Tôi Thực Sự Không Có Quyến Rũ Cậu Ta

Chương 57: Giảng bài




Phương Nghiên Duy mơ mơ màng màng nheo mắt lại, gương mặt sát với tấm gương phía trước bồn rửa, hơi thở hơi rối loạn khiến mặt gương mờ đi vì hơi nước.

Áo bị kéo lên một chút, bồn rửa lạnh lẽo cứng ngắc áp lên, trên eo hằn vệt đỏ đỏ.

Chỗ gần hông vốn là vùng nhạy cảm, khi bị hôn xuống cậu chợt ngẩng đầu nhìn vào bản thân trong gương.

Nơi xăm tên người kia bị làm ướt thành một mảng đỏ ửng.

"Cậu ta vẫn lấy tiền Thanh Long Bạch Hổ của em, cái tên thợ xăm đó đó." Cậu nói, "Đúng là đồ làm ăn gian dối."

Ngay cả đầu óc có thể đỗ đầu toàn thành phố của Lộ Chấp cũng không theo kịp dòng suy nghĩ nhảy vọt của người say.

Lộ Chấp vắt khô khăn giúp cậu lau sạch cổ tay và cơ thể, cả hai mới quay lại bên bàn ăn.

"Anh Phương." Tóc Vàng vẫy tay, "Món nấm cậu thích vừa mới nấu xong này, để hết cho cậu luôn."

"Ò ò." Phương Nghiên Duy đáp.

"Tôi nghĩ anh Chấp khoa trương quá." Bạch Đại Tuyết quay sang nói với Cố Điềm, "Nhìn Tiểu Phương có say đâu, còn biết ăn cơ mà."

Cố Điềm cười lạnh.

Tóc Vàng: "Cơ sở dù lượn của anh tôi phát triển rồi, giờ có thể chơi nhảy dù cao, anh Chấp này nếu cậu rảnh thì..."

Phương Nghiên Duy đẩy Lộ Chấp một cái: "Anh đứng dậy đi."

Lộ Chấp:?

"Anh Phương ăn cơm, đàn em phải đứng bên cạnh nhìn chứ." Phương Nghiên Duy nói.

Tóc Vàng: "..."

Lộ Chấp: "."

Đây là hồi tưởng khi vừa chuyển đến đảo Lộ hả?

Điện thoại của Phương Nghiên Duy để trên bàn sáng lên, người gọi hiển thị là—

Tiểu tiên nữ.

Ai đây?

Lộ Chấp không để lộ chút cảm xúc nào, anh chỉ hơi nhíu mày.

Ở đầu dây bên kia là một giọng nữ non nớt nói tiếng Trung lơ lớ: "Phương Nghiên Duy... Anh ơi, em muốn học cái đàn của anh, anh có thể dạy em không?"

"Lirika?" Lộ Chấp nhớ đến cái tên này.

"Hả... không phải anh." Lirika hét lên, "Mami, anh trai bị người xấu cướp đi rồi."

Lộ Chấp: "."

Đầu dây bên kia có chút náo động, lại có người khác cầm máy.

"Là Lộ Chấp phải không?" Phương Gia Di cười khổ.

"Vâng, chào cô." Lộ Chấp đáp.

"Xin lỗi, Lirika nói lung tung, để chút nữa cô dạy dỗ lại con nó." Bà nói, "Cô đã bảo nó anh trai về nước học rồi, vậy mà nó cứ làm loạn."

Lộ Chấp: "Không sao."

"Sao lại là cháu nghe máy?" Phương Gia Di hỏi, "Phương Nghiên Duy đang làm gì thế?"

Lộ Chấp đưa điện thoại đến trước mặt Phương Nghiên Duy.

"Anh Phương muốn đánh cậu." Phương Nghiên Duy nói.

Phương Gia Di: "..."

"Có lẽ là do thể chất." Bà nói, "Nó không uống được rượu, đụng vào là say ngay, phần lớn đều sẽ yên tĩnh ngủ, chỉ khi ở trước mặt người thân thiết mới làm loạn chút cút."

"Không sao." Lộ Chấp đáp.

"Hai đứa..." Phương Gia Di muốn nói lại thôi.

Thật ra cũng không cần hỏi.

Bà muốn Phương Nghiên Duy ở lại A quốc, nhưng trong một hai năm qua, rõ ràng lòng của cậu đã bị níu chặt rồi, bà không thể giữ lại nữa.

Khi trước vì thời cơ chưa phù hợp lại có thêm nguy hiểm kề cận, hiện tại khi Phương Nghiên Duy đã trưởng thành hơn rồi, bà quyết định không can thiệp vào nữa.

Phương Gia Di: "Cô... không phản đối chuyện hai đứa bên nhau, hôn nhân đồng giới giờ cũng đang được chào đón. Cô không phải là người bảo thủ, nhưng có một điều cô phải nhắc nhở..."

Lộ Chấp đáp nhẹ một tiếng: "Cô nói đi ạ."

***

Phương Nghiên Duy tỉnh lại trong xe trên đường về, Tóc Vàng đang lái xe, đầu của cậu tựa vào vai của Lộ Chấp. Tay phải của Lộ Chấp vòng qua sau cổ giữ cậu không bị ngả cho lắc lư người.

"Đi ăn lẩu?" Cậu hỏi.

Lộ Chấp: "... Đã ăn xong rồi."

Ăn rồi à?

Không có ấn tượng gì hết vậy, lỗ quá.

"Có nhớ chuyện trong nhà vệ sinh không?" Lộ Chấp hỏi.

Phương Nghiên Duy:?

Lộ Chấp ghé sát lại, nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe: "Em nhất quyết đòi hôn anh."

Mình là kiểu người như vậy chắc?

Hình như là vậy thật.

Phương Nghiên Duy hơi chột dạ.

Cậu mơ hồ nhớ rằng Lộ Chấp dường như đã khóa cổ tay của cậu lại để cậu thành thật hơn chút.

Cậu nhớ nhung Lộ Chấp nhưng không ngờ bản thân lại là loại người muốn động chạm ngay trong nhà vệ sinh.

Trên điện thoại có một cuộc gọi đã lưu, thời gian gọi kéo dài mười phút.

Lirika?

Cậu không nhớ là mình đã nhận cuộc gọi đó.

Xe dừng lại trước cổng trường S.

"Anh Chấp, khi nào rảnh thì đến chơi nhé." Tóc Vàng thò đầu qua cửa sổ xe, chào tạm biệt hai người.

"Được." Phương Nghiên Duy đáp.

Chiếc Cullinan quay đầu hòa vào dòng xe cộ.

"Anh Chấp không phải đã mua một căn hộ ở gần đây sao?" Tóc Vàng hỏi Cố Điềm ngồi ở ghế phụ. "Ở trường thì có gì tốt hơn vậy chứ?"

Vừa thấy Phương Nghiên Duy xuống xe, Cố Điềm châm một điếu thuốc nói: "Cậu biết cái gì mà nói."

Tóc Vàng:?

Phương Nghiên Duy nhìn theo chiếc Cullinan xa dần, đột nhiên thấy Tóc Vàng suýt lái xe leo lên lề đường, cậu bật cười không kiêng dè gì.

Lộ Chấp nhìn vào gương mặt nghiêng của cậu, khóe môi cũng hơi cong lên.

"Em phải gọi lại cho Lirika." Phương Nghiên Duy nói.

Mấy ngày nay đầu óc cậu chứa toàn những ý nghĩ không đứng đắn, điều này làm cậu hơi lo rồi đó, sợ rằng với hiệu ứng phụ của rượu cậu đã nói gì đó dạy hư Lirika.

"Không cần." Lộ Chấp nói, "Con bé gọi mẹ em tới, anh cũng đã nói chuyện ngắn gọn với cô rồi."

Hoàng hôn buông xuống thành phố mang phong vị sông nước phía nam này, mây hồng tím từng tầng tản ra trên trời.

Phương Nghiên Duy có chút hồi hộp khó tả.

Cậu vẫn chưa thật sự nói chuyện về Lộ Chấp với Phương Gia Di.

Phương Gia Di và Ôn Nhã là bạn bè, còn quan hệ giữa Lộ Chấp và Ôn Nhã hiện tại đã nguội lạnh. Cậu càng không biết phải mở lời như thế nào.

"Anh Chấp." Cậu hỏi, "Mẹ em có nói gì không?"

"Không có chuyện gì quá nghiêm trọng." Lộ Chấp cầm lấy tay cậu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng ngón tay.

Thời gian có thể chữa lành nhiều vết thương, vết dao từng hằn trên đầu ngón tay Phương Nghiên Duy giờ đây không còn cảm nhận được nữa, chỉ còn lại một vết sẹo trắng mờ ở bên ngón áp út.

Năm ấy, cậu thiếu niên lao vào không màng đến đau đớn, đè tay chắn lưỡi dao của anh.

Hình ảnh ấy, dù thời gian trôi qua bao lâu đi chăng nữa, mỗi khi nghĩ lại vẫn làm anh thấy kinh hãi.

Tự nhận bản thân rất thuần thục dùng dao, vậy mà sau đó rất lâu, anh không dám động đến dao một lần.

"Mẹ em không nói gì cả."

Ngón tay Phương Nghiên Duy khẽ động, cào nhẹ vào lòng bàn tay anh.

Lộ Chấp: "Chỉ nhấn mạnh một chuyện thôi."

Phương Nghiên Duy:?

"Nói em có cơ địa đặc biệt, dị ứng cao su." Lộ Chấp chậm rãi nói, "Nếu có quan hệ phải cẩn thận để không bị dị ứng."

Phương Nghiên Duy: "..."

Sự thẳng thắn trần trụi này khiến cậu đỏ cả mặt.

Phương Gia Di thật quá lo xa rồi, còn can thiệp đến mức này.

Bọn họ còn chưa có vội vã đến vậy!

Lộ Chấp dường như không để ý đến phản ứng của cậu, anh vẫn nắm chặt tay cậu, dẫn cậu bước trên con đường rợp bóng cây ngoài cổng trường S.

Phương Nghiên Duy cúi đầu, thấy hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau.

Cảm giác chua chát như vừa cắn vào một quả táo xanh còn non mọng.

Thì ra có một ngày thế này, cậu có thể quang minh chính đại công khai nắm tay Lộ Chấp, cùng anh đi trên con đường đông đúc người qua lại.

Không cần giấu đi đoạn tình cảm kia, cũng không cần che đậy sự thân thiết bằng việc giả vờ là bạn học hay bạn bè.

Cậu siết lại tay Lộ Chấp, hạt châu trên chuỗi tràng hạt khẽ khàng vào mu bàn tay anh.

Đi tiếp con đường này là đến một khu chợ nhỏ, gần đó có một khu vườn cảnh đẹp thanh tĩnh rất thích hợp để đi dạo buổi tối.

Đang vào giữa mùa hè, ý định ban đầu của Lộ Chấp là đưa Phương Nghiên Duy đi ngắm hoa sen, trên thuyền mới có trà nhạt và hạt sen, chắc Phương Nghiên Duy sẽ thích.

Dù bé Hồ ly này trông có vẻ không nghiêm túc nhưng lại yêu những thứ thanh nhã.

Tuy nhiên, Phương Nghiên Duy lại dừng chân trước cửa khu chợ nhỏ nhìn Lộ Chấp với vẻ đăm chiêu.

Khu mua sắm này ở gần trường học, từ quần áo đến đồ dùng hàng ngày đều có giá cả phải chăng, nếu chăm chỉ lục tìm thì có thể mua được với giá rất hời.

Khi còn học cấp ba ở K thị, cậu từng đi dạo qua khu chợ tương tự này với Lâm Dữ Tống.

Cậu hiểu rồi.

Lộ Chấp đã hoàn lương rồi, không còn những đàn em ở trường trung học số Thập Tamtặng đồ nữa.

Ôn Nhã cô không còn quản Lộ Chấp, còn Lộ Kiến Xương vẫn nằm viện tốn tiền.

Giờ Lộ Chấp rất nghèo.

Lần trước cậu cũng nhận ra xà phòng và sữa tắm của Lộ Chấp trong ký túc xá đều là loại chai nhỏ, quần áo cũng rất ít.

Từng là đại ca lẫy lừng trong trường, giờ trở thành một nam sinh đại học chăm chỉ sống thanh bần.

Cậu phải giữ gìn lòng tự trọng cho anh Chấp của mình.

"Đi nào anh Chấp." Cậu bước tới, "Chúng ta đi dạo chợ bên này nhé."

Lộ Chấp: "..."

Lúc này trên tường tỏ tình của trường S, tên Phương Nghiên Duy lại được réo.

Giang cư mận ơi, sao tôi có vận may gì thế này, đi dạo mua bồn cầu mà lại gặp nam sinh trao đổi xinh đẹp mới tới, còn có cả thần y học nữa.

1L: Dạo này hai người này xuất hiện cùng nhau hơi thường xuyên đấy nhỉ.

2L: Thực ra tôi hơi nghi ngờ một chút xíu thôi, không chừng hai người đang hẹn hò!

3L:!!! Kể rõ hơn thì chết à.

4L: Thật ra tôi cũng nghi ngờ á. Với nhan sắc của Lộ Chấp thì từ lúc cậu ấy vào trường S đã có nhiều người theo đuổi rồi. Nhưng dù là kiểu nào, cậu ấy cũng đều từ chối. Sau này có cả nam sinh đến hỏi, thì cậu ấy thẳng thắn nói đã có người yêu.

5L: Vừa rồi tôi đi ngang qua cổng trường thấy hai người nắm tay trông tình cảm lắm, Phương Nghiên Duy hình như còn hơi ngại ngùng nữa, mà... lần đầu tiên tôi thấy Lộ Chấp cười đó.

6L: Tu tu tu, vậy là tôi thất tình hai lần liền hả.

7L: Đi tìm chồng kế tiếp thôi.

Ở trước cửa siêu thị nhỏ bình dân, Lộ Chấp đã không còn chút biểu cảm nào nữa.

Phương Nghiên Duy mua hai cái thau, hai hộp sữa chua giảm giá một nửa, một gói bánh quy giảm 20%.

"Mai 12 giờ đêm hết hạn." Phương Nghiên Duy nhìn dòng chữ trên bao bì, "Ăn hết trước đó là được."

Lộ Chấp: "Phương Đát Kỷ, thực ra  anh..."

Cũng không cần tiết kiệm đến mức này.

"Chúng ta đi xem đồ nữa đi!" Phương Nghiên Duy nắm tay anh kéo qua cửa hàng đối diện.

"Hai anh chàng đẹp trai muốn xem gì đây?" Vừa thấy hai người, ánh mắt của chủ cửa hàng sáng lên.

Loại cửa hàng nhỏ ẩn trong góc thế này rất hiếm gặp được những người vừa có nhan sắc vừa có khí chất như vậy.

"Mua đồ cho anh ấy." Phương Nghiên Duy chỉ vào Lộ Chấp bên cạnh.

"Đủ hết luôn nhé!" Chủ cửa hàng hào hứng, "Cứ thử thoải mái, đồ nhà tôi không cái nào quá năm mươi đồng đâu."

Lộ Chấp: "..."

Anh bỗng cảm thấy có lẽ trước đây mình có lẽ hành xử hơi quá lố rồi.

Phương Nghiên Duy sao lại tin tưởng triệt để thế nhỉ.

"Anh Chấp thích màu trắng." Phương Nghiên Duy chọn đồ theo gu của mình, "Lấy cái này, cả cái kia nữa."

"Anh thử xem." Cậu đưa đồ qua.

Lộ Chấp: "."

"Anh Chấp." Phương Nghiên Duy nhớ lại điều gì đó, khóe môi xinh đẹp cong nhẹ, "Trước đây ở đảo Lộ anh cũng từng chọn đồ cho em."

Lộ Chấp vì câu nói ấy mà trầm ngâm rất lâu, anh không nói lời nào, cầm đồ đi vào phòng thử.

Trong khi chờ, Phương Nghiên Duy ở bên ngoài nói chuyện phiếm với Hà Tuế Tuế trên WeChat.

[Kim cương A]: Đảo Lộ bây giờ chắc là mát mẻ lắm nhỉ.

[Tuế Tuế Bình An]: Cũng được, lần này bão mạnh lắm, sóng biển cunhx lớn, làng chài nhỏ bị ngập chút xíu.

[Tuế Tuế Bình An]: Nhà tôi còn bị bay mất miếng mái kia kìa.

[Tuế Tuế Bình An]: Chơi game không?

[Kim cương A]: Tôi đang đi mua đồ với anh Chấp.

[Tuế Tuế Bình An]:? Ghê nhỉ, tôi đã nói anh Chấp không tầm thường với cậu mà, đúng là bạn cùng bàn tốt, cậu qua trường S làm sinh viên trao đổi tìm  cậu ấy còn cùng nhau đi mua đồ.

"Thay xong rồi." Giọng nói lạnh lùng vang bên tai, Phương Nghiên Duy bỏ điện thoại vào túi, Lộ Chấp đã thay bộ đồ khác.

Lộ Chấp mặc áo khoác trắng, cổ áo hơi mở, dáng người cao lớn đứng dưới ánh đèn, sống mũi thẳng, môi mỏng. Đôi tay lộ khớp xương rõ ràng, kéo khóa hờ hững kéo trên gần tận cùng, thoạt nhìn cấm dục lại lạnh nhạt.

Quả không hổ danh là khuôn mặt giữ vững ngôi vị nam thần trường S, dù là đồ bình dân thiết kế đơn giản nhưng mặc lên người Lộ Chấp vẫn rất đẹp.

Phương Nghiên Duy ngẩn người một lúc.

"Chúng tôi lấy cái này." Cậu nói với chủ cửa hàng.

"Lần sau lại đến nhé." Chủ cửa hàng nhiệt tình tiễn hai người ra cửa.

Bầu trời tối dần, ở phía xa, vầng trăng non lặng lẽ tỏa sáng. Đi về phía trước, cuối đường là hồ sen rộng mênh mông.

Đây là lần đầu tiên Phương Nghiên Duy nhìn thấy nhiều hoa sen đến vậy, thuyền gắn đèn lồng chầm chậm di chuyển giữa đám lá sen.

Còn có nhiều khách du lịch đang chụp ảnh.

Bên đường có cửa hàng ảnh mới mở, tổ chức rút thăm trúng thưởng, giải khuyến khích là hai chai nước suối, tỷ lệ trúng rất cao.

Phương Nghiên Duy vừa hay cảm thấy khát, rút một tờ phiếu từ tay nhân viên mặc trang phục cổ trang.

Giải đặc biệt: Một bộ ảnh

Chủ đề ảnh: Thiếu niên Miêu Cương

Phương Nghiên Duy:?

Phương Nghiên Duy nghĩ, mấy người thực sự là rút ngẫu nhiên à?

Cô gái mặc cổ phục dẫn cậu vào trong: "Cậu đẹp trai thế này chụp bộ thiếu niên Miêu Cương, chắc chắn hợp lắm luôn."

Phương Nghiên Duy:?

Còn hợp với không hợp?

Bản thân tôi chính là người Miêu Cương đây này.

"Tôi..." Cậu định mở lời từ chối.

"Được." Lộ Chấp nói, "Chụp đi."

Phương Nghiên Duy:?

Gì vậy?

Trang phục là đồ có sẵn trong tiệm, là bộ đồ dân tộc đã được cải tiến thiết kế.

Cậu bị lôi vào mặc bộ trang phục cổ điển màu xanh tím, tay áo và cổ có đính các món trang sức bạc, đi lại phát ra tiếng leng keng.

"Cậu đẹp trai, để tôi gắn thêm phần tóc giả cho cậu nha." Nhân viên trang điểm chạy theo.

Tiệm ảnh rất chăm chút cho giải đặc biệt, trang điểm mắt cho cậu.

Tay cậu không rảnh, vòng qua níu lấy tay áo Lộ Chấp: "Chụp xong sẽ trói anh về làng."

Mấy cô gái phụ giúp đỏ mặt, che miệng cười trộm.

"Trên cổ tay anh..." Nhân viên trang điểm thoáng thấy chuỗi hạt Phật trên tay trái của cậu.

"Cần tháo ra không?" Phương Nghiên Duy hỏi.

Nếu cần tháo thì cậu sẽ không chụp nữa.

"Cứ đeo đi." Nhiếp ảnh gia nói, "Như vậy lại càng có cảm giác hơn."

Đêm tháng bảy nhiệt độ vẫn chưa giảm, may là chụp ảnh trong nhà, máy lạnh rất mát.

Phương Nghiên Duy ngồi trên mô hình đá, theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia hơi vươn tay ra, chuỗi hạt Phật lơ lửng trong lòng bàn tay.

Khoảnh khắc ấy được chụp lại.

Tiệm tặng hai bức ảnh đã in, vốn dĩ Phương Nghiên Duy không định lấy nhưng Lộ Chấp lại cầm về.

Trên đường trở về ký túc xá của trường S, cậu mới chợt nhớ ra mình quên mua nước.

Càng lúc càng khát.

Muốn uống nước trái cây.

"Anh Chấp chờ em chút." Cậu chạy đi, "Em ra máy bán hàng tự động mua chai nước."

Trong máy bán hàng tự động phía đông không phải nước.

Là bao cao su và dầu bôi trơn.

Phương Nghiên Duy: "..."

Lộ Chấp đứng đợi cậu ở cửa ký túc xá, tay cầm một chai nước ép nho xanh mới mua.

Cậu thấy má mình nóng bừng lên.

Sao lại đặt mấy thứ đó gần ký túc xá chứ!

Ký túc xá không phải nơi để sinh viên học hành hả?

Cậu là học sinh dốt nát cũng hiểu điều đó mà!

"Hội sinh viên tìm tài trợ đem tới đấy." Lộ Chấp nói, "Có lẽ vài hôm nữa sẽ dỡ đi."

Lộ Chấp xoa đầu cậu như đang an ủi lại như đang chế giễu không lời.

Điều hòa trong ký túc vẫn mở, khi ra ngoài Phương Nghiên Duy đã quên tắt.

Mình đúng là tệ thật.

Cậu nghĩ thầm.

Cậu với tay lấy lại khăn của Lộ Chấp từ ban công, khoác lên vai rồi vừa ngáp vừa vào phòng tắm.

Tiếng nước xối che giấu tiếng hát khe khẽ.

Lộ Chấp vuốt ve tấm ảnh trong tay, ngón tay miết nhẹ qua gò má của chàng trai trong ảnh.

Trong lòng bàn tay chàng trai quấn chuỗi hạt Phật làm động tác mời gọi. Dù không cố ý cười, chỉ hơi nhếch môi nhìn vào ống kính một chút nhưng biểu cảm ấy non nớt đến cực điểm, lại mang theo sự quyến rũ khó cưỡng.

"A a a Anh Chấp ơi!" Cửa phòng tắm mở ra một khe nhỏ, một cánh tay nửa ướt nửa khô vươn ra, "Khăn rơi xuống sàn rồi, anh còn cái nào dự phòng không?"

Lộ Chấp: "......"

Nếu không biết rõ người này ngây thơ đến mức nào, anh hẳn đã nghĩ đây là một màn quyến rũ có chủ ý.

Anh lấy một chiếc khăn mới từ ngăn kéo bước đến cửa đưa cho cậu.

"Cảm ơn, yêu anh." Phương Nghiên Duy vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, nhận lấy cái khăn mới.

Sau khi tắm xong, Phương Nghiên Duy ngồi trên ghế lau tóc, mái tóc còn ướt đẫm.

Lộ Chấp tìmthấy một quyển sách cậu đặt trên bàn, lại cầm nó đặt xuống trước mặt cậu.

"Em hiểu không?" Tay anh đặt lên cổ áo cậu.

Cuốn sách đó từng từ từng chữ Phương Nghiên Duy đều biết, nhưng ghép lại thành câu thì cậu không hiểu chúng có nghĩa gì.

Cậu lắc đầu, "Không hiểu."

"Vậy để anh dạy em." Lộ Chấp nói.

Phương Nghiên Duy:?

Đúng nhỉ.

Lâu lắm rồi Lộ Chấp chưa giảng bài cho cậu.

Dù không phải môn học chính nhưng để Lộ Chấp giảng, có vẻ cũng... thú vị đấy chứ?

"Vậy anh giảng đi." Cậu nói.

"Em nhích sang bên kia chút." Lộ Chấp khẽ vỗ vào bên ngoài đùi cậu.

Cậu nhích khỏi ghế, nhưng khi chưa kịp chuẩn bị gì Lộ Chấp đã nắm lấy áo cậu kéo nhẹ làm cả người cậu ngã ngồi vào giữa hai chân anh.

Lộ Chấp nói: "Nhìn vào công thức cấu trúc phân tử này..."

Phương Nghiên Duy chẳng nghe lọt tai được từ nào, vì có một thứ cứng nóng đang chạm vào cậu.

"...Không làm ở trong ký túc xá." Cậu nói.

"Anh biết." Lộ Chấp trả lời, "Anh sẽ tìm một cái giường thoải mái cho em."

Cả hai đều nhớ về lần thất bại trước đó.

Phương Nghiên Duy thoáng cảm thấy yên tâm.

Vậy thì ôm tùy ý, sờ tùy ý, không sao cả đúng không.

Cậu chìm đắm trong những nụ hôn dịu dàng và sự vuốt ve của ngón tay, không nhận ra khi nào Lộ Chấp đã mở ngăn kéo, lấy ra một lọ nhỏ, đổ chút chất lỏng lên đầu ngón tay.

Quần của cậu vướng ở đầu gối, áo ngủ bị đẩy lên đến ngực, giọng nói lạnh lùng của Lộ Chấp vẫn đều đều giảng giải công thức.

Cho đến khi ngón tay thon dài của anh chạm vào cậu, sau đó nhẹ nhàng thâm nhập vào.

"Phương Đát Kỷ." Lộ Chấp nói, "Em chặt quá, thế này không được, sợ sẽ làm em đau. Chúng ta không làm, chỉ giúp em làm quen thôi nhé."

Trăng sáng sao thưa, ngoài ký túc xá dần trở nên yên tĩnh.

Trên bàn, điện thoại phát đoạn nhạc giai diệu êm dịu mà Phương Nghiên Duy từng ghi âm với đàn tỳ bà, che giấu đi tiếng thở dồn dập.

Hồ ly đỏ nhỏ rơi vào bẫy lưới do thợ săn giăng ra.

Dây leo cuốn lấy đuôi nó, không cho nó động đậy.

Càng giãy giụa, dây leo càng siết chặt, càng hãm sâu hơn.

Nó đã hoàn toàn rơi vào lòng bàn tay của người thợ săn.