Phương đại ca có manh mối không đủ nên dùng khí thế bù vào, ép Hà Tuế Tuế phải xổng chửi tiếng địa phương.
"Chắc không phải Lộ Thần." Hà Tuế Tuế nói, "Cậu ấy trông rất vô tội."
Mọi người đều bị làm cho hoang mang, nhất loạt bầu phiếu cho ủy viên học tập hay rụt rè Từ Chính Nghĩa làm hung thủ.
"Không, không phải tôi mà." Từ Chính Nghĩa uất ức vô cùng, "Là người khác."
Phương Nghiên Duy cảm thấy hung thủ cũng không phải Từ Chính Nghĩa vốn thật thà.
Cậu nghi ngờ Hà Tuế Tuế có khả năng quậy đục nước trò chơi hơn.
"Mọi người đã chắc chắn chưa?" Anh chàng Quản lý trò chơi hỏi, "Vậy được rồi, bây giờ xin mời hung thủ của chúng ta tự đứng lên nào."
Phương Nghiên Duy trừng Hà Tuế Tuế, Hà Tuế Tuế lại trừng Từ Chính Nghĩa, trừng ra một chuỗi thức ăn.
Cả phòng ai nấy đều không ai dám lên tiếng gì, Lộ Chấp đặt kịch bản xuống, hắn với khuôn mặt vô tội chậm rãi đứng dậy.
Phương Nghiên Duy: "? Tôi đệt."
Từ đầu đến cuối cậu không hề nghĩ rằng chồng mình, à không, Lộ Chấp, lại là hung thủ.
"Anh đẹp trai chơi hay đấy." Người dẫn chương trình khen ngợi.
Trông như có tám trăm mưu kế trong đầu.
Người dẫn chương trình nói: "Nói đi, động cơ gây án là gì, tại sao lại giết người."
"Vì hắn muốn làm hại Phương Nghiên Duy của tôi." Lộ Chấp nói, "Vì thế tôi đã lên kế hoạch cho một loạt quy trình gài bẫy để đổ tội."
Phương Nghiên Duy sững sờ một chút, có lẽ vì giọng của Lộ Chấp quá dễ nghe khiến sống lưng cậu khẽ tê dại, eo hơi mềm đi một chút, lần này cậu không sửa lời Lộ Chấp.
Chính cậu là người nói Lộ Chấp nên nhập vai vào trò chơi, bây giờ không thoát ra khỏi vai được lại là cậu.
Rõ ràng trên thực tế, mọt sách này không bảo vệ được cậu, cậu cũng không cần ai bảo vệ nhưng khi nghe Lộ Chấp nói dựa theo kịch bản như vậy, trong lòng cậu vẫn cảm thấy rất ấm áp.
"Phải là người có đầu óc mới chơi được nha." Hà Tuế Tuế nói, "Thật không ngờ Lộ Thần lại là hung thủ, tôi tưởng cậu ấy chỉ là một công tử không hiểu sự đời thôi, Lộ Thần giỏi giấu thật."
"Đó là bạn cùng bàn lợi hại của tôi đấy." Phương Nghiên Duy cảm thấy tự hào một cách kỳ lạ.
Trò chơi của bọn họ kéo dài khoảng hai tiếng. Khi kết thúc, ánh đèn gần bờ biển đã mờ đi nhiều, chỉ còn thấy ánh sáng mờ ảo từ ngọn hải đăng xa xăm trên biển.
Hà Tuế Tuế ngáp một cái: "Đi về khu cắm trại ở công viên ở bờ biển ngủ thôi."
Lộ Chấp đến sau nên không có lều.
"Anh Chấp làm sao bây giờ?" Từ Chính Nghĩa hỏi, "Hay là đi tìm một khách sạn gần đây?"
"Cậu ta ngủ trong lều của tôi." Phương Nghiên Duy nói, "Ngủ cùng tôi."
Các khách sạn gần đó vừa lộn xộn vừa bẩn, nghe nói còn có người tụ tập đánh nhau, không phù hợp với cậu bạn cùng bàn ngây thơ như bông hoa trắng nhỏ của cậu.
Dù sao cậu ngủ cũng rất ngoan sẽ không chiếm nhiều chỗ, không làm phiền Lộ Chấp.
"Được chứ?" Cậu quay sang hỏi Lộ Chấp.
"Ừ." Lộ Chấp đáp.
Giọng nói trầm ấm lại êm tai, Phương Nghiên Duy không kịp phản ứng lại nhớ đến câu "vị hôn phu" vang lên bên tai lúc nãy, lỗ tai cậu có chút nóng lên.
Phương Nghiên Duy dựng lều dưới cây dừa cách đây năm tiếng, mất khoảng một tiếng rưỡi mới xong, cậu tự thấy khá hài lòng với cái lều của mình.
Cậu men theo đường cũ tìm lều nhưng khi đến nơi không thấy lều đâu, chỉ thấy quả dừa rơi trúng lều.
Phương Nghiên Duy:?
"Anh Chấp." Cậu hỏi, "Dừa ở đây hay rơi xuống bất ngờ vậy sao?"
Quá đen đủi rồi.
Lộ Chấp: "Chẳng lẽ nó phải chào hỏi rồi mới rơi?"
Phương Nghiên Duy: "Ờ..."
"Cậu nên mừng..." Lộ Chấp nói, "Vì nó không rơi xuống đầu cậu lúc nửa đêm."
Phương Nghiên Duy: "..."
Cậu chỉ còn cách dọn quả dừa để cứu cái lều của mình.
"Dựng tạm lại vậy." Phương Nghiên Duy nói, "Không thì hai chúng ta phải đi thuê phòng trọ mất."
Chiếc lều được dựng lại, ngoài vài nếp nhăn và chút nước dừa dính lên thì không có gì hư hại nhiều.
Phương Nghiên Duy chui vào lều, kéo màn ra: "Vào đi."
Không gian hơi chật, nhưng cậu và mọt sách đã từng ngủ chung rồi, hoàn toàn không có vấn đề gì lớn.
Nói cũng lạ, cậu từng cảm thấy việc ở chung với mọt sách là chuyện vô vị nhưng bây giờ dường như lại có thể nói chuyện không dứt.
Dù chỉ là cậu nói một mình.
"Chơi xong phấn khích quá, không buồn ngủ tí nào." Phương Nghiên Duy nằm ngửa trong lều, "Học bá, cậu chưa bao giờ ngủ muộn thế này đúng không?"
"Ừm?"
"Vậy coi như tôi dẫn cậu chơi một trận lớn rồi." Phương Nghiên Duy nói, "Tôi không mong cậu vi phạm nội quy trường nữa, tôi với cậu làm hòa đi, cậu ra ngoài vui chơi cùng tôi nhiều hơn là được."
Đừng lúc nào cũng nghiêm túc như vậy. chẳng có tí hơi thở của tuổi trẻ gì cả.
Cậu quay người dịch lại gần phía Lộ Chấp một chút.
Lúc trước cậu thấy hương trầm trên người Lộ Chấp như ông cụ non, nhưng giờ lại thấy dễ chịu.
Ỷvào việc mọt sách tối nay rất khoan dung với mình, cậu tháo chuỗi hạt gỗ mảnh trên cổ tay trái của Lộ Chấp, tự mình xoay xoay từng hạt.
"À, Lộ Thần." Phương Nghiên Duy nói.
"Ừ?"
"Lần trước tôi đến văn phòng xác nhận học bạ nghe giáo viên chủ nhiệm nói là tết Đoan Ngọ này cậu sẽ đến thành phố K của chúng ta tham gia một cuộc thi phải không?" Anh hỏi.
"Ừ."
"Vậy tôi về cùng cậu nhé." Phương Nghiên Duy nói, "Cậu đi cùng tôi đến trường Thập Tam, tôi cũng sẽ đi cùng cậu về thành phố K, tôi dẫn cậu đi ăn nấm nhé."
Lộ Chấp: "."
Lộ Chấp: "Thi xong rồi ăn."
"Không độc chết cậu đâu!" Phương Nghiên Duy đá Lộ Chấp một cái, "Người bình thường tôi không dẫn đi ăn đâu."
Mọt sách này ngày thường lúc nào cũng vùi đầu trong sách, nhưng xương cốt và cơ bắp lại cứng cáp đến lạ, đá một cái mà ngón chân cậu đau quá trời.
"Được." Lộ Chấp đáp.
Đồng ý rồi?
Lần này dễ dàng thế?
Ngoài con chó của mình, Phương Nghiên Duy không có gì lưu luyến với thành phố K.
Nhưng khi Lộ Chấp đồng ý cùng cậu về, đột nhiên cậu lại cảm thấy có chút mong chờ về thành phố này.
"Vậy tôi xem vé máy bay." Cậu nói, "Đưa số chứng minh thư của cậu cho tôi đi."
Lộ Chấp đọc một dãy số.
Phương Nghiên Duy nằm rất gần Lộ Chấp, chỉ cần Lộ Chấp cúi xuống là có thể nhìn thấy màn hình điện thoại của cậu.
"Cậu sinh ngày 1 tháng 9?" Lộ Chấp hỏi.
"Đúng vậy, ngày này thường không ai vui nổi." Năm nào cũng vừa ăn bánh kem vừa làm bài tập.
"Cậu còn chưa đủ tuổi, nói bậy là không đúng đâu." Lộ Chấp nói.
"Thế đã là gì chứ?" Phương Nghiên Duy ném điện thoại qua một bên, lật người cố tình đè lên chân Lộ Chấp, cậu tỏ vẻ muốn bắt nạt người ta, "Anh Phương cậu không việc xấu nào là không dám làm."
Không gian trong lều chật chội, dù cẩn thận đến đâu hai người vẫn không tránh khỏi việc cơ thể chạm vào nhau.
Phương Nghiên Duy miệng nói không sợ gì, nhưng Lộ Chấp lại nhớ đến vẻ mặt dễ đỏ của cậu khi chơi trò chơi lúc nãy.
Rõ ràng trong thâm tâm cậu đơn thuần như nước, mềm mại vô cùng, vậy mà lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn như sợ người khác bắt nạt.
"Cứ thoải mái phá phách đi." Lộ Chấp nói.
Phương Nghiên Duy không nghe rõ, cơn buồn ngủ chậm rãi kéo đến.
Điện thoại rung lên, Hà Tuế Tuế tạo một nhóm chat.
[Kim cương A]: Ông đây buồn ngủ.
[Tuế Tuế Bình An]: Đến chơi không, chơi trò sự thật đi.
[Tuế Tuế Bình An]: Tôi thầm thích một chị khóa trên!!!
[Tuế Tuế Bình An]: Tổ chức phái cậu đi thăm dò nội tâm của chồng cậu.
Chồng tôi?
Phương Nghiên Duy nháy mắt phản ứng lại.
[Kim cương A]: Biến đi.
Nhưng cậu thực sự không tưởng tượng nổi nếu tảng băng này thích một người sẽ trông như thế nào?
Băng sẽ tan à?
***
Đảo Lộ vốn dĩ nằm ở phía Nam, sau tiết Thanh Minh thời tiết càng trở nên nóng bức.
Dù chưa đến tháng được phép mặc đồng phục mùa hè theo quy định của trường nhưng học sinh trong trường rõ ràng không chịu nổi nữa, cứ canh lúc không ai để ý mà cởi áo khoác đồng phục ra.
Chỉ có cậu bạn cùng bàn tốt của Phương Nghiên Duy vẫn mặc đúng bộ đồng phục và kéo khóa lên tận cổ.
"Các cao tăng như cậu không cảm thấy nóng sao?" Phương Nghiên Duy vừa ăn kem vừa lầm bầm hỏi cậu bạn cùng bàn, "Tôi sắp nóng chết rồi."
Dạo gần đây đồ ăn vặt mà Từ Chính Nghĩa tặng cậu đột nhiên ngon hơn hẳn, hôm nay cậu ấy tặng cậu một cây kem nho sữa.
Vừa từ sân bóng rổ trở về, cậu đã thấy cây kem nằm trên bàn học của mình.
Nhìn là biết vừa mua, vẫn còn lạnh.
Dù trước đây cậu đã từng nói không thích nho nhưng vị nho nhẹ nhàng của cây kem này lại làm cậu thấy thích thú, còn rất mát mẻ.
"Ủy viên học tập." Cậu quay đầu lại, "Cậu ngày càng biết chọn đồ ăn vặt đó nha."
"Hả?" Từ Chính Nghĩa ngơ ngác, "Đây, đây không phải tôi mua đâu, hạt dưa trong ngăn bàn của cậu mới là do mẹ tôi bảo mang đến, có đến sáu vị lận."
Không phải do ủy viên học tập tặng?
Thế thì từ đâu ra?
"Không phải là do ai đó đang theo đuổi tôi tặng chứ?" Cậu hỏi, "Ai lại để ý đến tôi nữa rồi?"
Lần trước cô nàng nhí nhảnh ngang tàng theo đuổi cậu đã cho cậu không ít phiền phức.
Hà Tuế Tuế đang uống nước sặc một cái: "Anh Phương, đó là do anh Chấp mua cho cậu đấy."
Phương Nghiên Duy:?
Hôm nay là ngày gì thế này?
Cục băng lạnh kia lại mua kem cho cậu á?
Ăn nhầm thuốc ư?
Nhưng sự thật là kem này cũng ngon lắm.
Khi bọn họ đang trò chuyện, Lộ Chấp vẫn đang chăm chú lật qua quyển sách dày cộm trên bàn, đầu cũng không thèm ngẩng.
Sau khi ăn xong kem, có vẻ như cậu không thấy nóng nữa.
"Còn nữa không?" Cậu đẩy đẩy Lộ Chấp.
Nho, hóa ra cũng thơm phết, không phải quả nho nào trên đời cũng chua.
"Hết rồi." Lộ Chấp từ dưới đống sách bới ra một xấp đề cương, đẩy tới trước mặt cậu, "Rút một tờ."
"Vậy nên cậu định trước cho ngọt sau đó mới ra đòn à?" Phương Nghiên Duy hỏi.
Chỉ một cây kem thôi mà cũng đòi bắt cậu làm bài tập à?
Cậu hất mặt đầy kiêu ngạo, quay đầu đi.
Một lát sau—
"Cái này khác gì so với đề cương mấy lần trước đâu?" Cậu cảnh giác hỏi.
"Đây là phiên bản đặc biệt theo mùa." Lộ Chấp đáp.
Phương Nghiên Duy: "..."
Được rồi, viết thì viết, không viết chắc bị cằn nhằn chết mất.
Khi Lộ Chấp ngoan cố thì cậu không thể nào thắng nổi.
Sự khác thường của mọt sách vẫn tiếp tục.
Phương Nghiên Duy không thích ăn cơm tối, có khi cậu sẽ dùng cớ tụt đường huyết để lẻn ra ngoài
Hôm nay cũng thế.
Cậu cố kìm nén cơn bực bội muốn xé tờ đề cương, kiên nhẫn viết được một nửa tờ bài mà Lộ Chấp đưa.
"Tôi đói rồi, tôi về trước..." Cậu chưa kịp nói hết câu thì một hộp bánh quy sô cô la bị đẩy đến trước mặt.
Bánh quy sô cô la hình cây nấm.
Chẳng phải thứ này hay dành cho con nít ăn sao?
"Cậu có thể hiểu nhầm về tôi rồi đấy." Phương Nghiên Duy nói, "Tôi chỉ thích nấm, chứ không phải những thứ có hình dạng giống nấm."
"Ăn vặt trong lớp vào buổi tối thế này có vẻ không hay lắm đâu nhỉ?" Cậu thăm dò.
"Cậu trốn học càng không tốt." Mọt sách nói, "Lựa chọn cái ít hại hơn."
Phương Nghiên Duy bất lực, đành phải mở gói bánh quy ra nhai rôm rốp.
Dạo gần đây trông cậu có vẻ rất thích ăn đồ vặt sao?
Hay là mọt sách đột nhiên nhận ra dùng đồ ăn có thể làm cậu im lặng được một lúc?
Không hổ danh là học bá, biết cách dùng đạn bọc đường rồi.
"Tôi ồn ào lắm à?" Cậu hỏi.
"Cũng tạm." Lộ Chấp đáp.
"Qua đây nói chuyện đi." Thầy Trần gõ cửa lớp, "Phương Nghiên Duy, em không cúi đầu làm bài mà ăn gì thơm thế?"
"Khá được, thầy có muốn thử một cái không?" Phương Nghiên Duy hỏi.
"Cho thầy... thầy mới không cần!" Thầy Trần tiếp tục nói, "Cuối tuần sau trường mình tổ chức đại hội thể thao, ngày mai thầy sẽ mang bảng đăng ký cho các em, nhớ hăng hái tham gia."
***
Mỗi khi đến đại hội thể thao, các giáo viên chủ nhiệm đều thích bắt các học sinh năng động trong lớp tham gia, càng nhiều càng tốt.
Môn sở trường của Phương Nghiên Duy là nhảy cao, cậu chủ động tìm uỷ viên thể dục Trần Thắng điền đơn đăng ký.
Cậu chậm trễ một lúc vì điền đơn lúc tìm lớp thì 11-1 đã xếp hàng ngay ngắn bên cạnh toà nhà hoạt động sát sân vận động.
Cậu như thường lệ tìm Hà Tuế Tuế, đứng sau lưng cậu ấy.
Ánh nắng giữa tháng tư có chút gay gắt, Phương Nghiên Duy rất không thích thời tiết nóng thế này.
Vì có các lãnh đạo trường khác đến tham quan nên trường tổ chức quay phim, mỗi học sinh đều phải mặc đồng phục chỉnh tề, kín mít như vậy khiến cậu rất khó chịu.
Cậu đặt tay lên khoá kéo áo đồng phục, định cởi áo khoác ra cho thoải mái, cùng lắm thì chút nữa vào phòng hiệu trưởng đứng phạt.
Cậu từ xa nhìn thấy Lộ Chấp đứng cạnh giáo viên chủ nhiệm Trần, hắn đang giúp thầy chỉnh đốn hàng ngũ, nghiêm túc điều chỉnh vị trí của từng người khiến hàng ngũ của lớp 11-1 thẳng tắp như một đường thẳng.
Lúc này, cậu lại mong Lộ Chấp đi về phía mình, có khi cục băng kia còn toả ra khí lạnh giúp cậu mát mẻ một chút.
Lộ Chấp thật sự đi tới, liếc nhìn khoá kéo áo đồng phục mà cậu đã kéo được một nửa.
"Lộ Thần?" Cậu nở nụ cười, "Định làm gì vậy nha?"
Mái tóc màu nâu nhạt của cậu dính mồ hôi rũ xuống trán.
Cậu tự cho rằng mình đang đứng rất ngay ngắn, chân cậu đang hướng thẳng về phía Hà Tuế Tuế phía trước.
Nhưng chắc Lộ Chấp sẽ đến để bắt lỗi về cách ăn mặc hoặc tư thế của cậu, cậu đã sẵn sàng tinh thần rồi.
"Phương Nghiên Duy, cậu đứng lệch rồi." Lộ Chấp hạ mắt, lạnh lùng đẩy vai cậu vào một vị trí có bóng râm mát cách đó nửa bước.
Phương Nghiên Duy: "Phải không?"
Cảm giác bị ánh nắng gay gắt đốt cháy biến mất.
Vẫn là chỗ râm mát tốt hơn.
Mấy người phía sau nối đuôi vào hàng.
Trong khung cảnh mà máy quay không người lái trên sân vận động ghi lại, đội ngũ của lớp 11-1 đã bị cong ở phần đuôi.
Lời của tác giả:
Lộ Chấp cũng bị bẻ cong như vậy.