Tôi Thực Sự Không Có Quyến Rũ Cậu Ta

Chương 34: Hẹn hò




Phương Nghiên Duy cân nhắc kỹ, nếu cậu nói "không biết" thì rất có thể giây tiếp theo Lộ Chấp sẽ lấy chuỗi Phật châu đập lên đầu cậu.

"Tôi có thể nhảy ra khỏi xe không?" Phương Nghiên Duy lịch sự hỏi.

Lộ Chấp: "Nếu cậu nhất định phải nhảy thì chờ một chút đã."

Phương Nghiên Duy:?

Lộ Chấp chuyển động tay lái, chiếc Bentley màu đen nhập vào dòng xe cộ, lướt qua một chiếc xe đang chầm chậm chạy rồi tăng tốc lao lên đường cao tốc.

Tốc độ xe sát ngưỡng giới hạn, Lộ Chấp với giọng điệu thản nhiên lên tiếng: "Cậu có thể nhảy rồi."

Phương Nghiên Duy: "..."

Mẹ nó.

Nhảy cái rắm á.

Cậu kéo dây an toàn ra, buộc chặt mình vào ghế ngồi.

Bọn họ đi đâu đây?

Cậu mở bản đồ trên điện thoại bật định vị, theo dõi chấm xanh đang di chuyển trên màn hình một lúc, cậu cảm thấy hình như họ đang chạy ra khỏi thành phố hướng về vùng ngoại ô.

Qua kính chiếu hậu, cậu thấy chiếc xe của Tóc vàng và nhóm người kia dường như đang ra sức đuổi theo sau.

Nội dung buổi hẹn hò của đại ca là lái xe đua tốc độ à?

Thế này thì khôn khan quá đó, ai mà cảm động cho được.

"Phương Nghiên Duy." Lộ Chấp lên tiếng.

"Gì?" Phương Nghiên Duy bực bội hỏi.

Lộ Chấp dừng lại một chút, hắn nói: "Tôi chỉ muốn nói với cậu là trong túi giấy bên cạnh cậu có đồ ăn vặt mà cậu thích."

Phương Nghiên Duy nhìn sang bên trái, quả nhiên thấy một chiếc túi giấy lớn.

Cậu vội nhìn qua, thấy trong đó có nho khô, thạch nho và kẹo dẻo vị nho.

Đây là muốn tiêu diệt toàn bộ nho trên thế giới à?

Thôi thì chỉ ăn một viên kẹo dẻo vậy.

Chẳng liên quan gì đến buổi hẹn cả. Mua ở đâu mà ngon thế?

Chiếc xe rời khỏi cao tốc khi ra khỏi khu đô thị, rẽ vào một con đường nhỏ hơn.

Phương Nghiên Duy vừa bóc lớp vỏ ngoài của viên thạch vị nho, khóe mắt cậu chợt thấy xa xa có một chiếc xe cảnh sát giao thông phía trước.

"Cậu chạy sang bên kia một chút đi." Cậu nói.

Lộ Chấp:?

"Cảnh sát giao thông, có thấy không?" Phương Nghiên Duy lớn tiếng nhắc.

Lộ Chấp nhẹ nhàng đáp: "Thị lực của tôi cũng không đến nỗi tệ."

"Vậy thì tránh đi chứ!" Phương Nghiên Duy sốt ruột, ngay cả đại ca cậu cũng dám quát.

"Tôi đang chạy xe đúng luật..." Lộ Chấp nói đến đây dường như chợt hiểu ra điều gì, "Trong túi tôi."

Phương Nghiên Duy: "Cái gì cơ?"

"Giấy phép lái xe."

Thật không?

Lợi dụng lúc đèn đỏ, Lộ Chấp dừng xe trước vạch qua đường, Phương Nghiên Duy đánh bạo đưa tay vào túi của Lộ Chấp.

Túi áo đồng phục không có, túi quần... Túi quần thì khó mò quá.

Sao lại không thấy?

Lộ Chấp cúi xuống, nhìn thấy cậu một tay chống lên giữa ghế, lưng hơi cong tạo thành đường nét đẹp mắt, mái tóc màu nâu nhạt mềm mại lơ lửng trên eo hắn. Ánh mắt Lộ Chấp lóe lên khó mà đoán được.

Khi đèn đỏ chuyển xanh, Lộ Chấp đạp ga, từ ngăn chứa đồ bên cạnh rút ra một tấm bằng lái rồi quăng qua cho cậu.

"Quấy nhiễu người lái xe thật đấy." Lộ Chấp nói.

Phương Nghiên Duy cầm tấm bằng lái màu đen, tai cậu có hơi đỏ.

Cậu đâu có cản trở việc lái xe.

Ồ đúng rồi, hắn hơn cậu nửa tuổi.

Trong ảnh thẻ, gương mặt của Lộ Chấp lạnh lùng không nở nụ cười nào, cứng đơ như cục đá.

Phương Nghiên Duy bỗng nhớ lại lần trước vô tình nhìn thấy khung ảnh ở phòng khách, trong đó là một đứa trẻ với nụ cười ngọt ngào vô tư.

Thiên thần nhỏ... sao lại biến thành cục băng lớn thế này?

Chiếc xe dừng lại giữa vùng đồng không mông quạnh trước ánh mắt ngày càng kinh hãi của Phương Nghiên Duy.

Tóc vàng vác một bó dây thừng, Cố Điềm đeo trên lưng một cái xẻng, hai cậu đàn em phía sau khiêng một chiếc hộp lớn màu đen bước xuống xe gọi một tiếng anh Chấp.

Phương Nghiên Duy:???

Đây là nếu không theo đuổi được vậy thì chôn cậu luôn cậu hả?

"Tôi không đi đâu." Đại ca trường Lộ Dữ mất mặt bám chặt lấy ghế xe, "Tôi không ra ngoài đâu."

"Anh Phương." Lộ Chấp cúi người vào trong xe, gỡ tay cậu ra khỏi ghế, "Cho tôi chút mặt mũi đi."

Phương Nghiên Duy: "."

Hu hu hu.

Lộ Chấp liếc nhìn đám dụng cụ trên tay Tóc vàng và Cố Điềm, hắn im lặng một chút rồi nói: "Mấy người đi trước đi."

"Phương Nghiên Duy." Lộ Chấp nói, "Sao lúc tôi dạy cậu viết văn không thấy trí tưởng tượng của cậu phong phú thế nhỉ?"

Phương Nghiên Duy: "...Ừm."

Dẫn người vào rừng để hẹn hò.

Hắn là theo đuổi ma quỷ thì có.

"Lão đại! Bên này!" Ở xa xa trên sườn đồi thấp thoáng hiện ra hình dáng của một công trình, Tóc vàng đứng trên đó vẫy tay gọi họ.

Sau cơn bão, bầu trời trong xanh với chút sắc cam ấm áp của hoàng hôn, những đám mây kết thành những làn sóng trắng cuồn cuộn. Nơi chân trời xa xăm, những chú hải âu vỗ cánh bay giống như những dấu chấm sống động trên trang giấy trắng.

Một chiếc dù màu cam đỏ lướt theo gió hạ xuống.

Phương Nghiên Duy: "Căn cứ lượn dù?"

"Ừ." Lộ Chấp nói, "Anh trai của Tóc vàng sau khi giải ngũ thì lập ra cùng vài người bạn."

Phương Nghiên Duy theo sau Lộ Chấp bước lên điểm xuất phát trên đỉnh đồi, vừa trông thấy Cố Điềm, cô chị gái học lớp 12 với mái tóc nhuộm hồng đang kéo dù lượn lao thẳng về phía vực bên dưới rồi từ từ cất cánh.

Ngầu quá đi.

Phương Nghiên Duy nghĩ thầm.

Không hổ là bạn của anh Chấp, cuộc sống của họ đúng là lướt trên lưỡi dao, thật biết cách chơi.

Tóc vàng đứng tại chỗ, cơ bắp nổi lên dưới lớp áo, mái tóc vàng của cậu ta bay phấp phới trong gió.

Dưới ánh nhìn ngưỡng mộ của Phương Nghiên Duy, Tóc vàng ngước mắt nhìn dù lượn của Cố Điềm trên trời, lại nhìn xuống vực, bước đi đầy ngạo mạn rồi ọe một tiếng quay lại nôn thốc nôn tháo.

Phương Nghiên Duy: "..."

"Cậu ta sợ độ cao." Lộ Chấp kéo Phương Nghiên Duy lùi lại xa một chút.

"Tôi cũng có thể bay chứ?" Cậu hỏi.

Không thể không thừa nhận là cậu rất thích.

"Chờ một chút." Lộ Chấp nói xong câu này thì bước vào tòa nhà trắng của căn cứ dù lượn.

Phương Nghiên Duy đứng trên bãi cỏ ở điểm xuất phát, từ xa nhìn thấy chiếc dù lượn màu cam đỏ của Cố Điềm biến thành điểm màu tô thêm cho hoàng hôn.

Lộ Chấp thay bộ đồng phục xanh đậm của trường trung học Lộ Dữ bằng bộ đồ đen đặc trưng của căn cứ. Hắn đeo kính bay, dưới chân là đôi bốt da, trên miệng cắn hờ một điếu thuốc.

Lớp vỏ thiên thần nhỏ được lột bỏ hoàn toàn, Phương Nghiên Duy từ xa nhìn lại, cảm thấy bộ đồ này càng phù hợp với khí chất ngông nghênh của vị đại ca số 13.

"Lại đây."

Phương Nghiên Duy thấy Lộ Chấp ngồi trên ghế vẫy tay gọi mình.

"Ngồi lên đùi tôi." Lộ Chấp rút ra một đoạn dây có khóa sắt.

Phương Nghiên Duy:?

"Bay một mình cần được huấn luyện, cậu chưa bay được đâu." Lộ Chấp dùng tay trái ấn nhẹ lên eo cậu, tay phải cẩn thận quấn dây an toàn quanh người cậu, "Tôi sẽ đưa cậu đi bay."

"...A."

Tai của Phương Nghiên Duy hơi đỏ lên, ban đầu cậu chỉ dựa sát vào nhưng Lộ Chấp buộc dây quá chặt khiến cậu phải ngồi trên đùi hắn. Hai người dính chặt vào nhau, chỉ cách nhau bởi lớp quần áo mỏng của mùa hè. Cậu gần như có thể cảm nhận được hơi ấm từ người Lộ Chấp truyền sang.

Lộ Chấp một tay ôm ngang eo cậu từ bên trái, tay phải cẩn thận buộc chặt từng chiếc dây an toàn.

"Ngửa đầu ra một chút." Lộ Chấp dùng bàn tay đeo găng da đen đỡ cằm cậu lên, giúp cậu chỉnh lại dây an toàn trên vai.

"Cậu đang run đấy à?" Lộ Chấp hỏi.

"Tôi là do lo lắng thôi." Phương Nghiên Duy chưa từng bay cái này bao giờ.

"Không sao đâu." Lộ Chấp đáp.

Giọng điệu của hắn vẫn lạnh lùng như mọi khi nhưng nỗi lo lắng trong lòng Phương Nghiên Duy lại biến mất. Mùi hương nhè nhẹ của gỗ đàn hương, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy yên tâm lạ thường.

Tóc vàng và một người đàn em khác từ bên cạnh đến, mở rộng chiếc dù lượn trong gió.

Phương Nghiên Duy đang đứng ngây ra, cậu cảm thấy gió nâng người cậu lên một chút, chiếc dù lượn được Lộ Chấp dùng hai tay nâng lên.

Tóc vàng đẩy từ phía sau, dưới chân cậu đột nhiên biến thành một vách đá.

Cậu căng thẳng đến mức chân mềm nhũn, sống lưng tê dại như bị điện giật, gió thổi mở chiếc dù lượn trắng, nâng họ lên trước khi hoàn toàn rơi xuống, chiếc dù trắng bay lên trời.

Trên bệ cất cánh, Tóc vàng hét to.

"Trời ơi anh Chấp buộc người quá chặt rồi." Một người đàn em khác giúp cất cánh nói, "Học sinh ngoan thật đúng là ngoan, không dám lên tiếng kêu đau gì luôn."

Phương Nghiên Duy sợ hãi hét lên mấy tiếng.

Ngoài gió ra, chỉ có Lộ Chấp mới có thể nâng đỡ cậu.

"Cậu có thể mở mắt ra một chút." Giọng Lộ Chấp nghe có vẻ hơi uất ức, "Nếu không thì chuyến này tôi cho cậu bay vô ích rồi."

Lộ Chấp: "Dù lượn rất chắc."

Phương Nghiên Duy rụt người lại từ từ mở mắt ra.

Cậu nhìn xuống đảo Lộ từ hàng trăm mét trên không, chiều tà dần bị bóng đêm nuốt chửng, nước biển xanh thẫm từng chút một ướt đẫm bãi biển.

Thế giới thật rộng lớn.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể nhìn thế gian từ góc độ này.

Lộ Chấp điều chỉnh hướng bay, tạo cho cậu một ảo giác như đang cưỡi gió.

"Cái màu đỏ bên kia là một điểm hạ cánh." Lộ Chấp nói bên tai cậu, "Còn phía Bắc là màu vàng, gần bờ biển là một điểm khác, chúng ta nhảy xuống cái nào?"

"Nhảy xuống P Thành đi!"

Lộ Chấp: "......"

Cảm giác hoảng loạn và sợ hãi ban đầu dần tan biến, thay vào đó là khát khao và hào hứng với bầu trời.

"Đệt mợ đẹp quá!" Phương Nghiên Duy hét lên, "Bầu trời đẹp thật sự."

"Không có văn hóa tí nào cả." Lộ Chấp khiển trách bên tai cậu.

Giọng nói đó quá gần, hòa với tiếng gió rít qua, gần như áp sát vào tai cậu.

Cậu dường như bị sức nóng của hoàng hôn hun đốt, tai nóng bừng, cơ thể mềm nhũn, nơi cổ bị hơi thở ấm áp lướt qua gần như cuốn theo một dòng điện nhỏ.

"Chỉ có cậu mới có văn hóa." Phương Nghiên Duy đáp lời.

"Tôi thực sự có." Lộ Chấp nói.

Xa xa trên bãi biển, có những pháo hoa bay lên trời, nở ra những bông hoa rực rỡ.

Phương Nghiên Duy đưa tay ra trước mặt như thể muốn nắm lấy những bông hoa pháo.

Cậu đã hái được những bông hoa nở trên trời.

So với thiên địa bao la, những chuyện rắc rối ở nhà dường như không đáng để bận tâm.

Có gia đình hay không, có vẻ cũng không quan trọng lắm.

Ánh sáng dần tắt, Lộ Chấp chọn một điểm hạ cánh gần biển, kéo chiếc dù lượn hạ xuống đất.

Cảm giác hoảng loạn của sự mất trọng lực lại một lần nữa ập đến, Phương Nghiên Duy cúi đầu nhìn mặt đất ngày càng gần, lại bắt đầu thét lên.

Lộ Chấp mở dù, hạ xuống điểm hạ cánh một cách vững vàng.

Quán tính khiến Phương Nghiên Duy đổ về phía trước mấy bước, nằm sấp xuống đất, Lộ Chấp vốn đã hạ xuống ổn định lại bị dây an toàn kéo lại, vấp một bước đè lên lưng cậu.

Phương Nghiên Duy: "......"

"Xin lỗi." Một tiếng cách vang lên, Lộ Chấp tháo khóa nối trên dây an toàn ra.

"Cuộc hẹn hò này thế nào?" Lộ Chấp hỏi cậu.

"......" Không nhắc đến chuyện này thì cậu gần như quên mất.

Thấy cậu không nói gì, Lộ Chấp tháo găng tay da màu đen, hắn đưa bàn tay bị dây dù siết đỏ cho cậu xem.

"Tôi đã rất cố gắng rồi." Lộ Chấp cúi đầu.

Phương Nghiên Duy: "......"

"Hay là cậu thật sự nghĩ tôi sẽ không đánh cậu?" Lộ Chấp hỏi.

Phương Nghiên Duy: "......" Đệt, lại dùng câu này chọc cậu.

Đều do cậu trước đây thỉnh thoảng đe dọa Lộ Chấp, thực sự là quả báo mà.

"Cũng... khó quên." Cậu nói.

"Ừm, vậy thì tốt." Lộ Chấp lạnh nhạt nói, hoàn toàn rũ bỏ vẻ mặt vô tội và ngây thơ.

"Cậu biết hiệu ứng cầu treo không?" Lộ Chấp nói, "Tôi đã tra cứu tài liệu, trong lúc sợ hãi và hoảng loạn cậu sẽ có cảm giác tim đập nhanh."

*Hiệu ứng cầu treo (Suspension Bridge effect) trong tình yêu là Hiệu ứng cầu treo diễn ra khi một người bước qua một chiếc cầu treo lơ lửng, khiến anh ta cảm thấy nguy hiểm rồi bỗng dưng anh ấy nhìn thấy một người phụ nữ ở đó. Khi nỗi sợ hãi vì đang ở độ cao nguy hiểm khiến tim anh ta đập mạnh, anh ta lại hiểu nhầm rằng phản ứng đó là vì nhìn thấy người phụ nữ kia. Nói ngắn gọn hơn, khi một người đang ở trong trạng thái hoảng loạn, sợ hãi và hồi hộp nhưng anh ta thấy bạn, anh ta sẽ tưởng rằng anh ta yêu bạn. (Theo trainghiemsong.vn) =)))))))))))))))))))

Nếu biết thì tôi cũng là người khá có văn hóa rồi, Phương Nghiên Duy nghĩ.

Lộ Chấp: "Đành gian lận thôi vậy."

Lộ Chấp bẻ ngón tay kêu răng rắc: "Cậu vừa rồi có cảm động không?"

Lời của tác giả:

Phương Hồ Ly: Tôi đã câu dẫn ra cái gì vậy hả.