Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 10: 10: Tin Mật





Author: Lifting the Curtain Lights (帷幕灯火)
Engraw: Exiled Rebels
Trans+Editor: JfourRVS⁷
(•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•)
Người Sống Sót cấp S Gian Niệm là một người rất nổi tiếng giữa những Người Sống Sót, đến mức nếu như có một cuộc bình chọn được tạo ra với tiêu đề [Ai là Người Sống Sót mà bạn ấn tượng nhất?], 80% Người Sống Sót sẽ bình chọn cho anh ta.
Ngoại hình của Gian Niệm rất xuất sắc, thậm chí nếu đứng giữa các ngôi sao anh ta vẫn có thể được cho là rất ưa nhìn.

Vì bị sinh ra với căn bệnh tim, cơ thể anh yếu hơn hẳn và luôn luôn mang theo một vẻ ngoài bệnh tật, vì vậy mà anh trông giống như một người đẹp mỏng manh yếu đuối, người mà nếu như ho ra hai ngụm máu, thì thậm chí sẽ không thể vượt qua nổi màn chơi hướng dẫn.
Khi Gian Niệm mới tới thế giới dòng chảy vô tận, có nhiều người mang theo suy nghĩ này đến khiêu khích anh ta, và rồi sau đó Gian Niệm đã trực tiếp đánh bại tất cả bọn họ ở trên sân chơi.
Anh ta có thể đánh gãy chân những Người Sống Sót công kích mình trong khi gượng cười, thậm chí ho trong khi xé toạc các bóng ma ra làm đôi, hoàn toàn trông rất mỏng manh và yếu đuối, nhưng thứ sức mạnh kinh hồn đủ để trực tiếp đập nát toàn bộ sân chơi thành đống đổ nát kia, đã khiến cho vô số những Người Sống Sót bị bóng ma tâm lý nghiêm trọng.
Thậm chí người mới đến hơi mỏng manh hơn chút đều theo bản năng lảng tránh anh ta, sợ rằng Gian Niệm đang giả vờ là kẻ bị hại trong khi phá tan cái sân chơi ra.
Anh ta là một tên điên rồ điềm tĩnh.
Điềm tĩnh là bởi vì anh ta không bao giờ tấn công mù quáng, chỉ sau khi đã phân tích thấu đáo anh ta mới vượt qua sân chơi theo cách an toàn nhất có thể.

Điên rồ là bởi vì không có gì là anh ta không dám làm cả.

Đối với anh ta, mỗi màn chơi là một canh bạc, và nếu như có hơn 50% xác suất chiến thắng, thì anh ta luôn lựa chọn đánh liều.

Anh ta cứ thế chơi tiếp và trở thành con bạc mạnh nhất trong thế giới dòng chảy vô tận.
Thập Tư đứng yên và nhìn Gian Niệm lao sầm vào người gốm sứ.

Tên người gốm sứ và bức tường gốm sứ va vào nhau với thanh âm kin kít nhưng nó vẫn không bị sứt mẻ gì và rất cứng chắc.
"Này, đừng có đứng nhìn, hai người nhanh chóng ra ngoài đi!" Hạ Lạc Vũ đứng bên cạnh bức tường gốm sứ bị vỡ và cẩn thận hét to với họ.
Gian Niệm sẽ không làm tổn thương Thập Tư, không những thế còn rất quan tâm đến cậu, nếu như cậu có bị làm sao thì thậm chí chi phí chữa trị anh cũng sẽ trả.
Thập Tư vỗ nhẹ vai Tương Nghi, người vẫn đang chết đứng, rồi đưa cô ra khỏi đây.


Phía sau Hạ Lạc Vũ, đội y tế đang chuẩn bị sẵn sàng.

Đa số họ là những Người Sống Sót với những năng lực chữa lành khá hiếm.

Họ nhìn vào tay của Tương Nghi, rồi nhanh chóng chạy qua để gặp cô, và sau khi kiểm tra họ lập tức đưa Tương Nghi lên xe.
"Khoan đã?" Thập Tư vươn tay ra, sau đó bị chặn lại bởi Hạ Lạc Vũ.
"Đừng lo, họ đang đưa tiểu thư đây đến bệnh viện chuyên biệt của chúng tôi, nằm ở khu trụ sở Đơn Vị Đặc Án và chuyên về điều trị những thương tổn để lại bởi những con quái vật này." Hạ Lạc Vũ nhìn Thập Tư từ trên xuống dưới, "Cậu có sao không? Có chỗ nào bị biến thành gốm sứ không?"
Thập Tư lắc đầu, "Không, các vị đã đến vừa kịp lúc."
"Là Bóng Ma Đau Thương đã đến vừa kịp lúc." Hạ Lạc Vũ lén liếc phía sau Thập Tư.

Sân chơi gần như đang bị vỡ tan bởi cú va chạm kinh hoàng, kể cả khi không thể nhìn vào trong anh cũng có thể thấy được Gian Niệm khủng khiếp như thế nào.
"Tôi có thể gọi cho đồng nghiệp của mình được không?"
"Xin cứ tự nhiên."
Thập Tư bước sang hai bước, và mở danh bạ trên điện thoại của mình ra.

Trên đó chỉ có một vài cái tên, vì vậy cậu không cần phải lướt xuống để tìm Nhất Minh Chí.

Thập Tư bấm gọi số điện thoại của anh và sau khi báo tin rằng mình đã an toàn, cậu nghe thấy rõ Nhất Minh Chí và Lâm Kỳ thở phào nhẹ nhõm.

Họ dặn dò Thập Tư chăm sóc cho sức khoẻ bản thân, rồi sau đó cúp máy.
Nhìn thời gian trên màn hình điện thoai, Thập Tư trở nên im lặng.
"Sao vậy? Cậu đang nghĩ về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay à?" Hạ Lạc Vũ tò mò nhìn Thập Tư.
"Không, tôi chỉ vừa nghĩ đến chuyện...!nếu như có một sân chơi ở đây và nó bị phân thành khu vực nguy hiểm, vậy thì tôi có bị mất việc không?" Thập Tư nghiêm túc suy nghĩ.
Hạ Lạc Vũ:...

Câu hỏi hay đấy.
Trước khi Hạ Lạc Vũ lên tiếng, anh chỉ kịp nghe thấy một tiếng click, và sau đó thậm chí là cả mặt đất phía dưới chân họ cũng bắt đầu rung chuyển.

Thập Tư và Hạ Lạc Vũ nhìn về sân chơi phía trước, chỉ để trông thấy nó đã hoàn toàn bị sụp đổ.

Gian Niệm bước lên trên đống đổ nát, chiếc áo khoác đen kịt của anh bị thổi tung bởi cơn gió, mang theo một thứ mùi nồng nặc và khủng khiếp.
Anh quay đầu nhìn về phía họ, và Hạ Lạc Vũ rất biết điều mà lùi lại, để không gian riêng cho hai người này.
Gian Niệm tiến lên chỗ Thập Tư, vươn tay và nắm lấy ống tay áo của cậu với một nụ cười trong đôi mắt, như thể anh là một đứa trẻ, "Thập Tư, nhìn nè, tớ cũng có thể giúp đỡ cậu nữa."
"Đúng, cảm ơn cậu, tôi sẽ cố gắng để đền đáp cho cậu vì đã cứu sống tôi." Thập Tư cố kéo ống tay áo của mình ra khỏi tay anh.
Nhưng Gian Niệm không buông ra, thậm chí còn tiến gần hơn một bước và trực tiếp nắm chặt lấy tay cậu.

Thập Tư không tiếp tục tránh né, mà thay vào đó nhìn chằm chằm Gian Niệm, khuôn mặt cậu vẫn điềm tĩnh như vậy.
"Đừng làm những chuyện như thế này, chúng ta không có quan hệ gì cả."
"[Hiến dâng đời mình để trả ơn], đây là một trong những câu truyện cậu đã đọc cho tớ khi tớ còn bé." Trong khi Gian Niệm từ từ đến gần, Thập Tư không hề lảng tránh.

Khoảng cách giữa hai người họ giờ chỉ là một cm, Gian Niệm thậm chí có thể nhìn thấy lông mi của Thập Tư, và có thể cảm nhận được hơi thở của cậu đang phả vào mặt mình.
3 năm trước, họ cũng gần nhau như thế này, ôm lấy nhau trong màn đêm tăm tối.

Anh có thể cảm nhận được nhịp tim của Thập Tư và hơi ấm của cậu.

Thập Tư dường như luôn lựa chọn giúp đỡ và nhẫn nhịn anh; giúp đỡ và nhẫn nhịn sự chiếm hữu của anh, giúp đỡ và nhẫn nhịn khát khao quan hệ thân mật của anh, giúp đỡ và nhẫn nhịn bệnh tật và tình yêu của anh.
Khi Thập Tư kết luận rằng hành vi của anh đã vượt quá giới hạn, những sự nhân nhượng kia biến mất tất cả, và chỉ có Gian Niệm nhận được sự chia tay và bỏ rơi hoàn toàn.
Thật là một người lạnh lùng và nhẫn tâm.

"Tôi không phải là một con quỷ, và cậu cũng không phải là một con quỷ, vậy nên rõ ràng cậu không cần phải sử dụng cơ thể của mình như vậy." Giọng của Thập Tư vẫn đều đều cất lên, đều đều đến mức làm cho trái tim lạnh cóng.
Việc Thập Tư lãnh đạm đến mức không quan trọng anh còn khiến anh đau lòng hơn, so với việc bối rối lảng tránh hay thậm chí đơn giản là ghê tởm.
Gian Niệm lùi về sau một bước trong khi mỉm cười với Thập Tư, như một bông hoa mùa hạ đang toả sáng rực rỡ, "Cậu nói đúng, không ai trong chúng ta là quỷ cả."
Nhìn thấy Gian Niệm dường như không có ý định nói thêm gì nữa, Thập Tư trực tiếp quay người và rời đi, để lại Gian Niệm một mình đứng ở đó.
Anh nhìn chằm chằm vào thân ảnh đã biến mất của Thập Tư, rồi nở nụ cười cay đắng, anh khẽ lắc đầu, hai bàn tay nắm chặt nhau lại.

Chống hai tay dưới cằm, Gian Niệm khẽ thở dài, đôi mắt đen của anh tràn ngập những tình cảm mãnh liệt.
"...Tớ phải làm cái quái gì mới có thể mang cậu trở lại cơ chứ?"
...
Giống với điều mà Thập Tư lo sợ, sau khi về nhà, bên đại lý thông báo rằng họ sẽ không cần phải dẫn bất cứ đoàn khách nào trong thời gian hiện tại.

Tuyến đường trên Núi Trung Gia gần như là bị phá hủy hoàn toàn, và nó đã bị phân chia vào khu vực nguy hiểm.

Theo lời của thành viên Đơn Vị Đặc Biệt Hạ Lạc Vũ, các sân chơi không thể bị xoá sổ hoàn toàn, mà chúng sẽ từ từ tái sinh trong một quãng thời gian dài.
Nói cách khác, không ai biết khi nào sân chơi này sẽ mở ra lần nữa.
Trong lúc đó, các quan chức đang thu thập từng chút từng chút thông tin một, thông báo cho mọi người về những địa điểm có khả năng nguy cơ, và những nơi mà các sân chơi đã mở ra đều bị phân loại là những khu trọng tâm nguy hiểm.
Mạng xã hội gần như là bùng nổ, các diễn đàn đều tràn ngập sự lo lắng, giả thuyết về ngày tận thế trước đó đã bị dập tắt lại nổ ra lần nữa, vô số người bày tỏ rằng thế giới sẽ kết thúc và tất cả sẽ chết hết, và ở giữa cơn hỗn loạn này, một bài đăng kì lạ hiện lên.
[Giờ thì sự xuất hiện của sân chơi đã trở thành điều không thể tránh khỏi, nếu như những người bình thường có thể có một cơ hội để đạt được những năng lực kì lạ, thì họ sẽ làm gì?]
Quan điểm mới lạ này khác với giả thuyết về ngày tận thế và thuyết tiến hoá, vì vậy nó thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, rất nhiều bình luận nhanh chóng xuất hiện phía dưới bài đăng, khiến cho phe bảo thủ và phe tiên tiến công kích nhau tơi bời.

Tranh cãi trong bài đăng còn chưa đủ, cuối cùng thì họ mở ra chuỗi bài khác để tiếp tục cuộc tranh luận ở đó.
Nó đã trở thành topic nóng hổi trong một thời gian.
Những bài đăng kiểu như vậy thực ra đã xuất hiện trước kia rồi, chỉ là không có ai thảo luận nhiệt tình như thế, và tất cả mọi người đang nghĩ về điều mà mình có thể làm và rơi vào tình trạng điên cuồng nhất thời.
Mặt khác, Ninh Dương Tắc cuối cùng cũng kết thúc những ngày đêm làm việc quá giờ, anh vươn vai lưng, cảm thấy xương của mình như đang gãy ra, và chỉ sau khi nhúc nhích cơ thể một chút thì anh mới sẵn sàng để rời khỏi đây.

Nhưng rồi sau đó anh để ý thấy Hạ Lạc Vũ ngồi bên cạnh mình, đang cắn hạt dưa trong khi đọc gì đó.
"Hạ Lạc Vũ?" Ninh Dương Tắc lên tiếng, "Anh không được yêu cầu trở thành đội phó để ăn hạt dưa trong văn phòng đâu!"
Hạ Lạc Vũ thình lình đứng lên và suýt thì hóc cả hạt dưa.


Anh ho hai lần và nuốt xuống trước khi đáp lời với một nụ cười nham hiểm, "Chủ yếu là do bài đăng này thú vị quá nên tôi vô thức đọc nó như là một tiểu thuyết vậy á."
"Bài đăng nào?"
"Cái này này!" Hạ Lạc Vũ nhanh chóng đưa điện thoại của mình cho Ninh Dương Tắc xem, "Một người đã đăng trên forum rằng nếu những người bình thường có thể đạt được các năng lực kì diệu bằng việc tham gia vào sân chơi, họ sẽ lựa chọn như thế nào.

Và giờ thì những người bảo thủ và tiên tiến đang chiến nhau.

Tôi nói nè, chủ bài đăng này có một ý tưởng rất thú vị đấy."
Đôi mắt của Ninh Dương Tắc khẽ mở to, ánh nhìn của anh trở nên tối đi, trong khi hình ảnh của vô số những ngày làm việc quá giờ loé lên trên đó, "Hạ Lạc Vũ."
"Gì?" Hạ Lạc Vũ ngước lên.
"Đi tìm xem ai là người đã đăng bài đăng này đi."
Hạt dưa rơi thẳng ra khỏi tay của anh, trong khi Hạ Lạc Vũ đơ người nhìn Ninh Dương Tắc, "Tôi sẽ làm, nhưng tại sao chứ, Đội Trưởng? Nó chỉ là một bài đăng thôi mà."
"Đây là sân chơi đầu tiên bị mở ra bởi một người bình thường mà chúng ta biết đến.

Nếu một người sống sót ra khỏi sân chơi, có khả năng anh ấy hoặc cô ấy sẽ có được một năng lực giống với của những Người Sống Sót." Ninh Dương Tắc mệt mỏi xoa mạnh hai bên thái dương mình, "Điều duy nhất là vấn đề này vẫn chưa được kiểm chứng, vì vậy nó chưa được công bố."
"Là đứa quần què nào đấy? Làm sao mà họ biết trước được loại tin mật này và công khai nó cơ chứ?!" Hạ Lạc Vũ cũng tê tái hết cả giọng.

Điều kia có thể là sự thật nhưng nó vẫn chưa được xác thực, vậy làm sao mà tin mật này lại bị công bố được? Mặc dù tiêu đề của bài đăng trông thì là một câu hỏi, nhưng nó sẽ ghim chặt trong tâm trí của những người bình thường.

Chủ bài đăng gốc sử dụng câu hỏi này để công bố tin mật kia với thế giới.
Anh vội vã đóng bài đăng lại, "Tôi sẽ điều tra ngay lập tức!"
Chỉ sau vài phút, Hạ Lạc Vũ sau đó đông cứng người khi anh nhìn thấy địa chỉ phía trước mắt mình, rồi anh lén nhìn Ninh Dương Tắc.
"Đội...!Đội Trưởng, chúng ta tìm thấy người rồi."
"Người đó ở đâu?"
"Ở khu trụ sở Đơn Vị Đặc Biệt."
Ninh Dương Tắc ngạc nhiên nhìn Hạ Lạc Vũ, "Anh nói gì cơ?"
"Cụ thể, nó là một bệnh viện tư nhân được thành lập bên trong khu trụ sở Đơn Vị Đặc Biệt." Hạ Lạc Vũ xoay màn hình máy tính về phía của Ninh Dương Tắc và để cho anh nhìn nội dung trên đó.

"Chủ bài đăng là Tương Nghi, một Người Sống Sót của sân chơi gốm sứ.".