Tôi Thực Sự Không Có Quyến Rũ Cậu Ta

Chương 47: Độ




Gần cuối tháng 12, anh trai của Tóc vàng, Bạch Tê Viễn, hỏi trong nhóm chat xem có ai muốn đi ăn lẩu không.

[Tóc vàng]: Anh Chấp có đi không? Nước dùng nấm ở quán đó ngon lắm, tôi nghĩ Phương Phương chắc sẽ thích.

[Bạch Tê Viễn]: Phương Phương là để em gọi à?

[Cố Điềm]: @Kim cương A, hỏi ý kiến chị dâu xíu nè.

[Kim phương A]: Cứu tôi với, đừng gọi bừa nữa.

[Cố Điềm]: Chị dâu chị dâu chị dâu.

[Kim phương A]: Rời nhóm đây.

[Kim phương A]: Thay mặt anh Chấp nói là cậu ấy không đi.

[Cố Điềm]: Một bữa lẩu nhỏ mà cũng muốn gọi lão đại ra.

[Cố Điềm]: Ăn xong rồi đi công viên giải trí chơi đi, chỗ đó mới mở thêm mấy trò lớn.

Phương Nghiên Duy đang lén nhìn điện thoại trong lớp bỗng thấy tin nhắn này thì do dự.

Công viên giải trí à, cậu chưa bao giờ đi.

[Tóc vàng]:...Tôi sợ độ cao mà, mới nhắc thôi đã thấy hơi buồn nôn rồi, các cậu tự đi đi.

Lộ Chấp đẩy qua một tờ giấy nhỏ—

"Phương Đát Kỷ, cậu rất muốn đi?"

Trên tờ giấy có vẽ một khuôn mặt đậu nành đang khóc lóc.

Phương Nghiên Duy: "Cũng cũng."

Từng tuổi này rồi mà chưa từng đi công viên giải trí lần nào, nói ra có mất mặt lắm không nhỉ?

Trong nhóm chat của Bạch Tây Viễn—

"Phương Nghiên Duy." Giáo viên Ngữ văn trên bục gọi tên cậu, "Đừng luôn nói chuyện với bạn cùng bàn, Lộ Chấp trong giờ học rất có kỷ luật, em không dạy hư nổi cậu ấy đâu."

Cần gì phải dạy chứ?

Phương Nghiên Duy không phục.

Theo như cậu biết, trong túi đồng phục của Lộ Chấp chắc chắn có một gói thuốc lá, nếu tìm kỹ hơn có khi còn tìm được một con dao gấp.

Lần trước khi cậu cắn trực tiếp vào vỏ táo, Lộ Chấp rất tự nhiên rút dao từ trong túi ra gọt cho cậu.

Lộ Chấp còn dạy cậu chơi dao gấp nữa.

Cậu "Ồ" một tiếng lại cúi xuống bàn giả vờ lật vài trang sách, bàn tay trái đặt dưới bàn lén lút sờ vào túi của Lộ Chấp, gẩy gẩy hộp thuốc lá, mở nắp hộp làm xáo trộn mấy sợi thuốc.

Giờ ra chơi thầy Trần đến thông báo về kỳ thi mô phỏng đầu tiên—

"Hai tuần nữa toàn bộ học sinh lớp 12 của thành phố đảo Lộ sẽ tham gia kỳ thi mô phỏng đầu tiên, các em hãy cố gắng lên." Thầy Trần nói, "Dựa vào điểm số của kỳ thi này, các em có thể ước tính được trình độ của mình trong kỳ thi đại học."

"Trình độ thấp." Hà Tuế Tuế ở hàng sau nói xen vào, "Nghe nói kỳ thi mô phỏng lần đầu ở đảo Lộ năm nào cũng khó khủng khiếp."

Dù khó đến đâu cũng không làm khó được Lộ Chấp.

"Bạn trai." Phương Nghiên Duy quay sang hỏi người ngồi bên cạnh, "Thi đại học cậu muốn thi vào thành phố nào?"

"Thành phố S, Đại học A, khoa Y dược." Lộ Chấp đáp.

Y dược à?

Cũng không có gì bất ngờ.

Bình thường Lộ Chấp thường đọc sách liên quan đến lĩnh vực này, hơn nữa dì Ôn Nhã cũng là một nhà nghiên cứu trong ngành dược phẩm, hiện tại còn nắm giữ cổ phần của một công ty dược.

Phương Nghiên Duy đã từng nghe Phương Gia Di nói qua, khi còn đi học, Ôn Nhã là một nữ sinh ngoan hiền, trong khi bố của Lộ Chấp, Lộ Kiến Xương, lại là một người cầm trong trường.

Hai người yêu nhau, bất chấp sự phản đối của gia đình để kết hôn nhưng cuối cùng lại không có kết quả tốt đẹp.

Lộ Kiến Xương ngày càng lười biếng, trong khi Ôn Nhã lại ngày càng thăng tiến trên con đường nghiên cứu.

Khoảng cách giữa hai người cũng ngày càng lớn.

Sau khi trở về đảo Lộ, Ôn Nhã và Lộ Kiến Xương đã ly hôn.

Năm tháng đã làm phai nhạt những sự nông nổi của tuổi trẻ, nhưng tính cách của Lộ Kiến Xương lại không hề thay đổi, ông ta ngày càng trở nên cứng nhắc và xấu xí.

Những chuyện khác Phương Nghiên Duy biết cũng không nhiều.

Đợi đã.

Sau này Lộ Chấp có ghét bỏ cậu vì cậu học dốt không?

Người ta nói rằng khi thích ai đó thì mới bắt đầu cảm thấy tự ti.

Vốn dĩ vô tư vô lo quen rồi, bây giờ Phương Nghiên Duy lại đột nhiên lo lắng cho điểm số của mình.

"Người Miêu Cương." Giờ ra chơi, Hà Tuế Tuế hỏi, "Cậu đang làm gì vậy?"

"Cậu nói xem, nếu tôi làm hết đống đề này." Phương Nghiên Duy giơ tay chỉ vào chồng bài tập, "Tôi có đuổi kịp điểm của anh Chấp không?"

Hà Tuế Tuế:?

"Cậu thà về nhà ăn một ít độc dược còn nhanh hơn đó." Hà Tuế Tuế đáp.

Chỉ trong năm giây, cậu thiếu niên người Miêu Cương đã từ bỏ kế hoạch vượt xa thực tế của mình.

"Đang nghĩ gì vậy?" Lộ Chấp hỏi.

"Đang nghĩ cậu sau này có ghét bỏ tôi vì tôi học dốt không." Phương Nghiên Duy thành thật trả lời.

"Kỳ thật..." Lộ Chấp vừa vô tội vừa có chút không chắc chắn mà mở miệng, "Không cần đợi sau này, từ ngày cậu chuyển đến tôi đã ghét rồi."

Phương Nghiên Duy: "..."

Thôi được rồi.

Dù hắn có tri thức văn hóa, nhưng thật ra cũng không nhiều lắm.

"Cậu rốt cuộc nhìn trúng tôi ở điểm gì vậy?" Cậu hỏi Lộ Chấp.

Lộ Chấp giữ mặt lạnh, nét mặt hờ hững gẩy chuỗi hạt Phật trên cổ tay, hắn dùng giọng nói lạnh lùng mà chỉ cậu có thể nghe thấy: "Không chịu học hành đàng hoàng, rất ngoan, dễ lừa, nhìn qua rất dễ bị làm tới khóc."

(*) Anh Chấp ở đây nói thao toẹt ra thật đó ạ.. vietsub thô là ch!ch.

Phương Nghiên Duy:?

Đệt.

Thầy Trần gõ vào cửa sổ: "Phương Nghiên Duy, hôm qua em có làm mất chìa khóa phòng hoạt động bên trong... Phương Nghiên Duy đâu?"

"Thưa thầy." Lộ Chấp vẫn ngồi nghiêm chỉnh, hắn trả lời lạnh lùng nhưng không thiếu lễ độ, "Phương Nghiên Duy đang ở dưới bàn."

Thầy Trần:?

Lộ Chấp khẽ nhếch miệng.

"Thầy Trần đi rồi." Hắn nói.

Ngày càng giống Hồ ly, chỉ cần dọa một chút là muốn trốn vào nơi an toàn.

Phương Nghiên Duy với khuôn mặt đỏ ửng ngồi trở lại chỗ của mình.

"Tôi nói tục làm cậu ngạc nhiên lắm à?" Lộ Chấp hỏi.

Phải nói là kinh ngạc.

Phương Nghiên Duy thầm nghĩ.

Dù đã từng thấy Lộ Chấp đánh nhau, biết rằng Lộ Chấp không phải là kiểu hoa trắng thuần khiết như cậu tưởng ban đầu.

Nhưng cậu vẫn vô thức nâng Lộ Chấp lên, đặt ở một vị trí ngất ngưởng.

Học sinh đứng đầu lớp, học sinh ba tốt cấp thành phố, anh Chấp chắc chắn phải là người hoàn hảo nhất.

"Tôi không thể nói à?" Lộ Chấp cụp mi mắt trông có vẻ rất buồn bã, thậm chí còn ép khóe miệng xuống, "Anh Phương nói được, tôi thì không?"

"Cậu được, cậu rất được." Phương Nghiên Duy vội vàng chối, "Tôi đi lấy nước đây."

Cậu chống tay lên bệ cửa sổ, trèo ra ngoài.

Lộ Chấp chống cằm bằng tay phải, đưa mắt nhìn về hướng cậu rời đi.

Mặt trời không biết rằng nó là mặt trời.

Rõ ràng người cần được ngước nhìn chính là cậu ấy.

***

Buổi đi chơi công viên giải trí được lên lịch vào cuối tuần, Phương Nghiên Duy ngủ đến tận trưa, tưởng là mình đã trễ rồi nhưng khi tỉnh dậy mới phát hiện Tóc vàng quyết không đến, còn Cố Điềm thì nhận show diễn đột xuất.

Buổi gặp mặt nhiều người giờ thành cuộc hẹn hò hai người.

Công viên giải trí ở đảo Lộ được xây dựng với nét đặc trưng của thành phố, vừa bước vào công viên, Phương Nghiên Duy đã nhìn thấy một con bạch tuộc khổng lồ đang vung vẩy các xúc tu, trên đó treo đầy những du khách đang gào thét.

Tháp rơi tự do được thiết kế giống một con cá mắt to, tàu lượn siêu tốc thì giống cá trích, thậm chí cả thuyền hải tặc cũng mang hình hài cá mập.

Lần đầu tiên đến đây, cậu mang theo tâm thái tò mò nhìn ngắm xung quanh.

Lộ Chấp thì vẫn như thường lệ, không có biểu hiện gì đặc biệt.

"Cậu từng đến công viên giải trí chưa?" Phương Nghiên Duy hỏi.

"Từng đến." Lộ Chấp gật đầu.

"Mấy người?"

"Hai."

Phương Nghiên Duy:?

Hai người mà cùng đến công viên giải trí à?

Cậu đột nhiên cảm thấy không vui chút nào luôn.

"Chênh lệch 55 tuổi." Lộ Chấp bổ sung.

"Hả?" Phương Nghiên Duy hỏi, "Là..."

"Ông nội tôi." Lộ Chấp đáp.

Phương Nghiên Duy chưa từng nghe Lộ Chấp nhắc đến ông nội của mình.

"Ông ấy qua đời khi tôi còn học tiểu học rồi." Lộ Chấp nói.

Một người ông sẵn lòng dẫn cháu mình đến công viên giải trí chắc hẳn là một người rất dịu dàng.

Tất cả sự bực bội vừa dấy lên trong lòng Phương Nghiên Duy đều tan biến.

"Chơi tàu lượn siêu tốc không anh Chấp?" Cậu háo hức hỏi.

Trong công viên không có nhiều người, vé Cố Điềm tặng còn là vé VIP, họ đi qua lối đi nhanh, ngồi.. ngay hàng ghế đầu tiên của tàu lượn siêu tốc...

Phương Nghiên Duy: "..."

"Cậu có sợ không?" Cậu hỏi với vẻ không yên tâm.

"Tôi có sợ một chút?" Lộ Chấp hỏi.

Tàu lượn bắt đầu lao xuống từ độ cao hàng chục mét từ tiếng la hét thảm thiết của Phương Nghiên Duy, lúc đó cậu mới nhớ ra người này biết chơi dù lượn, sợ cái khỉ gì khi đi tàu lượn thế này chứ.

Phương Nghiên Duy: "Á á á á á á!"

Lộ Chấp: "."

Cậu thúc giục, mạnh tay vỗ hai cái vào tay Lộ Chấp, móng tay cào qua mu bàn tay của Lộ Chấp.

Lộ Chấp có lệ lên tiếng: "Á á."

Phương Nghiên Duy: "..."

"Có muốn đi tàu hải tặc không?" Hai chân chạm đất bằng rồi Lộ Chấp đưa chai nước khoáng cho cậu, "Tàu lượn này hơi chán."

Phương Nghiên Duy giờ đây rất muốn gặp Tóc vàng.

Tàu lượn đáng sợ quá đi mất.

"Tạm thời không muốn đi." Cậu nói.

Cả đời này cậu cũng không muốn đi lại.

"Có muốn chụp hình không?" Một chú gấu bông lớn đi qua, "Trong vé của các cậu có bao gồm chụp hình đó."

Chụp hình?

À đúng rồi.

Ngoài lần chào cờ sáng hôm trước, Phương Nghiên Duy vẫn chưa chính thức chụp một bức hình nào với Lộ Chấp.

Nhìn xung quanh không có ai, Phương Nghiên Duy nhảy cẫng lên, ban đầu là cậu định ôm Lộ Chấp, kết quả Lộ Chấp lại hai tay nâng ngang hông cậu làm cả người cậu bay lên, đột ngột quá cậu phải nắm lấy áo Lộ Chấp, trên chiếc áo không tì vết bỗng bị cào ra mấy vết nhăn.

Chụp một bức mà cảm thấy mặt mũi mình rơi hết rồi.

Lực tay của Lộ Chấp cũng mạnh thật.

Chú gấu bấm máy cũng ngạc nhiên.

"Đưa tôi nhé, cảm ơn." Lộ Chấp giơ tay.

Bức ảnh chụp chậm chạp hiện lên, cái ôm gấp gáp vội vàng ấy lại được ghi rất rõ nét.

Bầu trời và vòng đu quay làm nền, đẹp như trong mơ.

"Đưa cho cậu." Phương Nghiên Duy ném bức ảnh cho Lộ Chấp, "Đây là quá khứ đen tối của anh Phương của cậu đấy."

Lộ Chấp bỏ bức ảnh vào túi.

Gần chiều tối, Phương Nghiên Duy đi bên cạnh bạn trai, đôi người hướng ra ngoài công viên giải trí.

"Có mệt không?" Lộ Chấp cảm nhận thấy tốc độ bước đi của cậu chậm lại.

"Hơi hơi." Cậu nói.

Lộ Chấp: "Chờ một chút."

Lộ Chấp thuê một chiếc xe đạp chở cậu đi.

Đường đạp xe trong công viên giải trí có rất nhiều dốc, Lộ Chấp không phanh, lập tức lao xuống dốc cùng cậu.

Cậu nắm chặt tà áo của Lộ Chấp, dựa đầu vào lưng hắn.

Có lẽ đây đã là cả cuộc đời mà cậu có thể nhìn thấy.

Hai tuần sau, kỳ thi thử đầu tiên của lớp 12 tại thành phố đảo Lộ chính thức diễn ra.

Tối hôm trước, trong nhóm lớp người lo lắng nhất là thầy Trần.

[Giáo viên chủ nhiệm – Thầy Trần]: Ngủ sớm dậy sớm, sáng mai ăn no rồi xuất phát, đọc đề thật kỹ, nhớ ghi tên.

[Hà Tuế Tuế]: Thầy ơi, chỉ là thi thử thôi mà.

[Giáo viên chủ nhiệm – Thầy Trần]: Đứa nhỏ này thật là, đừng ngắt lời thầy, thầy đang tạo không khí cho các em.

Hà Tuế Tuế không nói gì trong nhóm nữa, mà chuyển sang nhắn tin cho Phương Nghiên Duy.

[Tuế Tuế Bình An]: Oa, bọn học sinh trường thực nghiệm kiêu quá, họ nói lần này nhất định sẽ nhất thành phố.

[Tuế Tuế Bình An]: Lần thi liên trường trước đó học sinh của họ thua Lộ Chấp 10 điểm lận đó.

[Kim cương A]: Lộ Chấp mới là đỉnh nhất!

[Tuế Tuế Bình An]: Đúng, chồng cậu mới là tuyệt nhất!

[Kim cương A]: Khỏi bàn cãi.

Gần trường có một con hẻm sâu rất ít người qua lại, là nơi Phương Nghiên Duy lần đầu gặp Lộ Chấp.

Bên cạnh hẻm có một quầy bán bánh hàu, Phương Nghiên Duy mỗi tuần đều đến đó mua.

"Anh Phương, tôi đi mua bút chì 2B." Lộ Chấp nói, "Cậu đứng ở đây, đừng bỏ tôi lại đó."

"Ò ò." Phương Nghiên Duy lơ đãng ậm ừ, cúi đầu cắn bánh hàu của mình.

Nội dung cuối cùng nhìn trước kỳ thi có khả năng sẽ xuất hiện trong đề thi, đây là một điều huyền bí.

Cậu quyết định xem lại vài trang sách.

Vai cậu bỗng bị người ta vỗ nhẹ.

"Nhanh thế?" Cậu đứng dậy.

Lộ Kiến Xương đứng trước mặt cậu.

Cậu nhíu mày, lùi lại một bước.

"Nhóc, cậu đang yêu con trai tôi à?" Lộ Kiến Xương hỏi.

Phương Nghiên Duy ngẩn ra một lúc, không ngờ đối phương lại trực tiếp như vậy.

"Tôi có thể nhận ra." Lộ Kiến Xương nói.

Phương Nghiên Duy không có ý định trả lời.

"Ông hỏi tôi với tư cách gì?" Cậu phản hỏi, "Là cha ruột của Lộ Chấp, hay là một kẻ bạo lực gia đình?"

Mặt Lộ Kiến Xương lập tức biến sắc: "Tôi đó là... đó là vô ý, sau đó..."

"Sau đó ông vẫn tiếp tục nhiều lần tổn thương cậu ấy, trên cổ anh ấy không chỉ một vết bỏng từ đầu thuốc lá." Phương Nghiên Duy nói, "Sau này ông không đánh cậu ấy nữa không phải vì ông không muốn, mà là vì ông không đánh lại, đúng không?"

Tôi không có văn hóa, tôi muốn mắng thì mắng.

Tôi mắng xong gia đình bạn trai mình rồi.

Phương Nghiên Duy nghĩ thầm.

"Ông là một kẻ vô nhân đạo." Cậu nói.

"Nói chính sự, cậu chia tay với nó đi." Lộ Kiến Xương nói, "Tôi không tính toán gì khác, nhưng con trai tôi tuyệt đối không thể là một đồng tính luyến ái được."

Người đàn ông ngoài bốn mươi vậy mà khi mở miệng nói lại khiến Phương Nghiên Duy cảm thấy cái người này như gây rối vớ vẩn.

Cậu quay người định đi, nhưng bị người phía sau đẩy một cái, Lộ Kiến Xương không khách khí, đưa tay muốn bóp cổ cậu.

Một chiếc ba lô đen vung thẳng vào đầu Lộ Kiến Xương, Lộ Chấp nắm lấy cổ áo của Lộ Kiến Xương, hắn đẩy người về phía tường, ánh mắt rét lạnh.

"Mày chính là con trai tao." Lộ Kiến Xương lưng đụng mạnh vào tường, ông ta nở nụ cười châm biếm, "Cách đánh của mày giống tao ghê."

"Tôi đã cảnh cáo ông rồi." Lộ Chấp nói bên tai ông, "Nếu ông dám động đến cậu ta, thì tốt hơn hết là tự đi tìm chết đi."

Lộ Kiến Xương vùng vẫy nhưng Lộ Chấp lại một lần nữa đẩy ông ta trở lại, ông ta rút một con dao ngắn rạch nhằm vào mặt hắn.

Lộ Chấp tránh kịp.

Đây không phải là mức độ ẩu đả nhỏ, Phương Nghiên Duy đã từng nghe Tóc vàng nói qua cuộc chiến giữa cha con họ luôn là sống hoặc chết.

Cậu cầm điện thoại định gọi báo cảnh sát nhưng bị Lộ Kiến Xương hất đi, điện thoại rơi xuống đất.

Người bán bánh hàu ở đầu hẻm nghe thấy tiếng động bên này liền hoảng hốt kêu lên vài câu tiếng địa phương mà cậu không hiểu.

"Tao biết là có những thành phố không quá để tâm đến người đồng tính." Lộ Kiến Xương thở hổn hển nói, "Nhưng đa số mọi người không thể chấp nhận điều đó, nếu tao còn sống một ngày thì nhất định không cho tụi mày ở bên nhau."

Lộ Chấp dùng sức, xương tay nổi lên, gân xanh trên mu bàn tay hiện rõ, hắn giành lại con dao từ tay Lộ Kiến Xương.

"Lộ Kiến Xương." Lộ Chấp đè dao xuống, "Ông sống như đống phân mà lại không thể chấp nhận người khác sống trong ánh sáng."

Hắn có điểm yếu.

Điểm yếu của hắn chính là Phương Nghiên Duy.

"Nếu tụi mày còn không chia tay, tao sẽ luôn theo dõi nó, đến trường của tụi mày gây rối, mày cũng không thể luôn luôn đi theo nó được, tao sẽ không để tụi mày yên ổn đâu." Miệng Lộ Kiến Xương nhếch lên một nụ cười, "Nếu không thì mày giết tao đi."

Phương Nghiên Duy nhìn Lộ Chấp, con dao trên tay hắn dần bị đè xuống.

Lộ Kiến Xương không phải là đối thủ của Lộ Chấp, nhưng Lộ Chấp—

Không được.

Lộ Chấp của cậu là tốt nhất.

Không thể trở thành một Lộ Kiến Xương tiếp theo được.

Lộ Chấp phải an toàn thi tốt nghiệp, đi đến nơi xa hơn đảo Lộ, đi xem núi cao bạt ngàn biển rộng mênh mông ngoài kia, đi xem ánh sáng dưới những bầu trời khác nhau.

Lộ Chấp giơ tay lên, vẻ mặt lạnh lùng không chút buồn vui, đè con dao ngắn xuống vị trí vai của Lộ Kiến Xương.

"Anh Chấp!" Một bàn tay chặn trước mặt hắn, chặn lại lưỡi dao.

Ngón tay của Phương Nghiên Duy truyền đến cảm giác đau đớn, máu nhỏ xuống cổ áo Lộ Kiến Xương, hòa quyện thành những cánh hoa đỏ thẫm.

Lộ Chấp lập tức buông lỏng lưỡi dao, Lộ Kiến Xương ngã xuống đất thở hổn hển.

"Đâm tao một dao đi, cứ đâm tao đi." Ông ta như ngay lập tức mất hết sức lực, chỉ lớn tiếng quát, "Tao đã vào tù rồi, mày cũng vào tù đi, chúng ta không ai ghét bỏ ai, mày mãi mãi là máu mủ của tao mà thôi."

Giây phút sợ hãi cận kề cái chết vừa rồi khiến ông ta không đứng dậy nổi, chỉ có thể gào thét những lời khó nghe nhất.

Con dao ngắn bị Lộ Chấp giẫm dưới chân.

Phương Nghiên Duy hơi run rẩy, cậu không để ý đến sự đau nhói ở ngón tay mà ôm lấy Lộ Chấp, đầu ngón tay dính máu vô tình chạm vào chuỗi hạt gỗ mảnh mai trên cổ tay hắn.

"Đừng giận... không đáng đâu."

Đến lượt tôi độ cậu.

Phỏng vấn của Mao Cầu Cầu với đương sự Hồ ly

Mao Cầu Cầu: Lộc cộc lộc cộc lộc cộc?

Phương Hồ Ly: Lúc đó tôi hoảng lắm luôn, tôi rất muốn ném một viên đá qua nhưng tôi lại sợ trong lúc hỗn loạn lại trúng chồng tôi mất ( ′?︵?").