Một điểm cộng không đáng chú ý này đã giúp Phương Nghiên Duy nhảy lên 5 bậc, đưa cậu vào top 350 của khối.
"Trời ơi anh Phương ơi." Hà Tuế Tuế ôm lấy bài thi tiếng Anh của Phương Nghiên Duy mà khóc lóc, "Tỉ lệ đúng trong phần đọc hiểu tiếng Anh của cậu khi nào lại cao như vậy hả?!"
Phương Nghiên Duy: "..."
Kiến thức nóng hổi đó đều là do Lộ Chấp nhồi nhét vào đầu cậu.
Cậu nhìn Lộ Chấp không nói một lời đang ngồi bên cạnh.
Lộ Chấp cầm bút, hắn đang sao chép bài thi ngữ văn của cậu, dùng bài văn phóng đại lố bịch kia làm mẫu viết chữ.
Về những lời khen ngợi thành tích, cậu đã nghe nhiều từ khi còn nhỏ.
Cậu là đứa trẻ giỏi giang, tinh thông cầm kỳ thi họa, giáo viên khen cậu thông minh, học nhanh, phụ huynh cũng nói cậu hiểu chuyện ngoan ngoãn.
Nhiều năm trôi qua, khi nghe những lời khen tương tự một lần nữa, cậu nhận ra mình không phải là hoàn toàn không để tâm.
Chuông vào lớp vang lên, đây là tiết Vật lý, sẽ xem lại bài thi tháng.
Việc học của lớp 12 rất nặng nề, Hà Tuế Tuế đã lén mang về khá nhiều bánh quy soda từ nhà, tranh thủ giờ học lẫn vị trí đắc địa ở hàng ghế sau nhai rôm rốp.
Phương Nghiên Duy càng nghe càng thấy đói.
Cậu dừng tay ghi chép, vòng tay ra phía sau, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn của Hà Tuế Tuế.
Âm thanh túi bánh quy từ ngăn kéo phát ra, Hà Tuế Tuế cúi người đưa tay ra dưới bàn đặt bánh quy vào lòng bàn tay của Phương Nghiên Duy.
Phương Nghiên Duy nhận lấy bánh quy, từ trong túi lấy ra hai viên kẹo bạc hà, đặt ngược lên bàn của Hà Tuế Tuế.
Trao đổi công bằng, giao dịch thành công.
Từ Chính Nghĩa đã thấy cảnh này nhiều lần rồi.
Chỉ là cậu ta thấy có hơi kỳ lạ, trong khoảng thời gian này Lộ Chấp thường mắt nhắm mắt mở bỏ qua những hành động nhỏ của Phương Nghiên Duy và Hà Tuế Tuế.
Phương Nghiên Duy vừa xé một cái khe nhỏ trên túi bánh quy, Lộ Chấp đã đẩy qua một mảnh giấy—
"Tôi chưa cho cậu ăn đủ sao?"
Một hàng chữ uốn lượn thêm một biểu cảm đậu nành nước mắt lưng tròng, Lộ Chấp còn dùng bút màu vàng để tô điểm.
Thật là... có chút dễ thương kỳ lạ.
"Hôm nay muốn ăn bánh quy, bánh quy vị chanh mà Hà Tuế Tuế mua rất ngon."
Cậu viết hồi âm ngay ngắn trên mảnh giấy nhỏ.
"Cậu vẽ đậu nành không tròn gì hết." Cậu vẽ một hình tròn vo như quả trứng gà đẹp đẽ rồi đưa mảnh giấy trở lại.
Âm thanh xé bao bì lại vang lên.
Mùi hương kem chanh bay ra.
Giáo viên chủ nhiệm ăn sáng quá no, giờ muốn đi dạo để tiêu hóa, đồng thời kiểm tra kỷ luật của từng lớp, ông đi dọc theo hành lang từng lớp một.
Tại khúc rẽ phía trước, sắp đến lớp 12-1 mà ông yêu thích nhất, hài lòng nhất, từ xa xa ông đã nhìn thấy được cái gáy của học sinh đứng nhất khối Lộ Chấp.
Học sinh giỏi Lộ Chấp hơi nghiêng người, nắm lấy một góc rèm cửa, giơ tay kéo rèm cửa che khuất tầm nhìn của người bên ngoài.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn lên bầu trời đầy mây đen:?
Không nắng mà, kéo rèm làm gì?
Thôi, các cậu học sinh giỏi đôi khi cũng có chút kì quái.
Giáo viên chủ nhiệm lắc lắc đầu bỏ đi.
Phương Nghiên Duy an toàn ăn bánh quy chanh suốt một tiết học mà không bị ai phát hiện.
Tuần này nhóm của họ được phân công làm vệ sinh, trong giờ giải lao cần lau bảng đen, Phương Nghiên Duy mang về lớp hai xô nước, cậu quay người lấy khăn lau bảng từ bục giảng.
Bảng thông báo nhỏ bên phải lớp do Lộ Chấp treo hơi cao, cậu vừa nhảy vừa lau, đang nhảy thì có người giật mất khăn lau bảng trong tay cậu.
Lộ Chấp đứng nguyên tại chỗ, biểu cảm không thay đổi từ từ lau sạch bảng đen.
Phương Nghiên Duy: "..."
Đệt.
Rõ ràng cậu đã cao thêm 2 cm trong học kỳ này nhưng vẫn không cao bằng Lộ Chấp.
Lộ Chấp vỗ vỗ tay đầy bụi phấn, hắn chờ cậu quay lại chỗ ngồi.
Ở gần cửa sổ, Mặc Lệ và một vài cô gái đang che miệng cười thầm, Phương Nghiên Duy mơ hồ nghe thấy vài câu nhưng không hiểu được điểm cười của họ.
"Trong buổi chào cờ tuần tới." Lộ Chấp lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu, "Cậu và tôi sẽ cùng lên bục."
Phương Nghiên Duy:?
Phương Nghiên Duy: "Tôi phạm tội gì à?"
Lại phải đọc kiểm điểm sao?
"Không phải." Lộ Chấp lắc đầu, "Là giải thưởng tiến bộ."
Phương Nghiên Duy chưa từng lên bục nhận giải thưởng, mà lần này cậu còn lên cùng Lộ Chấp.
Đến lúc đó liệu có thể lén nắm tay bạn trai không nhỉ?
***
Gần đây, bên cổng trường mở một quán bún qua cầu mới, Phương Nghiên Duy rất thích.
(*) Bún qua cầu /guoqiao mixian/ là đặc sản nổi tiếng của tỉnh Vân Nam – Trung Quốc. Đằng sau cái tên bún qua cầu là một câu chuyện đẹp về tình yêu, mình để ở cuối chương nha.
Thế nên vào giờ nghỉ trưa, cậu và Lộ Chấp thường ra ngoài đó ăn.
"Dì ơi, thêm ba phần nấm." Phương Nghiên Duy ngồi bên bàn ăn gọi với chủ quán.
"Lại thêm nhiều như vậy hả? Được được." Dì chủ quán đáp rồi lại quay vào bếp.
Phương Nghiên Duy chống tay lên bàn nhìn Lộ Chấp lấy một tờ khăn giấy, lau bàn ăn vài lần, sau đó còn dùng nước sôi để tráng bát đũa.
Bàn bên cạnh có một cặp đôi học sinh cùng trường Lộ Dữ, Phương Nghiên Duy liếc mắt nhìn thấy chiếc dây chuyền đôi của họ.
Hai người giữ khoảng cách bình thường của bạn học nhưng ánh mắt và những cử chỉ nhỏ đôi khi lại bộc lộ sự thân mật.
Chàng trai rõ ràng có chút căng thẳng, lại không ngừng nhìn Lộ Chấp, Phương Nghiên Duy thấy mà muốn cười.
"Cậu đang nhìn gì vậy?" Lộ Chấp hỏi.
"Anh Chấp." Cậu hạ thấp giọng nói, "Tôi xem người khác yêu đương, cũng khá thú vị."
Lộ Chấp cúi đầu: "Tôi rất tẻ nhạt sao?"
Hắn cầm đũa chọc chọc vào bát bún, dường như không có sức lực gì, ánh mắt dần trở nên trống rỗng.
Lộ Chấp: "Cậu từng nói tôi nhạt nhẽo."
Phương Nghiên Duy đang thưởng thức nấm thì bỗng có cảm giác như cái nồi lại ụp lên đầu mình.
Cậu suy nghĩ một chút, đúng là cậu có nói thật nhưng đó cũng là chuyện trước kia lâu lắm rồi.
Không ngờ Lộ Chấp vẫn nhớ.
"Tôi chỉ là...thuận miệng nói." Cậu nâng chân đang giấu dưới bàn, dùng mu bàn chân nhẹ nhàng cọ cọ vào bắp chân của Lộ Chấp.
Lộ Chấp cầm chắc đũa trong tay, nhưng mắt lại híp lại một chút.
"Tôi muốn mua một hộp ruột bút." Phương Nghiên Duy nói, "Cậu đi cùng tôi tới cửa hàng văn phòng phẩm nhé."
"Tôi còn nửa hộp."
"Cái của cậu quá to, tôi không dùng được." Phương Nghiên Duy từ chối, "Tôi không dùng 0.7."
"Vậy đi thôi." Lộ Chấp đặt đũa xuống.
Cửa hàng văn phòng phẩm ở gần đó, Phương Nghiên Duy lấy ruột bút xong thì xem những món khác trong tiệm.
Trên giấy thử màu để cạnh giá bút, học sinh vẽ rất nhiều thứ linh tinh.
Có những đường sóng đơn điệu, còn có những nét vẽ đơn giản nhưng dễ thương.
Cũng có những cái tên được viết.
Phương Nghiên Duy thấy tên mình.
Còn có cả tên Lộ Chấp.
Quả thật người nổi tiếng trong trường lúc nào cũng có cơ hội xuất hiện.
Lộ Chấp vừa lấy một tập giấy nháp, hắn quay lại thì thấy Phương Nghiên Duy đang đứng trước giấy thử màu, cậu chọn một cây bút đỏ rồi vẽ một đường đỏ vượt núi vượt sông kéo khoảng cách giữa hai cái tên gần nhau hơn.
Phương Nguyệt Lão hài lòng đậy nắp bút lại, mỉm cười tự mãn thưởng thức thành quả của mình.
Trẻ con lại đáng yêu.
Lộ Chấp đặt tay lên vai cậu, nhẹ nhàng ấn xuống, đầu ngón tay chạm qua lớp vải đồng phục mỏng, khẽ chọc vào xương quai xanh của cậu.
Tâm tư trẻ con bị phát hiện, tai Phương Nghiên Duy có chút đỏ, cậu quay đầu lại, bên ngoài có một bóng hình vụt qua, nhìn có vẻ giống Lộ Kiến Xương.
Có lẽ nhìn nhầm.
Thời gian này sao ba Lộ Chấp lại xuất hiện ở đây?
Hẳn là nhìn nhầm rồi.
"Còn bốn mươi phút." Lộ Chấp liếc nhìn đồng hồ trên tường, "Về lớp còn có thể ngủ một chút."
Học kỳ này trường mở rộng tuyển sinh, số lượng học sinh tăng lên, chỗ ngủ của học sinh ngoại trú Lộ Chấp đã bị thu hồi.
Bây giờ trong giờ nghỉ trưa, Phương Nghiên Duy thường chỉ có thể nằm lên bàn một chút.
Cậu có một giấc mơ ngắn, mơ hồ cảm thấy như có ai đó đang vuốt mi cậu, đầu ngón tay mát lạnh chạm vào đuôi mắt, lướt dọc theo gò má, cuối cùng dừng lại ở khóe miệng, nhẹ nhàng ấn vào tạo ra một đường cong hơi lõm xuống.
Cậu mở mắt ra, Lộ Chấp đang ngồi yên ổn, mặt lạnh như băng nghiêm túc đọc hiểu tiếng Anh.
Mình thật sự rất yêu cậu ấy.
Trong giấc mơ còn mơ thấy cậu ấy làm mình nữa.
Phương Nghiên Duy thầm nghĩ.
Cậu ngáp một cái, gối đầu lên cánh tay, mặt hướng về phía cửa sổ kính tiếp tục ngủ trưa.
Lộ Chấp dừng bút, ngón tay cái tay phải nhẹ nhàng xoa lên đầu ngón tay trỏ.
Cảm giác ấm áp vừa nãy vẫn còn lưu lại ở đó.
Vào tiết học thứ ba buổi chiều, thầy Trần đến gõ cửa sổ gọi Lộ Chấp ra ngoài.
"Thầy." Lộ Chấp nói, "Có chuyện gì vậy ạ?"
Thầy Trần nhíu mày: "Ba em có xích mích với người khác, đánh nhau, người ta đồng ý tự thương lượng, cần người nhà gửi tiền qua, em là người thân trực tiếp của ông ấy, bên kia tìm không ra em nên đã gọi điện đến trường."
Khi Trần Tang Du nhận điện thoại, ông đã muốn bóp chết cái ông bố lạ lùng kia.
Chẳng nên tích sự gì, chỉ biết gây rối.
Nhưng ông là giáo viên, phải làm gương, không thể chửi thề qua điện thoại.
"Chào." Lộ Chấp nhận điện thoại của người bị hại, "Ông bị đánh à, tội nghiệp quá, nhưng tôi vẫn là học sinh, còn đang đi học, tôi không có tiền, đánh người là không đúng, cứ để ông ấy ngồi tù đi, ông cũng có thể hả giận."
Giọng chửi mắng của Lộ Kiến Xương truyền đến từ đầu dây bên kia.
Lộ Chấp không biểu cảm gác máy.
"Thầy ơi." Hắn lịch sự nói, "Nếu không còn việc gì khác, em về lớp học đây."
"Được rồi!" Thầy Trần liên tục gật đầu, "Em nhanh về đi."
"Bây giờ hoàn cảnh gia đình của học sinh thật sự quá phức tạp." Giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh nói, "Còn một kỳ nữa là thi đại học rồi, đừng để mấy em ấy bị ảnh hưởng. Trường Lộ Dữ năm sau còn hy vọng vào Lộ Chấp đua tranh vị trí thứ nhất toàn thành phố đấy."
"Tôi sẽ chú ý nhiều hơn." Thầy Trần nói.
"Gọi cậu có chuyện gì vậy?" Phương Nghiên Duy hỏi.
Khi Lộ Chấp không có ở đây, cậu cảm thấy tiết học này thật buồn chán, hoàn toàn không thể tiếp thu.
"Không có chuyện gì lớn đâu." Lộ Chấp hạ giọng nói, "Đừng lo."
***
Phương Nghiên Duy chưa từng nghĩ đến việc bản thân có thể lên sân khấu hưởng chút ánh nắng vào giờ chào cờ sáng của trường học Lộ Dữ.
Hiệu trưởng trường Lộ Dữ đứng trên bục công bố danh sách giải thưởng của kỳ thi tháng này.
"Điểm tổng lớp đứng nhất, Lộ Chấp; Giải thưởng tiến bộ xuất sắc nhất, Phương Nghiên Duy."
Phương Nghiên Duy ngày trước lên sân khấu đọc kiểm điểm như đi trên đất bằng không chút lo lắng, nhưng hôm nay lại có chút hồi hộp.
"Sao chỉ có hai chúng ta vậy." Cậu ghé lại gần, nói nhỏ bên tai Lộ Chấp, "Hệt như kết hôn ấy."
Lộ Chấp: "..."
Một người là nam thần của trường, một người là nam thần dự bị, cả hai có ngoại hình xuất sắc, khi đứng cạnh nhau luôn thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Khi Phương Nghiên Duy ghé lại nói chuyện, tuy ngoài Lộ Chấp ra không ai biết cậu đã nói gì, nhưng sân chơi đã vang lên vài tiếng ồn ào.
Còn khá tốt, có thể đứng bên cạnh anh Chấp.
Khi Lộ Chấp nhận bằng khen từ tay hiệu trưởng, tay trái giấu sau lưng lén lút chạm nhẹ vào mu bàn tay cậu.
Hành động mập mờ kín đáo này làm cậu cảm thấy như đang ngâm mình trong làn nước ấm, thoải mái đến mức muốn cười.
Buổi tối, trong nhóm lớp 12 -1.
[Hà Tuế Tuế]: [hình ảnh], ảnh chụp buổi chào cờ trên trang web của trường, @Phương Nghiên Duy @Lộ Chấp tự lấy.
[Hà Tuế Tuế]: Nhìn nụ cười tươi rói của anh Phương kìa, tui cũng muốn học hành tiến bộ hơn nữa.
[Giáo viên chủ nhiệm - Thầy Trần]: @Hà Tuế Tuế, chỉ mình em nói mãi trong nhóm, năm cuối rồi đấy! gõ đầu.jpg
[Hà Tuế Tuế]: Ái dà, gửi nhầm nhóm rồi.
[Giáo viên chủ nhiệm - Thầy Trần]: Thầy biết hết rồi nha, các em còn nhóm không có thầy.
[Hà Tuế Tuế]: Có nhiều lắm thầy ơi, thầy không bao giờ biết trong một lớp 50 người có thể lập được bao nhiêu nhóm.
[Giáo viên chủ nhiệm - Thầy Trần]:...Đi học đi.
Phương Nghiên Duy lưu lại bức ảnh từ nhóm.
Lần đầu tiên cậu phát hiện đồng phục của trường Lộ Dữ cũng khá đẹp, chỉ là trước giờ cậu chưa nhìn kĩ.
Chiếc đồng phục màu xanh đậm mặc trên người cậu giống với Lộ Chấp.
Giống như trang phục của cặp đôi vậy.
Cậu mở gói kẹo mà hôm nay mua ở cửa hàng văn phòng phẩm, cho một viên vào miệng.
Kẹo?
Kẹo gì đây, vị vải, còn khá giòn, ngon quá.
"Phương Nghiên Duy." Lộ Chấp gõ cửa bước vào, "Quần ngủ của tôi có phải ở trong phòng cậu không?"
"À đúng rồi." Phương Nghiên Duy chỉ ra ngoài cửa sổ, "Tôi đã giặt rồi, phơi ở ngoài."
Lộ Chấp không nhìn ra ngoài, ánh mắt dừng lại ở giấy gói kẹo trên bàn.
Lộ Chấp: "."
"Cậu..." Phương Nghiên Duy còn chưa kịp nói gì, Lộ Chấp đã nắm lấy má cậu, hơi dùng sức, cậu mở miệng một chút.
"Kẹo cao su." Lộ Chấp nói, "Sản phẩm cao su."
Phương Nghiên Duy: "......"
Cậu chạy đến bên thùng rác nhổ ra.
"Tôi có bị nổi dị ứng không?" Cậu hỏi Lộ Chấp.
"Cậu trước đây bị dị ứng có triệu chứng gì?" Lộ Chấp hỏi.
Phương Nghiên Duy nhớ lại một chút: "Sẽ rất ngứa."
Môi cậu hơi đỏ, khóe miệng hơi ướt.
Làm Lộ Chấp liên tưởng đến cảm giác mềm mại ấm áp đó.
Khi Lộ Chấp bước vào Phương Nghiên Duy chỉ vừa cho kẹo vào miệng, chắc là không nghiêm trọng lắm.
"Vậy để tôi kiểm tra cho cậu." Lộ Chấp nói, hắn vẫn giữ vẻ mặt không biểu cảm.
***
Chuyện bún qua cầu:
Chuyện xưa kể rằng ngoài thành Mông Tự, phía nam Côn Minh, Vân Nam có một hồ nước đẹp. Giữa hồ nổi lên một hòn đảo nhỏ yên tĩnh, nối với bờ bằng cây cầu gỗ. Đó là nơi sĩ tử học hành, chuẩn bị cho các kỳ thi. Trong số đó có một thư sinh siêng năng, ngày ngày vợ anh đều qua cầu, mang cho chồng một tô bún ăn trưa.
Nhưng chàng sĩ tử mải dùi mài kinh sử đến quên cả ăn, nên bún bị nguội và trương lên, ăn mất ngon. Thấy chồng ngày một xanh xao, người vợ nảy ra cách xếp riêng nước dùng, thịt cá, rau xắt mỏng và bún. Nhờ vậy, chồng cô có thể múc đồ ăn vào tô nước dùng bất kỳ lúc nào. Riêng tô nước dùng được thêm một lớp váng mỡ lên trên nhằm giữ nóng lâu hơn, đủ để nhúng bún cùng những nguyên liệu khác.
Cuối cùng, chàng sĩ tử vượt qua các kỳ thi và không quên công lao của vợ. Bí quyết của người vợ dần được nhiều cư dân trong vùng biết tới, học theo và lan truyền khắp nơi. Cũng nhờ câu chuyện về tình vợ chồng mà món ăn có tên là bún qua cầu, trở thành đại diện cho ẩm thực Vân Nam.
(Theo VN Express)