Tôi Thực Sự Không Có Quyến Rũ Cậu Ta

Chương 27: Buông thả




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Buổi tập thể dục sáng của lớp thầy sao lại xếp thành hình rắn nước thế này?" Hiệu trưởng đến văn phòng tìm thầy Trần để tính sổ.

"Sao có thể chứ?" Thầy Trần vẫn giữ nét mặt bình thản, "Đội hình đó là do Lộ Chấp, học sinh giỏi nhất khối của trường chúng ta xếp đấy."

Hiệu trưởng: "Hả..."

Lộ Chấp à.

Cậu học sinh này từ trước đến nay luôn nghiêm khắc với bản thân, cẩn trọng và chu đáo không chỉ trong học tập mà còn trong cả hành vi cá nhân, thầy cô chẳng bao giờ phải lo lắng nhọc lòng.

Lẽ nào...

"Vậy... có thể là do chất lượng máy bay không người lái không tốt." Hiệu trưởng bỏ lại một câu rồi đi mất.

"Thầy Trần." Cánh cửa văn phòng bị gõ từ bên ngoài, đồng thời có tiếng của Lộ Chấp vang lên.

"Vào đi." Thầy Trần nói, "Đã bảo bao nhiêu lần rồi, tìm thầy thì cứ vào luôn đi, không cần khách sáo vậy đâu."

"Đây là bảng đăng ký hội thao." Lộ Chấp đưa một tờ giấy, "Hà Tuế Tuế bị thầy dạy Ngữ văn phạt chép bài nên em mang giúp cậu ấy."

"Được." Thầy Trần nhận lấy tờ giấy, nhìn lướt qua một lượt.

Học kỳ này có học sinh mới chuyển đến, thầy cũng khá mong đợi hạng mục mà học sinh mới đăng ký.

Phương Nghiên Duy — 3000m (gạch bỏ), nhảy cao.

Thầy Trần:?

Cũng ổn.

Năm ngoái lớp 11-1 không có ai tham gia nhảy cao, năm nay có Phương Nghiên Duy rồi.

Học sinh mới đến trông có vẻ như là tay anh chị, không ngờ lại có tinh thần tập thể như vậy.

"Lộ Chấp không thử tham gia hội thao à?" Giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh hỏi.

"Không ạ, em không có hứng thú, cảm ơn cô." Lộ Chấp cúi mắt, lịch sự từ chối, "Thầy Trần, em về lớp trước."

"Ừ, về đi." Thầy Trần dõi theo bóng hắn rồi nói, "Hình như Lộ Chấp không thích các môn thể thao lắm."

Học lực giỏi nhưng thể lực kém, cũng có thể hiểu được.

Chuông vào lớp vẫn chưa reo, Phương Nghiên Duy dựa bên bậu cửa sổ xem cuốn tiểu thuyết trong tay Hà Tuế Tuế.

"Chương tiếp theo đâu?" Cậu hỏi.

"Chưa ra nữa, tác giả này ngày nào cũng xin nghỉ, lần nào cũng bảo nhà mình mất điện." Hà Tuế Tuế nói, "Anh Phương, tôi thấy cậu đăng ký nhảy cao ở hội thao hả? Sao cậu không chạy 3000m nữa?"

Phương Nghiên Duy chưa từng chạy 3000m, cậu muốn thử ở trường Lộ Dữ này.

"Anh Lộ nói sân vận động của trường Lộ không được tốt lắm, chạy dài không tốt cho mắt cá chân." Cậu trả lời, "Nên tôi đổi sang nhảy cao rồi."

Hà Tuế Tuế:?

Đánh rắm, sân vận động trường Lộ Dữ vừa được tu sửa năm ngoái mà.

"Phương Nghiên Duy, đến giờ học rồi." Lộ Chấp xuất hiện ngoài cửa sổ, dùng ngón tay chạm nhẹ vào vai Phương Nghiên Duy.

"Ò ò." Phương Nghiên Duy rời khỏi bậu cửa sổ, theo sau Lộ Chấp về lớp.

"Sao tôi cứ thấy mối quan hệ của hai người dạo này tốt hơn nhiều nhỉ." Hà Tuế Tuế tự lẩm bẩm.

Phương Nghiên Duy mấy ngày nay cũng cảm thấy Lộ Chấp đối với mình có vẻ tốt hơn.

Dù Lộ Chấp vẫn giữ gương mặt lạnh lùng thường ngày nhưng ánh mắt nhìn cậu hình như nhiều hơn.

Bài nhạc làm mắt thư giãn chậm rãi vang lên, Phương Nghiên Duy cầm hộp nước ép nho trên bàn uống một ngụm nhỏ.

Cái học bá này thật là, chả biết tặng quà gì cả.

Toàn là mấy món đồ ăn vặt con nít thích.

Nhưng giờ thì cậu lại thấy nho cũng không tệ lắm.

Sách vở của Lộ Chấp được mở ngay ngắn trên bàn, kính gọng đen đặt ở bên hộp bút.

Không biết học bá cận bao nhiêu độ nhỉ.

Cậu len lén với tay, kéo chiếc kính của Lộ Chấp về phía mình rồi đeo lên.

Phương Nghiên Duy:?

Không chóng mặt, không hoa mắt.

Đây là kính không độ à?

Cậu tháo xuống rồi lại đeo lên, lặp lại mấy lần cũng không phát hiện ra có gì đặc biệt.

Cậu quay đầu lại mới nhận ra bài nhạc thư giãn đã kết thúc từ lúc nào không hay, đôi mắt đen láy của Lộ Chấp đang lạnh lùng quan sát cậu.

Đừng nói chứ người này ngày thường thoạt nhìn lạnh lùng khô khan, cổ tay đeo chuỗi Phật gỗ nhỏ, như thể chẳng có gì trên đời này làm lay động được hắn nhưng khi đôi mắt đó nheo lại, chậm rãi liếc qua thì Phương Nghiên Duy vẫn thấy toàn thân nổi da gà.

"Trả cậu." Cậu tháo kính ra đeo lại cho Lộ Chấp.

Đầu ngón tay chạm qua gò má Lộ Chấp để lại chút hơi ấm và cả hương táo thoang thoảng.

Lộ Chấp chỉnh lại kính, nói: "Phương Nghiên Duy, khi tập bài thư giãn mắt thì đừng lơ đễnh, nếu thầy giám thị đi qua sẽ trừ điểm đấy."

Vừa mở miệng nói lại trở về với vẻ khô khan thường ngày.

"Quan hệ chúng ta là gì mà xa cách vậy." Phương Nghiên Duy nói, "Đừng gọi tôi bằng tên đầy đủ nữa."

"Gọi sao?" Lộ Chấp hỏi.

"Gọi anh Phương."

"Tôi lớn hơn cậu." Lộ Chấp nói, "Thế không hay lắm."

Phương Nghiên Duy thật sự yêu chết cái vẻ ngốc nghếch của tên mọt sách này.

"Không tính theo tuổi." Cậu kiên nhẫn khuyên, "Luật giang hồ í, ai giỏi hơn thì người đó làm anh."

"Vậy à?" Lộ Chấp nói.

Lộ Chấp chậm rãi nói: "Tôi không yếu như cậu nghĩ đâu."

"Tôi giỏi hơn cậu." Phương đại ca nói, "Cậu phải gọi tôi là anh, nếu không tôi sẽ đánh cho cậu khóc."

"Phương Nghiên Duy, em muốn đánh ai khóc?" Thầy Trần xuất hiện ở bên cửa sổ.

Phương Nghiên Duy: "..."

Chỗ ngồi gần cửa sổ đúng là không tốt ở điểm này, học sinh cũng cần chút riêng tư chứ.

"Hội thao." Cậu nói, "Đánh cho đối thủ khóc hết."

Thầy Trần hài lòng rời đi.

"Thật không gọi là anh Phương sao?" Cậu tiếp tục làm phiền Lộ Chấp.

Lộ Chấp đặt cục tẩy ngang giữa hai người, không thèm để ý đến cậu nữa.

***

Thời tiết thực sự quá nóng, ở ngoài trời lâu thêm giây nào là Phương Nghiên Duy lại như bị nướng chín thêm giây đó.

Chuông ra chơi vừa vang lên, Phương Nghiên Duy liền chạy nhanh về hướng nhà ăn.

Điện thoại đột nhiên rung lên.

"Cha mày đang giải quyết nhu cầu sinh lý đây." Cậu nhấc máy, nói với giọng không vui.

"Chẳng phải đang là giờ ăn trưa hả?" Đầu dây bên kia, Lâm Dữ Tống cười.

"Hôm nay có tôm hùm đất, đến muộn là hết." Phương Nghiên Duy nói.

"Tao thấy mày đã nói trong nhóm rồi." Lâm Dữ Tống nói, "Tết Đoan Ngọ mày có về nhà không?"

Phương Nghiên Duy: "Về chứ."

Mọt sách có cuộc thi, phải đi thi.

Đất khách quê người, cậu sợ hắn không biết đường.

"Vậy cậu cẩn thận chút." Lâm Dữ Tống nhắc, "Dạo gần đây hoa khôi của trường có nhắc đến mày trên diễn đàn, thằng con riêng của mẹ kế mày, Trình Sính, còn tuyên bố nếu mày về sẽ tìm người đánh mày."

"Chỉ với nó?" Phương Nghiên Duy cười nhẹ, "Tao còn không xử được nó à?"

"Phương Đát Kỷ." Lâm Dữ Tống nghiêm túc nói, "Chuyện nhỏ giữa học sinh với nhau, nó chắc chắn không đánh lại mày, nhưng nếu nó tìm đám du côn ngoài xã hội thì tao lo mày sẽ chịu thiệt, trước đây mày từng bị thương rồi mà."

"Vậy tao sẽ cẩn thận." Phương Nghiên Duy nói.

Lâm Dữ Tống: "Ờ, tốt nhất là mày đừng để cậu ta biết chuyện mày về, có chuyện gì nhớ liên lạc với tụi này."

Phương Nghiên Duy chẳng hề sợ Trình Sính.

Thằng đó bị cậu đè xuống đánh không ít lần rồi.

Nhưng lần này cậu về K thị là để đưa mọt sách đi thi.

Cậu sợ có kẻ quấy phá rồi ảnh hưởng đến tâm trạng của mọt sách, làm bài không tốt.

Cậu không muốn Lộ Chấp không vui.

Vì thế, cậu quyết định nghe theo lời khuyên của Lâm Dữ Tống.

"Về có đi ăn không?" Lâm Dữ Tống hỏi thêm, "Hoa khôi của trường còn muốn gặp mày nữa đấy."

"Không gặp." Phương Nghiên Duy đáp, "Tao đâu thích cô ta, gặp làm gì, chẳng lẽ tao là kẻ lăng nhăng à?"

"Mịe." Nhà ăn đã ở ngay trước mắt, Phương Nghiên Duy nhanh chóng nói, "Thôi không luyên thuyên với mày nữa, tao đi tranh tôm hùm đất đây."

***

Quầy thức ăn mới mở ở nhà ăn, khu vực theo mùa—

Hà Tuế Tuế - đứa trẻ cứng đầu số một đang cãi nhau với cô phụ trách bếp.

"Hết là hết rồi." Cô phụ trách bếp lớn tiếng nói, "Cậu hỏi tôi còn không bằng đi hỏi Tề Bạch Thạch (*) vẽ cho cậu một con."

*Tề Bạch Thạch là họa sĩ, ông được biết đến rộng rãi với các tác phẩm vẽ cây cỏ và muông thú, đặc biệt là tranh vẽ tôm của ông đã thành thương hiệu, nói đến ông là phải nói đến tranh vẽ tôm và không có họa sĩ nào vẽ tôm xuất thần như ông. Một số tác phẩm vẽ tôm mình để ở cuối nhé.

"Sao ngày nào cũng làm ít vậy dì, nhà ăn còn chơi trò marketing đói khát ạ?" Hà Tuế Tuế phẩy tay một cái, "Nghe nói nhà ăn giáo viên cung cấp không giới hạn, Trần Thắng, Ngô Quảng của lớp tui đâu, ra đây gây sự giúp cái đi."

Phương Nghiên Duy đứng sau lưng: "..."

Hết tôm rồi à.

"Nấm tràm, nấm đùi gà, nấm trắng." Cậu đứng ở quầy chọn món, bưng khay đi đến chỗ ngồi quen thuộc của Lộ Chấp.

Mọt sách không có ở đây.

Cảm giác như thiếu mất một món ăn, nhạt nhẽo vô vị.

Những cây nấm tươi ngon cũng trở nên khó nuốt.

Một tiếng "cạch" nhẹ vang lên, một hộp cơm nhựa được đặt trước mặt cậu.

Con tôm hùm đất đỏ au đầy hấp dẫn cùng cậu nhìn nhau chằm chằm, hương thơm nồng nàn khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy vô cùng.

"Ở đâu cậu mua được đấy!" Cậu hỏi Lộ Chấp.

"Nhà ăn giáo viên." Lộ Chấp đáp, "Vừa rồi hết giờ học tôi đi hỏi thầy môn Sinh về đề thi."

Hỏi được nửa chừng thì hắn nói mình đói, thầy liền mua cho hắn.

"Khó mua lắm sao?" Lộ Chấp hỏi.

Khó mua chứ còn gì nữa.

Phương Nghiên Duy nói: "Học sinh giỏi, cậu chẳng phải không thích ăn mặn sao? Cho tôi một nửa đi."

Cậu lại bày ra vẻ mặt như muốn bắt nạt người khác.

"Được thôi, anh Phương." Lộ Chấp đáp.

Phương Nghiên Duy cười mãn nguyện.

Không những có tôm càng mà còn có học bá làm đàn em.

Trường Lộ Dữ đối với cậu thật sự là nơi đất lành chim đậu.

Dạo gần đây Lộ Chấp đối với cậu rất tốt.

Có lẽ là muốn làm bạn với cậu.

Bí kíp vui vẻ của người tốt bụng bán đúng là có hiệu quả, đến cả mọt sách cũng có thể làm cảm động được.

***

Gần đây Phương Nghiên Duy có chút phát sầu.

Vì Lộ Thần đã dạy cậu quá nhiều nên điểm số của cậu có tiến bộ đáng kể, cậu lại cảm thấy như thế không còn giống một tên học sinh cá biệt nữa.

"Điểm cao thì có liên quan gì đến học sinh cá biệt?" Nghe lý do cậu từ chối làm bài thi, Lộ Chấp hỏi.

"Cậu đã thấy ai đứng đầu khối lại đi đánh nhau chưa?" Phương Nghiên Duy nói, "Anh Phương không thể tiến bộ vậy nữa, mất hết uy nghiêm rồi."

"Ừm." Lộ Chấp lấy đề thi hộp mù cất vào, "Cậu đi tập nhảy cao đi."

Phương Nghiên Duy bất ngờ: "Lộ Thần, hôm nay cậu dễ nói chuyện ghê vậy?"

Lộ Chấp: "Nhảy cao hơn chút, để lắc sạch nước trong đầu cậu ra."

Phương Nghiên Duy thở phì phò bỏ đi, một lát sau điện thoại trong ngăn bàn của Lộ Chấp rung lên.

[Kim cương A]: Ra ngoài ăn cơm.

Ánh mắt lạnh lùng của Lộ Chấp chợt trở nên dịu dàng.

[Lộ Chấp]: Đi đâu?

[Kim cương A]: Cổng trường.

Hắn dọn dẹp ngăn bàn, nhặt cây bút Phương Nghiên Duy làm rơi, lau sạch rồi đặt lại vào chỗ, sau đó đeo ba lô ra khỏi lớp.

Con cáo đỏ nhỏ không để bụng, vừa bị mắng xong đã vội vã đến quấy rầy hắn.

Bên cổng trường, Phương Nghiên Duy đứng dựa vào ánh chiều tà, cậu đang nói chuyện với người khác.

Có lẽ do ánh sáng ấm áp của hoàng hôn, mái tóc nâu nhạt của cậu trông không còn quá nổi bật như thường ngày—

Không đúng.

Là vì bên cạnh cậu có một người tóc vàng và tóc hồng.

"Lộ Thần!" Phương Nghiên Duy từ xa vẫy tay với Lộ Chấp, "Đây là bạn học tóc vàng mà lần trước tôi gặp trong buổi biểu diễn, là bạn cùng trường của cậu á, tình cờ gặp lại nè."

Lộ Chấp: "..."

"Chào cậu." Lộ Chấp nói.

Hai cái bóng đèn sặc sỡ.

Tóc vàng: "Chào lão... cậu bạn cũ."

Cô gái tóc hồng tên Cố Điềm cười nhẹ, "Chúng tôi vừa đến khu này, cùng  đi đi, gần đây có quán bar, đi uống chứ?"

Tóc vàng đồng tình, tình huống này chẳng lẽ không nên làm vài ly à?

"Tôi phải nghe lời bạn đứng đầu khối đã." Phương Nghiên Duy nói.

Lộ Chấp: "Vậy uống cháo đi."

Tóc vàng: "..."

Lão đại của bọn họ đang khó chịu thì phải.

Lời của tác giả:

Phương Nghiên Duy: Cậu phải gọi tôi là anh, nếu không tôi sẽ đánh cho cậu khóc.

Lộ Chấp: Được rồi anh Phương.

Sau này, Lộ Chấp: Cậu phải gọi tôi là anh, nếu không tôi sẽ "làm" đến khi cậu khóc.

***





Tranh vẽ Tôm của Tề Thạch Bạch chôm từ gờ gờ.