"Ừm?" Phương Nghiên Duy đang cắm cúi chép bài thì khẽ nghiêng đầu, "Cậu phát hiện ra rồi à?"
Phương Nghiên Duy nói: "Để tôi ra tay thử hiệu quả xem."
Cậu dừng bút, xòe năm ngón tay ra vẫy vẫy trước mặt Lộ Chấp: "Lộ Chấp, cậu giúp tôi làm bài thi tháng đi."
Lộ Chấp khẽ nhấc mí mắt, không để ý đến bàn tay nghịch ngợm của cậu, hắn dùng cây bút trong tay chỉ vào câu trắc nghiệm mà Phương Nghiên Duy đang cầm: "Tôi viết đáp án là B, không phải là 13."
Phương Nghiên Duy: "..."
Cậu dường như nhìn thấy vẻ khinh thường trên mặt của tên mọt sách như muốn nói "Đến chép bài mà cậu cũng không biết chép à."
Sau khi chép xong bài thi vật lý của Lộ Chấp, Phương Nghiên Duy viết tên và lớp của cả hai lên bài kiểm tra rồi đưa cho lớp phó học tập Từ Chính Nghĩa, người đang thu bài.
"Cuối tuần là thi tháng rồi, hu hu hu." Hà Tuế Tuế bắt đầu khóc lóc dự trước, "Nếu điểm tiếng Anh của tôi lại tụt xuống nữa thì sau này tôi chỉ có thể kế thừa tiệm thú cưng của gia đình mình thôi."
Cậu ta đứng dậy: "Tôi sẽ đến văn phòng của tổ trưởng tiếng Anh xem có thể dò hỏi được đề thi không."
Phương Nghiên Duy không ngờ lại có cách làm như vậy, cậu dõi theo Hà Tuế Tuế rời đi, nhìn rất lâu, khi quay đầu lại mới phát hiện Lộ Chấp đang nhìn cậu với vẻ mặt lạnh lùng.
"Cậu cũng muốn đi à?" Lộ Chấp hỏi.
"Không muốn." Phương Nghiên Duy nói, "Có dò cũng chẳng ra được gì."
Tổ trưởng tổ tiếng Anh đã gần đến tuổi nghỉ hưu, là một giáo viên lớn tuổi tại địa phương, mỗi khi nói chuyện thường pha chút giọng địa phương.
Có lần Phương Nghiên Duy đi ngang qua lớp của họ.
Buồn cười là, hoàn toàn không hiểu gì cả.
"Này, Lộ Thần." Cậu dán một miếng dán hình mặt cười lên cốc nước trong suốt của Lộ Chấp, "Thi xong vào cuối tuần, tôi đợi cậu ngoài phòng thi được không?"
"Không được nộp bài trước thời gian." Lộ Chấp nói, "Như thế là không đúng."
"Nhưng tôi không làm được mà." Phương Nghiên Duy nói.
"Sẽ luôn có những câu cậu làm được." Lộ Chấp nói.
Tên mọt sách này cứ tuân thủ quy tắc thi cử một cách nghiêm túc, thật thú vị.
Phương Nghiên Duy giơ tay nắm lấy chuỗi hạt gỗ mỏng trên cổ tay của Lộ Chấp: "Tôi không học được, Lộ Thần, học sinh giỏi, cậu truyền thụ cho tôi chút đi."
"Không truyền thụ cho kẻ ngốc." Lộ Chấp nói.
Phương Nghiên Duy giơ ngón giữa về phía hắn.
"Tối nay cậu đến phòng tôi." Lộ Chấp nói.
"Đến làm gì?" Phương Nghiên Duy ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Lộ Chấp chưa bao giờ mời cậu vào phòng.
Thường thì cậu phải mặt dày xông vào.
Cuối cùng có thể làm điều gì đó khác thường rồi sao?
Ví dụ như chơi trò chơi để cải thiện tình cảm?
"Để dự đoán hướng ra đề cho cậu."
"..." Chán ngắt.
"Ê, tôi nghe ngóng được rồi!!!" Hà Tuế Tuế phấn khởi lao vào phòng, mặt rạng rỡ, "Tôi ngồi rình cả giờ ra chơi trước cửa văn phòng thầy Triệu, nghe thầy ấy nói với thầy Trần là thi đề về hồ ly."
Phương Nghiên Duy: "Hồ ly?"
Tại sao lại thi về hồ ly?
"Dù sao thì mọi người cứ xem thêm đi, có lợi cho tất cả mà." Hà Tuế Tuế nói.
Mười một giờ tối, Phương Nghiên Duy mặc đồ ngủ cầm một hộp sữa đến gõ cửa phòng Lộ Chấp, khi thấy gương mặt lạnh lùng của hắn ta, cậu không nhịn được mà ngáp một cái.
Cậu vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, những lọn tóc thấm ánh sáng, nước nhỏ giọt xuống cổ trắng mịn tạo thành một đường cong đẹp mắt, thấm vào cổ áo. Phía sau lưng áo ngủ màu đen ướt một mảng nhỏ, mềm mại dính vào cổ, ôm lấy những đường nét sạch sẽ.
"Sao bây giờ mới đến?" Lộ Chấp hỏi.
"Hả?" Phương Nghiên Duy nói, "Bình thường không phải cậu đọc sách đến giờ này sao?"
"Lại đây." Lộ Chấp nói, "Cậu cầm gì trong tay vậy?"
Để không phụ lòng công sức của Hà Tuế Tuế, Phương Nghiên Duy đã nghiên cứu một chút về bài viết tiếng Anh.
Phương Nghiên Duy đọc từ những câu chuyện ngụ ngôn về cáo đến truyện cổ tích về loài này, thậm chí còn nghiên cứu cả các loại cáo khác nhau.
Lộ Chấp liếc qua những nét vẽ đơn giản trong quyển sổ, hàng chữ "fox" xuất hiện liên tiếp, hắn thực sự không biết phải nói gì.
"Được rồi, tôi biết cậu muốn nói gì." Phương Nghiên Duy ngắt lời, "Cậu muốn nói đi đường tắt là không tốt, nhưng nếu ai cũng biết đường tắt thì nó không còn là đường tắt nữa."
"Làm hai bài này đi." Lộ Chấp đẩy qua một tờ giấy, "Cậu hay sai đi sai lại."
Phương Nghiên Duy từ từ cầm bút lên. Cậu có cảm giác rằng hôm nay Lộ Chấp hình như đối xử với mình khoan dung hơn bình thường.
Kỳ thi tháng đến đúng lịch trình.
Sáng thứ bảy, Phương Nghiên Duy đeo chiếc cặp xẹp lép, tìm đến phòng thi của mình. Vì mới chuyển đến chưa lâu, không có thành tích cũ ở trường Trung học Lộ Dữ nên cậu được sắp xếp ngồi ở phòng thi cuối cùng.
Cậu ném cặp lên bục giảng, đặt ly sữa đậu nành ở góc bàn rồi rời khỏi phòng.
Phòng thi đầu tiên nằm ở tầng một, dành cho 50 học sinh đứng đầu khối.
Phương Nghiên Duy dễ dàng tìm thấy vị trí của Lộ Chấp ngay tại bàn đầu tiên, hắn ở ngay cạnh cửa ra vào.
Lúc đó Lộ Chấp không có ở đó nên cậu thản nhiên ngồi xuống ghế của hắn.
Vừa ngồi xuống cậu đã nhận ra có một ánh mắt từ bên cạnh đang chiếu thẳng vào mình.
Quay đầu lại, cậu thấy bạn cùng lớp Lý Chu.
Người này trước đó đã từng từ trên lầu tạt nước vào cậu, cố ý làm ướt bài thi của cậu, một chuỗi hành động thô lỗ khiến Phương Nghiên Duy từng tưởng rằng cậu ta muốn đánh mình một trận.
Nhưng cuối cùng chỉ là giương oai mà không có hành động gì lớn, thậm chí Lý Chu còn tự ngã một cách lạ lùng khiến sự việc trôi qua một cách vô lý.
"Sao cậu lại lườm tôi?" Phương Nghiên Duy hỏi thẳng, "Phòng thi này là nhà cậu chắc?"
Ánh mắt giận dữ trong đôi mắt Lý Chu bỗng nhiên biến thành sự sợ hãi.
Mình từ khi nào lại lợi hại dữ vậy?
Phương Nghiên Duy thầm nghĩ.
Chỉ với ánh mắt mà cũng có thể trấn áp được một linh hồn.
"Cậu làm gì ở đây?" Lộ Chấp gõ nhẹ vào mặt bàn.
Kỳ thi tháng diễn ra vào cuối tuần, Phương Nghiên Duy không mặc đồng phục nên hiển nhiên thành người nổi bần bật trong lớp học.
"Cái này cho cậu." Phương Nghiên Duy đẩy ly sữa đậu nành mới mua về phía trước, "Anh Phương sợ cậu khát trong lúc thi."
Cậu lại liếc nhìn Lý Chu.
Tốt lắm, người này đang bắt đầu run run rồi.
Cậu đột nhiên cảm thấy có chút thành tựu.
"Phương Nghiên Duy?" Giáo viên giám thị Trần Tang Du bước vào với xấp bài thi trên tay, ông ngạc nhiên hỏi, "Em định ngồi đây thi chung với em ấy à?"
"Có thể không thầy?" Phương Nghiên Duy hỏi.
Cả lớp cười rộ lên.
Giáo viên Trần nói: "Mau về phòng thi của em đi!"
"Thi tốt nha, học bá." Phương Nghiên Duy vỗ vai Lộ Chấp rồi ung dung bước ra khỏi lớp.
Đối với cậu, thi cử giống như làm việc vậy, chỉ cần ngồi đủ thời gian rồi đến giờ là rời khỏi.
Nhưng đề thi hôm nay, có vài câu cậu cảm thấy dường như đó không hẳn là những mảnh vụn không thể giải mã.
Mọt sách thật lợi hại, thực sự đã đoán được hướng ra đề.
Cậu theo những suy nghĩ giải đề còn sót lại trong đầu làm được một phần.
Phòng thi cuối cùng, ngồi toàn là học sinh yếu. Chưa hết giờ thi, phân nửa số học sinh đã nộp bài ra về.
Phương Nghiên Duy nhiều lần muốn nộp bài.
Nhưng cậu vẫn cố kiềm chế.
Dù sao mọt sách cũng không có theo dõi mình.
Sợ rắm gì chứ?
Tiếng chuông kết thúc vang lên, giáo viên giám thị đi tới dãy bàn cuối cùng.
Cậu thiếu niên với mái tóc nâu nhạt đang nằm gục trên bàn, đè lên tờ bài thi ngủ ngon lành, vài sợi tóc vẫn còn hiên ngang vểnh lên.
Giáo viên nữ thực tập ở phòng thi cuối cùng loay hoay mãi vẫn không thể lấy được tờ bài thi. Cô nhẹ giọng gọi: "Em..."
Một nam sinh mặc đồng phục bước đến: "Cô, để em giúp." Cậu ăn mặc chỉnh tề, ăn nói lịch sự rõ ràng không phải học sinh của phòng thi này. Sau đó cô giáo thấy cậu chạm nhẹ vào mái tóc nâu dài của học sinh đang ngủ, khẽ kéo lên một chút rồi dễ dàng lấy được tờ bài thi đưa cho cô.
Phương Phương Nghiên Duy bừng tỉnh. Cậu cảm thấy như có ai vừa kéo tóc mình. Nhưng khi nhìn quanh, phòng học đã trống trơn rồi chỉ còn Lộ Chấp ngồi ở bàn phía trước, hắn viết gì đó lên tờ giấy nháp.
Có thể là cậu nằm mơ.
"Cậu đang làm gì vậy?" Phương Phương Nghiên Duy hiếu kỳ hỏi.
Lộ Chấp trả lời lạnh lùng: "Tính điểm. Môn Văn của cậu có vẻ không qua nổi."
Phương Phương Nghiên Duy: "......"
Phương Phương Nghiên Duy: "............"
Phương Nghiên Duy nhìn hắn, im lặng giây lát rồi trầm ngâm nói: "Cậu đánh giá cao tâm lý của tôi thật đấy."
Cậu nghĩ thầm may là cậu tốt tính, nếu người khác bị nói như vậy chắc chắn là ra tay đánh mọt sách rồi.
Ơ?
Cậu bỗng nhớ ra đây là phòng thi cuối cùng, Lộ Chấp thế nhưng lại ở đây.
"Cậu đến tìm tôi à?" Cậu hỏi.
Dĩ nhiên không có câu trả lời.
Cậu đi sau, ngẩng đầu nhìn sau gáy của Lộ Chấp.
Chắc chắn là đến tìm cậu rồi.
Chắc không phải ảo giác đâu.
Không biết từ khi nào thái độ của mọt sách với cậu đã tốt hơn hẳn.
Vừa bật điện thoại lên cậu đã nhận được tin nhắn.
[Tuế Tuế Bình An]: Anh Phương, ăn trưa cùng không? Ở nhà ăn hai hôm nay có hai món nấm á.
[Kim cương A]: Cậu nói sớm quá, tôi vừa ăn cùng Lộ Thần rồi.
[Tuế Tuế Bình An]: Thế đọc tiểu thuyết không?
[Kim cương A]:? Tôi không phải đối thủ của cậu, cậu không cần dùng chiêu này để kéo điểm số vốn đã không có bao nhiêu của tôi.
[Tuế Tuế Bình An]: Để thư giãn thôi.
[Tuế Tuế Bình An]: Tôi có vài cuốn về văn học mạng sống và văn học cẩu huyết, rất thích hợp để thư giãn giữa giờ trưa.
[Kim cương A]: Tôi đã rất thư giãn rồi.
[Tuế Tuế Bình An]: Buồn ngủ quá, tôi phải về lớp gục ngủ một chút đây.
[Kim cương A]: Ở trường Lộ Dữ tôi có giường.
[Kim cương A]: Tôi ngủ ở chỗ của anh Chấp.
Lộ Chấp vẫn chưa trả phòng ký túc xá, Phương Phương Nghiên Duy cũng đã đến đây ngủ vài lần. Nhưng lần này cậu ngủ cùng Lộ Chấp.
Ký túc xá ở trường là phòng đôi, giường trên bàn dưới. Cả căn phòng trống trải chỉ có họ.
"Cậu là học bá cần nghỉ ngơi nhiều. Cậu chỉ cần nói một tiếng, tôi sẽ sang giường của bạn cùng phòng cậu ngủ." Phương Nghiên Duy nói.
"Không được." Lộ Chấp đáp, "Như vậy không được."
Phương Nghiên Duy ngạc nhiên: "Sao cơ?"
"Cậu ta có bệnh sạch sẽ." Lộ Chấp giải thích.
Phương Nghiên Duy nhìn giường bên cạnh với tấm chăn nhăn nhúm, rồi nhìn lại giường của Lộ Chấp được gấp vuông vắn, cậu cảm thấy người có bệnh sạch sẽ ở đây thật ra là Lộ Chấp.
"Vậy tôi ngủ cùng cậu?" Phương Nghiên Duy hỏi ngược.
"Ừm." Lộ Chấp mở khóa kéo áo khoác đồng phục.
Phương Nghiên Duy:?
Tôi đệt.
Vì để cậu có thể thi tốt, học sinh giỏi cũng quá nỗ lực hết mình rồi.
Phương Nghiên Duy thích nằm nghiêng, nhưng việc quay mông về phía Lộ Chấp có vẻ không phải phép. Vì vậy cậu nằm đối diện với Lộ Chấp, khẽ co chân lại, tựa đầu vào gối nhắm mắt lại.
Khoảng cách giữa hai người hơi gần, Phương Nghiên Duy có thể nghe thấy tiếng những hạt tràng hạt gỗ lăn nhẹ trên cổ tay Lộ Chấp và cả hương thơm thanh tịnh của đàn hương bao phủ lấy cậu.
Lộ Chấp rũ mắt.
Thiếu niên bên cạnh đã thở đều đặn chìm vào giấc ngủ, hàng mi nhẹ nhàng rung động như cánh bướm dừng lại trong gió.
Khuôn mặt bình thường kiêu ngạo, lúc ngủ lại trông yên bình lạ thường.
Nét mặt của Phương Nghiên Duy vốn tinh tế, nếu không phải do thần thái bất cần và ngông cuồng thường ngày thì trông khuôn mặt cậu rất dịu hiền, dễ mến.
Lộ Chấp từ từ xoay người, nhẹ nhàng kéo cao chăn hơn một chút, tay quấn tràng hạt gỗ đặt nhẹ lên eo Phương Nghiên Duy, khẽ siết lại.
Không hổ danh là Lộ Thần, kỳ thi ngày đầu tiên Phương Nghiên Duy đã gặp nhiều câu hỏi mà cậu có thể đọc hiểu. Dù không muốn thừa nhận nhưng việc học thêm với Lộ Chấp quả thật đã giúp ích cho cậu rất nhiều.
Nhưng điều cậu mong đợi nhất vẫn là bài thi tiếng Anh. Vì lời mách nước của Hà Tuế Tuế, Phương Nghiên Duy đã chuẩn bị rất nhiều kiến thức về cáo, đảm bảo bài luận tiếng Anh sẽ không bỏ trống.
Buổi sáng ngày thứ hai, chuông thi vang lên, Phương Nghiên Duy nhận đề rồi lật tới phần viết luận.
Phương Nghiên Duy: "Hả?"
Phúc lợi? Kinh nghiệm tham quan viện phúc hợi?
*Hà Tuế Tuế nói 福利 /fuli/ có nghĩa là phúc lợi, Tiểu Phương nghe thành 狐狸 /huli/ có nghĩa là con cáo/hồ ly.
"Hà Tuế Tuế lừa tôi rồi." Ra khỏi phòng thi, cậu gặp Lộ Chấp lập tức nổi giận nói: "Không phải viết về cáo."
"Cậu ta không lừa cậu." Lộ Chấp điềm tĩnh đáp, "Chỉ là cậu ta nói ngọng thôi."
Phương Nghiên Duy:???
Mọi người mẹ nó đều đi được lối tắt, còn cậu lại đi một đường vòng vô lý như cú xoay 360 độ.
"Tôi định nhắc cậu rồi." Lộ Chấp nói, "Nhưng cậu hiếm khi chăm chỉ, tinh thần đáng khen."
Phần của tác giả:
Phương Hồ Ly: Tôi có giường ở trường rồi.
Anh Lộ: Tôi có vợ ở trường rồi. (ー"′ー)