Cậu háo hức không thôi!

Cảm giác khi chơi dù lượn năm xưa vẫn chưa phai nhòa.

Khi còn ở nước A, cậu từng muốn thử nhảy dù nhưng cuối cùng lại không thực hiện.

Cậu chỉ tin tưởng mỗi Lộ Chấp thôi.

Cố Điềm lái xe đến trước cửa nhà hàng mà họ đang ăn nhìn bảng hiệu ghi "50 tệ/người, ăn không giới hạn thời gian" mà sững người hồi lâu.

"Tôi đôi khi không hiểu nổi sở thích của hai người họ." Cô quay sang nhìn Tóc vàng, người đang mặt mày tái mét, "Bạch Đại Tuyết, chưa lên máy bay mà cậu đã bắt đầu nôn rồi à?"

Tóc vàng: "..."

Thành phố A nằm ở vùng đồng bằng ít núi, Phương Nghiên Duy suốt đường đi cứ nghĩ mãi xem phải tìm một ngọn đồi hay vách đá nào để nhảy dù lượn.

Tới nơi, cậu mới biết...

Không cần tìm đâu chi cho xa.

Lần này là nhảy dù thực sự.

"Sợ thì không nhảy nữa nhé." Lộ Chấp nhìn ra sự căng thẳng của cậu.

"Em vẫn muốn." Cậu nói nhỏ, "Em muốn anh ôm em."

"Anh Chấp đã có chứng chỉ từ năm nhất rồi, đừng sợ." Cố Điềm nói, "Vì muốn dẫn cậu chơi mà cậu ấy đã luyện tập mấy tuần nay đấy."

Phương Nghiên Duy không ngờ Lộ Chấp từng đến đây.

Dường như Lộ Chấp luôn âm thầm làm mọi thứ vì cậu, không nói ra nhưng vẫn luôn là anh hết lòng.

Lộ Chấp cúi người chỉnh lại gấu quần của chiếc quần lính dù nhét vào đôi bốt đen, áo cũng gọn gàng trong thắt lưng.

Phương Nghiên Duy từng chạm vào cơ bụng anh, những đường nét và sức mạnh ẩn trong đó thật khiến người khác phải đắm chìm.

Máy bay chuyên dụng của câu lạc bộ nhảy dù cất cánh, Tóc vàng đứng ở cửa câu lạc bộ mà nôn đến lả người.

"Cậu cũng không nhảy, vậy thì sợ cái gì hả?" Phương Nghiên Duy hỏi.

"Có lẽ bị chính tưởng tượng của mình dọa cho sợ." Cố Điềm cũng lắc đầu chán nản.

"Trước đây tôi từng cãi lộn với cậu ta đến mức đá cái hẹn đấu tay đôi." Cố Điềm kể, "Tôi còn không cầm côn mà chỉ dụ cậu ta lên chỗ cao, thế là tôi thắng luôn."

Phương Nghiên Duy: "..."

Đúng là quá tàn nhẫn.

Máy bay bay khoảng 20 phút thì đạt đến độ cao phù hợp để nhảy dù.

"Mấy anh đẹp trai nhảy đi." Một huấn luyện viên của câu lạc bộ cười nói, "Tôi sẽ chụp ảnh cho các cậu."

Lộ Chấp gật đầu, Phương Nghiên Duy ngồi trong lòng anh, được anh ôm đến sát cửa cabin.

Lộ Chấp kéo kính chắn gió xuống cho cậu, nâng cằm cậu lên để cậu ngẩng mặt nhìn ra.

Ê khoan đã.

"Chụp ảnh có tính tiền không?!" Phương Nghiên Duy la lên, "A a a a a!"

Chiếc dù trắng bung ra trên đầu họ, tốc độ rơi giảm đi đáng kể.

Người quay phim nhảy dù cùng họ ở không xa cũng bung dù, chụp lại những bức ảnh giữa không trung.

"Dừng chụp ảnh có hoàn tiền không?" Phương Nghiên Duy hỏi.

"Nhìn xuống dưới kìa." Lộ Chấp nói.

Phía dưới là cảnh hồ non nước đẹp mê hồn, thiên nhiên hùng vĩ trải dài vô tận.

Cậu quên mất việc tính toán số tiền ảnh đắt đỏ ấy.

Đường chân trời phía xa, chìm trong sắc xanh nhạt trong trẻo.

Hai người họ đã làm được.

Trước mắt là con đường rộng mở, núi sông bát ngát.

Khi hạ cánh, Phương Nghiên Duy mới biết gói quay phim trên không này tốn 4000 tệ.

Trong khi bữa trưa mừng sinh nhật của cậu chỉ tốn 100 tệ.

Lộ Chấp phá của quá đi.

Nhưng món quà sinh nhật này cậu rất thích.

Không biết là vì đau lòng xót tiền hay bị gió tạt mà đến hôm sau đi học cậu cứ liên tục ho khan.

Cậu không cảm thấy có gì nghiêm trọng, nhưng đến trưa Lộ Chấp đã phát hiện có điều bất thường.

"Hơi sốt nhẹ." Lộ Chấp chạm vào trán cậu, "Đau họng không?"

"Đau." Cậu thành thật trả lời.

Tuần này còn phải làm thiết kế cho dự án của Nhã Duệ, cậu muốn nhanh chóng khỏe lại.

"Đau lắm không?" Lộ Chấp hỏi tiếp.

"Em muốn đến phòng y tế trong trường." Cậu nói.

"Được." Lộ Chấp gật đầu.

Phòng y tế của trường nằm ngay bên cạnh học viện y dược của Đại học S.

"Bạn học không khỏe chỗ nào?" Bác sĩ phòng y tế hỏi.

Phương Nghiên Duy: "Em..."

Lộ Chấp cầm lấy tờ giấy chẩn đoán trên bàn, tự mình viết một đơn thuốc.

Phương Nghiên Duy: "..."

Bác sĩ: "?"

"Ồ, là Lộ Chấp à." Bác sĩ ngẩng lên mới nhận ra anh, ngáp một cái, "Người cậu đưa đến vậy thì tự cậu chăm sóc nhé."

"Vâng." Lộ Chấp đáp.

Phương Nghiên Duy bước theo bạn trai mình, nhìn anh đi vào khu phát thuốc, lấy thuốc, rồi dẫn cậu đến khu truyền dịch, bảo cậu ngồi xuống.

"Lộ Chấp hả?" Một y tá trong phòng truyền dịch nhìn thấy anh, "Vậy thì cậu tự tiêm đi nhé."

Phương Nghiên Duy: "Chờ đã..."

Lộ Chấp nắm lấy tay cậu.

"Không sao." Nữ y tá thực tập vốn là đàn chị trong trường, nhìn phản ứng của cậu thì suýt chút nữa bật cười, "Chúng tôi đều từng học qua, cậu ấy chắc chắn còn quen tay hơn tôi, không đau đâu."

Mu bàn tay dường như chỉ bị đầu kim nhẹ nhàng chạm vào.

Lộ Chấp treo chai dịch truyền lên giá bên cạnh.

Điều hòa trong phòng y tế bật khá lạnh, Lộ Chấp mượn một chiếc chăn từ chị y tá rồi đưa cho cậu.

"Anh còn biết cả cái này." Phương Nghiên Duy nghiêng người tựa sát vào Lộ Chấp hơn, "Bạn trai em giỏi thật đó."

"Sau này không nhảy dù nữa." Lộ Chấp xoa đầu cậu, "Tối nay chắc sẽ hạ sốt thôi."

Phương Nghiên Duy phải qua lại phòng y tế suốt hai ngày, cơn cảm lạnh của cậu đã khỏi hoàn toàn.

Khóa học trong kỳ mới của Đại học S khá dày đặc. Đến gần cuối tuần, Nha Duệ đột ngột gửi thông báo yêu cầu cậu đến công ty.

Thông báo đến bất ngờ, cậu nhớ Lộ Chấp có tiết học tối nên không nói cho anh, tự mình bắt xe buýt đến trụ sở Nha Duệ.

Vài người đối thủ tham gia dự án cũng đã đến, tất cả ngồi trong phòng họp thảo luận dự án.

Trong số những người tham gia thảo luận có hai người là chuyên gia kỳ cựu trong ngành, dày dặc kinh nghiệm phong phú, sử dụng nhiều thuật ngữ chuyên môn mà Phương Nghiên Duy nghe không hiểu.

Có lẽ do cậu vẫn là sinh viên chưa tốt nghiệp nên họ dường như không mấy quan tâm tới việc lôi kéo cậu vào cuộc trò chuyện.

Chủ đề dần dần chuyển từ thiết kế sang ngân sách.

Cậu tắt tiếng điện thoại vì công việc, chỉ sau ba giờ khi rời khỏi trụ sở Nhã Duệ mới nhìn thấy tin nhắn của Lộ Chấp.

[Bạn trai Chi Chi]: Hôm nay không về ký túc xá, chúng ta sẽ ở chỗ khác.

[Bạn trai Chi Chi]: Phương Nghiên Duy, em ở đâu?

[Bạn trai Chi Chi]: Phương Nghiên Duy, trả lời tin nhắn.

Còn có hai cuộc gọi nhỡ.

"Lộ Chấp?" Cậu gọi lại, "Em có chút việc, giờ em về đây."

"Ừm, anh đợi em ở cổng trường." Giọng Lộ Chấp nghe không rõ cảm xúc.

Khi lên xe, cậu cảm nhận được rõ ràng Lộ Chấp không vui, bởi anh không nói lời nào với cậu.

"Anh đi xe của... Tóc vàng à?" Cậu hỏi.

Không có tiếng trả lời.

"Chúng ta tối nay ở khách sạn sao?"

Vẫn không có phản hồi.

Cậu đoán có lẽ đúng là thế.

Xe chạy vào một khu căn hộ cao cấp, bảo vệ gật đầu chào xe đi qua.

Ồ, không phải khách sạn, mà là một căn hộ cho thuê ngắn hạn.

Lộ Chấp quẹt thẻ mở cửa đẩy cậu vào trong.

Phòng sáng đèn ngay khi cánh cửa khép lại.

Lộ Chấp áp cậu lên tường, ngón tay giữ lấy cằm cậu. Cơn đau nhẹ khiến cậu mở miệng, đón nhận nụ hôn xâm chiếm đầy mãnh liệt.

Lúc này, Phương Nghiên Duy mới nhận ra lo lắng của Lộ Chấp.

Cậu từng nói rằng cậu sợ Lộ Chấp sẽ rời xa mình.

Nhưng thực tế, Lộ Chấp có lẽ còn bất an hơn cả cậu.

Anh sợ cậu bỏ đi mà không nói lời nào, sợ cậu không trả lời tin nhắn, sợ cậu lại biến mất như lần trước, để lại trong thời thanh xuân của anh một khoảng trống mơ hồ không chắc chắn.

"Anh Chấp..." Cậu thở hổn hển giữa những nụ hôn, "Em sẽ không đi đâu hết."

Cậu nắm lấy tay anh đặt lên vị trí trái tim mình, để anh cảm nhận nhịp đập đang rộn ràng của nó.

Vẫn thấy chưa đủ, cậu kéo tay Lộ Chấp thấp hơn, đặt lên hình xăm gần xương chậu của mình.

"Em là của anh." Cậu thì thầm, "Mọi thứ... đều là của anh."

Ngón tay cái của Lộ Chấp liên tục ma sát lên hình xăm nhỏ kia đến mức vùng da gần đó đỏ bừng.

"Em có muốn làm không?" Anh hỏi.

Câu trả lời đáp lại anh là bàn tay đang đặt treo eo bị cậu kéo xuống bắp đùi.

Lộ Chấp bế ngang ngươi lên, mang tới cửa sổ.

Nhà cao tầng cửa sổ sát đất, thành thị cả đêm như đang phát sáng.

"Kéo màn lại đi." Cậu nói.

Lộ Chấp thả cậu xuống giường, cầm điều khiển từ xa bấm hai cái.

"Một đêm bao nhiêu tiền vậy?" Chi phí thuê cái phòng này.

Lộ Chấp quỳ gối giữa hai chân cậu, đè cổ tay của cậu lại, nặng nề hôn từng chút một trên người cậu.

Phương Nghiên Duy nắm ga giường, eo cùng thân dưới ngày càng mềm nhũn.

"Không cần tiền." Lộ Chấp nói.

Thôi vậy, không hỏi nữa.

Phương Nghiên Duy thầm nói.

Trước cứ sướng đã.

Lộ Chấp mở nắp một cái bình trong suốt, đem chất lòng đổ ra bàn tay, cậu thoảng nghe thấy mùi nho, lại hơi co người.

Giống như lần trước, Lộ Chấp dùng tay chơi thân dưới của cậu một hồi.

Cậu nằm trên giường eo cứ như nhũn ra, mông lẫn chân không không chế được mà run rẩy từng hồi.

Đối phương vẫn áo quần chỉnh tề nhưng trong lòng anh lại cuồn cuộn dục vọng, không chút dè dặt bộc lộ qua đáy mắt đen sâu kia.

Tại sao người này đến cả khi ở trên giường vẫn có thể giữ vẻ lạnh lùng đến thế?

Thiêu niên khó khăn quay đầu lại, đường cong trên cổ uốn lượn làm cậu trông như một con thú nhỏ vừa bị bắt nạt.

Phương Nghiên Duy thở hổn hển, miệng hơi hé ra thấy một chút đầu lưỡi đỏ, nước mắt làm cả lông mi ướt đẫm, lại càng khiến cậu như yêu tinh câu dẫn người khác.

Yêu tinh trốn ánh mắt anh, nhưng cuối cùng vẫn nhìn về phía anh: "Anh dám trực tiếp tiến vào sao?"

Yêu tinh khó khăn mà ngoắc ngoắc ngón tay: "Em lập tức.. ép khô anh cho coi."

Lộ Chấp quả thật thực hiện nguyện vọng của cậu.

Sáng hôm sau.

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào căn phòng.

Phương Nghiên Duy cuộn trọn trên giường khó khăn mở mắt, toàn thân đau nhức như bị đánh tan ra từng mảnh.

Mỗi lần cử động đều cảm thấy ê ẩm, đặc biệt là phía sau. Dù Lộ Chấp đã dọn dẹp và bôi thuốc, cảm giác kỳ lạ như vẫn còn thứ gì đó to lớn bên trong khiến cậu không thoải mái.

Chắc là vì "vô tình" làm trong phòng tắm thêm một lần nữa.

Cậu tự trách mình vì đã trêu chọc Lộ Chấp. Bình thường anh lạnh lùng cấm dục, nhưng lên giường lại đáng sợ quá chừng, làm cậu đến mức cậu không thể ngừng khóc.

Dù cho xin tha cỡ nào Lộ Chấp vẫn không hề để ý.

Anh còn giả vờ kiểm tra chỗ đó, rồi bảo có thể tiếp tục làm cậu được.

Lộ Chấp đúng là người xấu mà.

Cậu nhìn trần nhà một hồi, bỗng nhiên ngồi phắt dậy.

Hỏng rồi, hôm nay là buổi bỏ phiếu của bản thiết kế của Nhã Duệ.

Cậu mặc quần áo vào, khập khiễng lê bước chân ra cửa.

Lộ Chấp đã sớm có mặt ở Nhã Duệ, dự buổi họp để chọn phương án thiết kế khu vực tiếp khách.

Anh liên tục nhìn đồng hồ.

Hôm qua anh khiến Phương Nghiên Duy mệt đến mức ngủ mê man, đến lúc anh đi cậu vẫn còn ngủ.

Anh nhấp ngụm trà xanh, xoa xoa giữa mi tâm.

Hồ ly nhỏ đỏ của anh thực sự thích rên, anh tùy tiện thúc vào hai lần cậu đã rên rỉ không thôi, bị làm cho thoải mái còn nhỏ giọng hừ hừ.

Nếu không phải cuối cùng là bị anh lấy áo nhét hờ vào miệng..

"Số 3 chưa tới à?" Anh hỏi.

Trợ lý tỏ vẻ khó xử: "Thí sinh số 3 là sinh viên, có thể sáng nay cậu ấy có tiết học."

"Tôi cũng là sinh viên." Lộ Chấp lạnh nhạt nói, "Bất cứ công ty nào cũng không thích những người không có khái niệm về thời gian."

"Vâng..." Trợ lý đáp khẽ.

"Cậu còn quyết đoán hơn mẹ cậu." Một giám đốc chất lượng nói đùa.

Lộ Chấp nhìn đồng hồ thêm lần nữa, giọng lạnh băng:

"Nếu số 3 không xuất hiện, coi như rút lui."

Cửa phòng họp mở ra, một chàng trai xuất hiện nơi ngưỡng cửa, hơi thở còn gấp gáp: "Xin lỗi, tôi đến muộn, tôi..."

Lộ Chấp:?

Phương Nghiên Duy:?