Tôi Thực Sự Chỉ Nghĩ Đến Học Tập

Chương 37: Thế Giới Thứ Hai






"Cái gì?!" Hắn đột nhiên biến sắc, tức giận nói: "Tin tức như vậy sao không sớm báo tới đây!"
Thuộc hạ sửng sốt, khó hiểu nói: "Lúc trước ngài đã nói, mọi việc liên quan đến bên kia, tạm thời không cần báo cáo với ngài."
Bởi vì cũng không có ý định để ý tới chuyện của Cố Từ, Cung thân vương liền dự định sử dụng kéo và thả, trực tiếp đem sự tình trì hoãn xuống, để cho con trai của Cố Trường Thanh bởi vì cổ độc phát tác mà mất mạng.

Cho nên từ mấy ngày trước, hắn đã nói rõ với những người khác chuyện sau này về Huyền Âm giáo, nếu không phải hắn có ý định dò hỏi, thì cũng không cần quản.

"Hỗn trướng, ta chỉ là nói với ngươi sau này không cần báo cáo bất cứ chuyện gì về Cố Từ, chỉ là đem nó đi khuất mắt ta, ta không cho phép ngươi cứ như vậy bỏ qua tin tức về Huyền Âm giáo." Hắn tức giận, trực tiếp đá thuộc hạ một cước, "Ngươi có biết là, ngươi đã làm lỡ đại sự của ta!"
Gián điệp kia nếu thật sự bị trượt chân ngã xuống thì không sao, nếu là bởi vì Cố Trường Thanh phát hiện ra manh mối gì, nghi ngờ người mà hắn phái tới, ra tay với bọn họ, vậy thì coi như xong.

Cổ trùng mà hắn hạ trên người Cố Từ là một loại độc dược mà trên đời không ai có thể phát hiện được, sẽ khiến người thừa kế của Cố Trường Thanh chết lặng lẽ, không ai có thể nhìn ra dị thường, chi dù là tự mình khám nghiệm tử thi cũng sẽ chỉ cho rằng hắn c.h.ế.t vì bệnh, nhưng nếu ai đó trong hoàng tộc phát hiện ra thì sao?
Loại cổ độc này, chỉ có người Kỷ tộc mới biết phương pháp hạ cổ và giải cổ.
"Kỷ Thiện!" Hắn dường như nghĩ tới điều gì đó, lập tức hỏi, "Có phải Kỷ Thiện lén lút xuất cung?"
Không đợi thuộc hạ của mình trả lời, liền nghe thấy một thiết niên mỉm cười trả lời: "Hoàng thúc, ngươi tìm ta?"
Thiếu niên mặc y bào màu trắng dưới ánh mặt trời, thảnh thơi đứng ở ngoài cửa, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn Cung thân vương, chỉ là trong mắt lại không hề có ý cười, mà lộ ra nụ cười lạnh lùng vài phần.

Tim Cung thân vương dừng một nhịp.
Mà bên kia, Cố Từ lúc này đang ngồi lên xe ngựa cùng Phó Ngôn đi ra ngoài.

Vừa vặn là cuối năm, rất nhiều dân chúng ra ngoài mua sắm đồ cho năm mới, các trấn phụ cận cũng sẽ náp nhiệt hơn so với bình thường.

Cố Trường Thanh phân phó hạ nhân chăm sóc tốt Cố Từ, liền tùy ý để Phó Ngôn mang Cố Từ đi ra ngoài.

Mấy ngày nay tiểu tử Phó gia này biểu hiện coi như là vừa mắt, miễn cưỡng có thể tính là đủ tư cách, dù sao y cũng hiểu được tâm tình của Cố từ, tận lực không để cậu buồn bực.


Mà những chuyện này cho dù là do Cố Trường Thanh làm, e là cũng chưa chắc có thể làm tốt hơn Phó Ngôn.

Vì vậy trong lúc quan sát, Cố Trường Thanh cuối cùng cũng buông tay, tạm thời giao Cố Từ cho Phó Ngôn chăm sóc.

Cố Từ và những người khác đi ra ngoài chưa được bao lâu, Mục Thu Sinh liền nghiêm túc đi vào, thì thầm gì đó bên tai Cố Trường Thanh.

Nghe vậy, hắn cười lạnh một tiếng, nhẹ giọng nói: "Quả nhiên là như vậy..."
Hắn đã nói tại sao Cung thân vương bên kia ngậm miệng không nói về việc Cố Từ bị trúng cổ độc, hơn nữa hắn cũng đã hứa sẽ tìm cách chữa trị cho Cố Từ, nhưng đến khi bệnh tình của Cố Từ một lần nữa phát tác, vương phủ bên kia không có bất kỳ tin tức gì truyền đến.

Hóa ra, Cung thân vương chính là kẻ đã hạ cổ độc lên hài tử của hắn, chỉ vì hắn muốn chặt đứt cánh chim của Kỷ Thiện, để hắn không còn là một mối đe dọa nữa.

Thật nực cười khi Huyền Âm giáo luôn trốn tránh thiên hạ, chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ lợi ích nào, nhưng vẫn không tránh khỏi vòng xoáy của trung tâm quyền lực.

Hại hài tử của hắn.
Đúng là dẫn sói vào nhà.

"Giáo chủ, vậy ngài định làm gì?" Mục Thu Sinh hỏi hắn.
Địa vị của Cung thân vương bọn họ không thể sử dụng phương pháp bình thường đẻ thay Cố Từ đòi lại công đạo.

Đương kim Thánh thượng tuyệt đối sẽ không vì bọn họ mà xử trí đệ đệ ruột của hắn, huống chi hiện tại Cố Từ đã bình an vô sự.

Việc này nếu bị vạch trần, rất có thể chính là đối xử lạnh nhạt, cuối cùng chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ.

Người kia sẽ không bị trừng phạt gì, nhiều lắm chỉ là những lời quở trách không đau không ngứa, căn bản không làm tổn thương đến.

"Ngươi quên rồi sao?" Cố Trường Thanh rũ mắt, khẽ nhếch môi, ý cười lạnh nhạt, "Tại sao hắn lại làm tổn thương Tiểu Từ, còn muốn đứa nhỏ c.h.ế.t....Mục đích cuối cùng, chẳng qua là...." vì ngôi vị hoàng đế chí cao vô thượng kia mà thôi.

"Nhưng người kia trung thành tận tâm với Hoàng đế...." Mục Thu Sinh do dự nói lên nghi hoặc của mình.

"Ai mà tin chứ?" Cố Trường Thanh ngữ khí lạnh lùng nói, "Đặc biệt là ở trong mắt một vị hoàng đế trời sinh tính đa nghi, nếu có người hoặc chuyện gì vượt qua tầm kiểm soát của hắn, người kia có vô tội hay không cũng không quan trọng?" Huống chi, Cung thân vương cũng không vô tội, hắn quả thực muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, chẳng qua là muốn sau khi hoàng đế trăm tuổi, kéo thái tử xuống ngựa, leo lên long ỷ ngồi mà thôi.
Hắn chỉ là đổ thêm dầu vào lửa, làm giảm tín nhiệm của Hoàng đế với Cung thân vương, thậm chí bắt đầu khiến hắn hoài nghi.

Nhà Đế vương, tình huynh đệ có đáng gì? Cho dù người kia là đệ đệ đã từng trung thành nâng đỡ hắn lên ngôi, nhưng một khi xảy ra xung đột với hoàng thất, liệu có ai thèm quan tâm đ ến thân tình nực cười đó? Khi một người nắm giữ quyền lực quá lâu, hắn thường có xu hướng muốn vứt bỏ nhiều thứ.

Mà điểm này cũng là một trong những nguyên nhân Cố Trường Thanh không đồng ý Kỷ Thiện và Cố Từ ở bên nhau.

"Ý của ngài là?" Mục Thu Sinh hỏi ong câu này không bao lâu, lập tức hiểu được ý tứ của giáo chủ, "Ta hiểu rồi."
Cố Trường Thanh cười lạnh một tiếng: "Ta muốn hắn từ trên cao ngã xuống, tận mắt nhìn mình bị người thân đâm vào tim, cảm nhận thống khổ đến hận.

Ta muốn hắn...."
"Ta muốn hắn..." Cố Trường Thanh thần sắc càng âm lãnh, hắn chậm rãi bổ sung câu cuối cùng kia, "C.h.ế.t không có chỗ chôn!"
Kẻ này khiến hài tử hắn nhật bao nhiêu thống khổ, nếu không đem cẩu tặc Cung thân vương tra tấn đến c.h.ế.t, khó có thể thoát khỏi hận thù của hắn!"
*
Người hầu Cố Từ mang ra ngoài không nhiều, theo sau cũng có khoảng hơn chục người hầu.


Cậu liếc mắt liền cho lui hơn phân nửa trở về, chỉ để lại hai người hầu tương đối phù hợp với mình.

Hơn nữa cậu cùng Phó Ngôn, còn có phu xe, tổng cộng là năm người.

Vì thế Cố Từ không đề cập đến chuyện này nữa, sau khi chọn xong người phù hợp, liền đuổi những người khác trở về.

"Bây giờ chúng ta đang trên đường đến thị trấn." Phó Ngôn vén rèm xe lên, sau khi nhìn rõ tình hình bên ngoài, liền giải thích với Cố Từ.

Kể từ khi Cố Từ ra ngoài, đối với mọi thứ bên ngoài đều rất tò mò.

Cậu còn chưa đến chợ cổ đại, những thế giới mà cậu đã trải qua đều là hiện đại hoặc tinh tế tương lai, khó có được bối cảnh cổ đại, duy nhất một lần qua bối cảnh cổ đại, lại bởi vì xuyên thành con nối dõi của Long tộc trân quý cuối cùng mà càng bị bao bọc, không cách nào rời khỏi Long cung nửa bước.

Mà lần này, trong trí nhớ của cậu cũng hông có bất kỳ ký ức nào liên quan đến chợ cổ đại, cho nên nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên Cố Từ đi ra ngoài.

Lời nói này của Phó Ngôn thành công thu hút sự chú ý của Cố Từ, sau khi nghe được những lời này, cậu liền nhìn ra ngoài xe ngựa, bởi vì muốn nhìn rõ hơn một chút, Cố Từ còn cố tình đến gần Phó Ngôn hơn một chút.

.

Truyện Ngôn Tình
Xe ngựa tuy rộng rãi, nhưng cũng chỉ là so với những xe ngựa khác mà thôi.

Khoảng cách trong xe lớn như vậy, Cố Từ hơi nhích lại gần một chút, khoảng cách giữa hai người càng thêm gần, huống chi sau đó Cố Từ không nhìn rõ, lại nhích lại gần hơn một chút, nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Y thậm chí có thể nhìn rõ từng vết tích trên mặt Cố Từ, ngay cả nốt ruồi cực nhỏ ở khóe mắt Cố Từ.

Vốn ngũ quan bị điểm như vậy sẽ làm cho tướng mạo bị giảm đi về vẻ bề ngoài, thậm chí tướng mạo của một số người sẽ bị giảm đi rất nhiều do những vết tích trên mặt đấy.

Cố Từ là ngoại lệ duy nhất, nốt ruồi lệ kia lộ ra ngũ quan vốn tinh xảo tú lệ của cậu lại vô cớ làm tăng thêm vài phần mỹ lệ lưu luyến, khuôn mặt càng thêm xinh đẹp mà không chê vào đâu được, cũng là một loại mỹ nhân chuẩn mực.

Nhiều một phần hoặc ít một phần, chưa chắc đã là Cố Từ của hiện tại.

Gần đây, số lần Phó Ngôn ngẩn người nhìn Cố Từ ngày càng nhiều, y cũng không phải là người tham luyến sắc đẹp, những chút ý chí kiêu ngạo này mỗi lần gặp Cố Từ, lại luôn tan biến.

Cố Từ sẽ luôn là ngoại lệ đặc biệt muốn trong lòng y.

"Còn bao lâu nữa thì chúng ta tới nơi?"
Lời nói của Cố Từ khiến Phó Ngôn phục hồi lại tinh thần, y nghiêm túc nhìn địa hình con đường trước khi trả lời: "Có lẽ còn khoảng một nén hương nữa."
Ánh mắt Cố Từ vẫn dừng lại ở phong cảnh bên ngoài, bị phong cảnh hiếm thấy kia hấp dẫn.

Nghe được câu trả lời, cậu liền gật đầu, trong đoạn thời gian sau đó, Cố Từ vô cùng trầm mặc, không nói bất cứ lời nào.

Ngón tay Phó Ngôn giật giật, y hơi nhích tới bên cạnh cửa, cố gắng lại gần Cố Từ, còn chưa kịp lặng lẽ thực hiện kế hoạch nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, liền thấy Cố Từ quay đầu lại nhìn y, đột nhiên hỏi: "Huynh đã bao giờ học *trường tư thục chưa?"
(*Mình đã chú thích và có lấy hình minh họa ở chương trước đó rồi nhé, các bác không nhớ thì lướt lại nhee!)
Phó Ngôn theo bản năng chột dạ thu tay về, lại một lần nữa bị bắt.

Ánh mắt Cố Từ rơi vào đôi tay y sắp chạm vào mình, ngước mắt có chút hoang mang nhìn Phó Ngôn.


Trong lòng Phó Ngôn không hiểu sao lại bình tĩnh lại, kiên định cầm tay Cố Từ, nhưng giây phút đối diện với ánh mắt của Cố từ lại do dự, cười lấy lòng:: "Khụ, ta thấy tay em hơi lạnh, để ta giúp em sưởi ấm."
Y, tuyệt đối không phải đang đùa giỡn lưu manh đâu!
Tác giả có lời muốn nói: Vâng, anh không phải đang đùa giỡn lưu manh, bởi vì anh chính là lưu manh.

Chương 37 thế giới thứ hai------------
007 thật sự bị thuyết phục, tại sao trước đó không phát hiện Phó Ngôn là người như vậy! Đủ loại chiếm tiện nghi ký chủ của nó, cho dù, cho dù bọn họ đã thành thân, nó vẫn rất tức giận! QAQ
Hệ thống ở bên cạnh yên lặng nhìn chằm chằm, Phó Ngôn đương nhiên là không phát hiện được sự tồn tại của nó, cho dù có nhìn thấy cũng sẽ coi như không nhìn thấy, vẫn như cũ dính lấy Cố Từ.

Hai người hầu thì ở bên ngoài xe ngựa cùng xa phu, nếu như chủ nhân không có phân phó, bọn họ cũng sẽ không thức thời tiến vào quấy rầy.

Xét về kỹ năng quan sát lời nói và biểu cảm, e rằng không ai ở đây có thể so sánh với đám hạ nhân của Huyền Âm giáo, dù sao bọn họ chính là dưới tay của Cố Trường Thanh kiếm sống, không có chút nhãn lực sao có thể làm được điều gì.

Cố Từ hỏi xong câu đó, Phó Ngôn vẫn không có gì để nói, ngược lại chỉ nắm tay cậu cười ngây ngô, nhiên độ trong tay nóng rực, khi hai người nắm tay nhau, nhiệt độ nóng kia từ tay Phó Ngôn truyền tới.

Cố Từ còn tưởng rằng y lại bị ốm rồi.
007 chỉ thở dài, cảm giác con nhà mình chính mình nuôi lớn bị bắt nạt thật sự rất khó chịu, nếu không phải là Phó Ngôn đối với Cố Từ thật lòng, nó nhất định sẽ cho hắn một trận đáng nhớ...
"Ta từng học trường tư thục.

Lúc còn rất nhỏ, phụ mẫu liền giao quà nhập học, để ta đi học tư thục trong thôn.

Sau đó một vị tiên sinh đi ngang qua thấy ta thông tuệ, liền thu ta làm đồ đệ, dạy ta rất nhiều thứ." Phó Ngôn phục hồi tinh thần lại, vội vàng giải thích.
Kỳ thực lúc y đi ngao du mới phát hiện, vị tiên sinh lúc ấy thu y làm đồ đệ kia kỳ thật là người nổi danh, tình cờ qua đường mà đến đây, lại vô cùng trùng hợp mà nhận Phó Ngôn làm đồ đệ.

"Thật tốt." Cố Từ nghe được trải nghiệm cuộc sống bên ngoài, trong mắt liền nhịn không nổi lộ ra khát vọng, nhẹ giọng nói khẽ, "Ta vẫn luôn tò mò muốn biết tư thục sinh hoạt như thế nào, nhưng chưa từng có cơ hội trải nghiệm qua.

Trước kia thời điểm vỡ lòng, phụ thân liền để hoàng hậu nương nương mời một vị tiên sinh lợi hại tới, dạy ta đọc sách biết chữ, sau đó tiên sinh liền rời đi, ta tự học một mình."
Phó Ngôn nghe vật, nắm tay Cố Từ lại chặt hơn một chút, vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu để trấn an, khi Cố Từ quay đầu lại, hơi cong mắt nhìn y, ánh mắt lưu luyến, giống như điểm xuyết những ngôi sao sáng.
"Thực ra cũng không có gì, ta biết bọn họ lo lắng cho ta." Cố Từ đôi khi nhớ lại quá khứ đối với bọn họ cũng rất khó khăn.

Cậu bẩm sinh đã không khỏe mạnh, sau lại bị hạ cổ độc, thể chất liền càng thêm suy yếu.

Người của Huyền Âm giáo luôn luôn quan tâm đ ến tình trạng thân thể của cậu, liền càng không yên tâm để cậu đi ra ngoài.

Phó Ngôn nghiêm túc an ủi cậu: "Hiện tại em đã ổn rồi, sau này sẽ ngày càng tốt hơn.

Ừm, ta cam đoan!".