"Tôi có ý kiến!" Phương Nghiên Duy đẩy đống sách của Lộ Chấp trên bàn học sang hai bên.
Lộ Chấp thản nhiên làm toán, tay trái đeo chuỗi hạt gỗ, tiếng hạt cọ xát trên giấy nháp phát ra âm thanh sàn sạt.
"Nói đi." Lộ Chấp mở miệng.
Phương Nghiên Duy nằm bò lên bàn học của Lộ Chấp, gối đầu lên cánh tay, nhìn chằm chằm vào hắn.
"Cậu dựa vào đâu mà trừ tôi liền 9 điểm vậy?"
Cậu đưa tay khẽ gẩy cây bút chì trong tay Lộ Chấp, cây bút vẽ một đường cong ngoằn ngoèo lên bài toán đầy những ký hiệu rồng bay phượng múa.
"Lạm dụng quyền lực đấy à, học sinh giỏi." Cậu nhếch khóe miệng.
Cây bút chì lạnh lẽo chạm vào cổ cậu, ép xuống dây kéo áo đồng phục rồi kéo một đường từ trên xuống để lộ chiếc áo phông xám bên trong, dừng lại ở ngực cậu.
Mọi hành động khiêu khích của Phương Nghiên Duy đột nhiên như bị nhấn nút tạm dừng.
"Đồng phục." Cậu nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Lộ Chấp vang lên, "Chỉ mặc mỗi áo khoác."
Cây bút trong tay hắn đang đặt bên mép bàn gõ nhẹ vài cái: "Móng tay dài, cào trầy người trực."
Phương Nghiên Duy: "..."
Chết tiệt.
"Còn ý kiến gì nữa không?" Lộ Chấp hỏi.
"Tôi hỏi cậu này, cậu ta thật sự không bao giờ phạm sai lầm à?" Phương Nghiên Duy quay đầu sang hỏi Hà Tuế Tuế ngồi bên cạnh.
"Cậu ấy là học sinh đứng đầu khối, đích xác là tấm gương đạo đức, đừng nói đến mắc lỗi, người ta còn chẳng có nổi một ý nghĩ sai trái nào đâu." Hà Tuế Tuế nói với vẻ cảm thán.
Phương Nghiên Duy nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Lộ Chấp, nói: "Tôi muốn xem cậu ta vi phạm nội quy trường học."
"Người Miêu Cương này, cậu chưa hiểu hết về học bá của chúng ta đâu." Hà Tuế Tuế đáp.
Phương Nghiên Duy tiếc nuối nằm trở lại bàn học, sau lưng là tiếng Lộ Chấp vẫn đang viết bài xào xạc.
Chiều hôm đó sau khi tan học, cậu nhận được cuộc điện thoại từ mẹ ruột, Phương Gia Di.
"Trải nghiệm ở trường mới thế nào rồi?" Phương Gia Di hỏi, "Lộ Chấp không phải là một người bạn tồi phải không?"
Phương Nghiên Duy: "Hừ."
Người bạn mà số phận ban tặng này giá cả có hơi cao rồi đó.
Chỉ mới một ngày, cả khối đã biết chuyện hắn trừ cậu 9 điểm.
"Phải hòa thuận với Lộ Chấp đấy." Phương Gia Di nói, "Mẹ biết tính tình con ra sao, đừng bắt nạt Lộ Chấp."
"Vâng." Phương Nghiên Duy uể oải đáp lời.
Cậu nghe điện thoại không để ý đến hướng đi, lúc ngẩng đầu nhìn quanh mới phát hiện mình đã đến khu vực gần đình nhỏ sau dãy nhà học.
Sáng nay cậu đã đánh dấu đây là chỗ tốt để hút thuốc.
Cậu cúp máy, ngồi xuống ghế đá, lấy từ túi đồng phục ra hộp thuốc lá Ngọc Khê mới mua hôm qua.
Cậu xé lớp màng nhựa, mở hộp thuốc, đếm số lượng, rút một điếu ra đặt trong lòng bàn tay.
Mùi vị ra sao nhỉ?
Cậu cúi đầu ngửi mùi thuốc lá, có hơi hăng, cậu vội ho vài tiếng.
Không thơm.
Thứ này hút làm sao nhỉ? Quy trình hút như thế nào? Trên mạng có chỉ không?
"Cần bật lửa không?" Một giọng nói vang lên bên cạnh.
"Anh em tốt, mượn một chút." Ồ, cậu quên mua bật lửa.
Đúng là lúc khó khăn gặp người tốt mà.
Góc áo đồng phục màu xanh đậm lọt vào tầm mắt của cậu, Lộ Chấp đứng trước mặt chìa tay ra: "Đưa đây."
Phương Nghiên Duy: "..."
Này có phải người tốt gì đâu, mà là người tiễn cậu đi luôn ấy chứ.
Nếu là lúc bình thường, có người năm lần bảy lượt khiêu khích như thế, Phương Nghiên Duy đã sớm đánh người rồi.
Nhưng Lộ Chấp thì không được, cậu ngủ trên giường người ta còn chưa khai báo.
"Học bá." Cậu đưa ra hộp thuốc, ngón tay khẽ bật vào chuỗi hạt gỗ trên cổ tay trái của Lộ Chấp, "Tôi dạy cậu hút thuốc nhé?"
Lộ Chấp dừng tay giữa chừng, đẩy tay cậu ra.
Phương Nghiên Duy cúi đầu, nhìn thấy ngón tay thon dài của Lộ Chấp đang cầm hộp thuốc.
Đôi tay của học bá đáng lẽ phải cầm bút, vậy mà giờ lại đang cầm hộp thuốc, Phương Nghiên Duy cảm thấy có chút kỳ lạ.
Dụng cụ phạm tội đã bị thu hồi, Phương Nghiên Duy không nói gì nữa, xoay người rời khỏi.
Lộ Chấp nhìn theo hướng Phương Nghiên Duy, tạm thời cất điếu thuốc vào túi.
Phương Nghiên Duy định trốn buổi tự học tối, vì Lâm Dữ Tống và bọn họ đã hẹn nhau chơi game. Cậu về phòng của Lộ Chấp, ném đống bài tập lên bàn rồi mở điện thoại chơi game.
"Phương Đát Kỷ." Giọng Lâm Dữ Tống vang lên trong tai nghe, "Mày mới có mấy ngày đã trở thành người nổi tiếng trong trường rồi hả?"
Phương Nghiên Duy: "..."
Nhờ phước của Lộ Chấp, cậu nổi tiếng rồi.
"Đừng gọi bậy, nói ít thôi." Cậu nói, "Mau vào game đi."
***
Trong quán bar ven biển, tiếng trống dồn dập vang lên. Vài thanh niên với mái tóc nhuộm màu rực rỡ đang ngồi quanh quầy bar phì phèo thuốc lá, trước mặt còn có vài ly rượu vừa được pha chế.
Tóc Vàng đang cãi nhau gay gắt với ai đó, chợt thấy một người bước vào từ cửa, liền vẫy tay reo lên: "Anh Chấp!"
Mấy người ngồi ở quầy bar tự giác dời ra một chỗ ngồi.
Lộ Chấp vắt chiếc áo đồng phục lên ghế dài, ném cặp sang một bên, chân dài gác lên ghế cao, bartender đưa cho hắn một ly rượu.
"Anh Chấp." Tóc Vàng xán lại gần, "Hôm qua anh có muốn cây mía kia nữa không? Em mang cho anh cả bó nhé?"
"Không hứng thú." Lộ Chấp đáp.
"Hôm qua là ai vậy?" Tóc Vàng hỏi, "Sao vừa bị kéo đã đi ngay thế, tôi còn không dám đuổi theo."
Lộ Chấp không trả lời.
Hắn đổi thẻ SIM điện thoại, màn hình hiện lên một loạt tin nhắn mới.
[Mẹ]: Con của bạn mẹ sắp đến nhà chúng ta ở nhờ, mẹ để thằng bé ở tạm phòng của con.
[Mẹ]: Con đừng ở ký túc xá nữa, hai đứa cùng nhau đi học nhé.
[Mẹ]: À, ông bà ngoại dạo này muốn gặp con đó, đừng làm họ thất vọng.
Lộ Chấp tắt màn hình điện thoại, ngón tay trong túi quần chạm vào một hộp thuốc lá.
Hắn quen tay mở hộp thuốc lấy bật lửa trong túi ra châm, hít một hơi sâu, mùi thuốc lá dần dần lan tỏa, làm dịu đi mọi cảm xúc.
Không quen lắm.
Hắn hơi cau mày, lục túi lấy ra hộp thuốc—
Dòng chữ lạ hoắc.
Không phải của hắn.
Đây là... của Phương Nghiên Duy.
Hắn cầm nhầm.
Lộ Chấp nhớ lại khu rừng nhỏ vắng vẻ, hình ảnh thiếu niên đứng đó cúi đầu ngửi nhẹ mùi khói thuốc.
Kiêu ngạo và phô trương như thể không có điều xấu nào là chưa làm, vậy mà thật ra không biết hút thuốc?
"Anh Chấp?" Tóc Vàng hỏi, "Anh đang vui hả?"
"Không." Lộ Chấp đáp.
"Tuần sau anh có đến trường nghề không?" Tóc Vàng tranh thủ nói, "Bên đó có một cô gái mới chuyển đến lớp 11, rất muốn làm quen với anh Chấp á."
Điếu thuốc trong tay Lộ Chấp âm ỉ cháy: "Không hứng thú."
***
Phương Nghiên Duy chưa chơi game được bao lâu thì bị một cuộc điện thoại phá hỏng.
"Có chuyện gì?" Cậu hỏi.
"Đồ của con và của con chó ba đã gửi đi rồi, ở địa chỉ mà mẹ con đưa." Đầu dây bên kia là giọng bố cậu, "Chắc là sắp tới nơi rồi đấy, nhớ ra nhận, hai người sống tốt."
"Biết rồi." Cậu cúp máy.
Nhân vật của cậu đứng yên một lúc, trò chơi hiện thông báo đã thua.
"Không chơi nữa, tao đi tắm." Cậu nhắn lại cho Lâm Dữ Tống.
Cậu xuống lầu, tìm thấy thùng hàng của mình trước cổng rồi xách lên phòng, định tắm xong mới mở.
Nhà có khách nên sau khi rời khỏi quán bar Lộ Chấp không về ký túc xá mà về thẳng nhà mình.
Đèn trong phòng khách vẫn sáng, hắn mở cửa tủ lạnh định tìm một chai nước ép.
Lộ Chấp: "."
Lộ Chấp: "?"
Hắn nhìn thấy tủ lạnh chất đầy nấm rừng, có lớn có nhỏ, đủ các loại.
Hắn nhíu mày, đi lên lầu hai, muốn vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Khi hắn đẩy cửa ra, đèn trong nhà vệ sinh vẫn đang sáng, Phương Nghiên Duy đang giơ hai tay lên nắm mép áo thun xám, vừa mới nhấc áo lên định cởi ra.
Thiếu niên đứng chân trần trên nền gạch đen của phòng tắm, quần đồng phục vắt lên mép bồn rửa, mép quần lót đen xộc xệch ở eo, để lộ đường cong bên hông.
Phương Nghiên Duy: "..."
Phương Nghiên Duy: "...?"
Lộ Chấp sầm một tiếng đóng cửa lại.
Phương Nghiên Duy cứ nghĩ tối nay Lộ Chấp sẽ không về.
Dù sao lời mời kết bạn của cậu Lộ Chấp vẫn chưa trả lời.
Hôm nay cậu gây không ít phiền toái cho Lộ Chấp, mà Lộ Chấp cũng không ít lần làm khó cậu, hai người gặp nhau trong hoàn cảnh này quả thật không khỏi có chút xấu hổ.
Cậu mở vòi nước thật lớn, tiếng nước ào ào vang khắp phòng tắm, hơi nước bốc lên, khiến gò má cậu dần ửng đỏ.
Sau khi lau khô người, cậu mới phát hiện bộ đồ ngủ mà cậu chuẩn bị trước đã rơi xuống đất bị nước thấm ướt một nửa.
Rắc rối rồi đây.
Lộ Chấp là người đứng đắn, nói năng nhã nhặn, nếu cậu cứ thế trần truồng bước ra ngoài không khéo sẽ bị cho là không đứng đắn.
Vậy nên cậu hé cửa một khe nhỏ.
"Học bá."
Không có tiếng đáp.
"Lộ Chấp."
Vẫn không có tiếng.
"Anh Chấp?"
"Chuyện gì?" Bên ngoài phòng tắm xuất hiện một cái bóng.
"Giúp tôi một chút đi." Phương Nghiên Duy nói, "Tôi để cái thùng giấy trước cửa phòng tắm của cậu, cậu mở ra lấy bừa một bộ nào đó đưa cho tôi đi, đồ ngủ của tôi rơi xuống đất rồi."
Trong thùng chắc toàn là quần áo thường dùng của cậu, tìm một bộ đồ ngủ chắc không có vấn đề gì.
Lộ Chấp không nói gì, chắc đã đi rồi.
Phương Nghiên Duy đợi năm phút vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
"Cậu có thể nhanh chút được không?" Phương Nghiên Duy hỏi.
Có việc đơn giản thế cũng không giúp sao?
Lộ Chấp nhìn vào thùng giấy, thấy toàn là ổ chó, thức ăn cho chó và đồ chơi cho chó. Hắn liếc mắt nhìn về phía cửa phòng tắm, không nói gì.
"Chuyện này khó làm lắm hả?" Phương Nghiên Duy đẩy cửa định bước ra, "Ngoài học ra cậu còn biết làm gì nữa không?"
"Cũng khá khó, tôi cảm thấy chỉ có cái này là mặc được thôi." Giọng nói lạnh lùng của Lộ Chấp vang lên từ ngoài cửa, tay hắn đang cầm mấy chiếc vòng cổ chó, "Hay cậu tự chọn một cái?"
Lời của tác giả:
Ngoài việc học ra tôi còn biết x cậu.